Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 5 - Chương 107: Nhân duyên kiếp trước 1



Editor: Sakura Trang

Nửa năm này đối với hai người Phùng Lạc mà nói có thể là một đoạn ngọt ngào ân ái, nhưng đối với Mạc Ưu cùng Phong Tiêu Nhiên mà nói, là thời gian thật khó qua.

“Bệ hạ, Nhị hoàng tử đòi gặp người một mực khóc nháo, bà vú dụ dỗ ngủ hơn nửa canh giờ, còn không chịu an nghỉ, thái tử cũng không chịu ngủ.”

Trong Phi Long điện, Phong Tiêu Nhiên tĩnh tọa mép giường giúp người trên giường xoa bóp cánh tay, theo cách nói của Liễu Minh Nguyên chính là phải thường xuyên chuyển động một chút cánh tay chân, nếu không chờ lúc tỉnh lại liền không có cách nào hoạt động linh hoạt.. A Lâm bưng chậu đồng hầu hạ một bên, Lâm Đống đi tới tiến tới bên tai y nhẹ nhàng nói.

“Không sao, mang bọn chúng đến đây đi. Bọn chúng cũng mấy ngày không gặp phụ hậu rồi, nên tới thỉnh an.”

Phong Tiêu Nhiên dửng dưng một tiếng, động tác trên tay cũng không dừng lại. Ánh mắt rơi vào trên mặt anh tuấn như trước của người nọ, lông mày như núi xanh, lông mi như cánh bướm, sống mũi cao, môi mỏng đường viền rõ ràng, Ưu Nhi của y cho dù là ngủ, cũng vẫn đẹp nhiếp hồn phách người khác như vậy.

“Bọn nhỏ muốn đi qua, ngươi còn chỉ lo tránh lười, cũng nên tỉnh lại đứng lên hoạt động một chút nữa, luôn nằm ngươi không chê xương đau?”

Vỗ nhè nhẹ một cái gương mặt không chút huyết sắc của hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, lời nghe là oán trách, giọng nhưng tràn đầy quyến luyến cùng cưng chìu. A Lâm gặp nhiều y như vậy, mỗi ngày cùng một cái hoạt tử nhân lầm bầm lầu bầu, lúc bắt đầu còn không nhịn được chua cay khó nhịn, hôm nay gặp nhiều ngược lại cũng không thấy lạ.

Bởi vì hắn phát giác chủ tử của y thật ra thì không hề cho là khổ, chỉ cần có thể cùng Mạc Ưu chung một chỗ, hắn như thế nào cũng sẽ không cảm thấy khổ.

“Phụ hoàng phụ hoàng, Mộ nhi muốn cùng phụ hoàng ngủ chung!”

Một cái phấn đô đô tiểu quả cầu thịt chạy như bay mà tới, Phong Tiêu Nhiên ôm nó ở trong ngực, nhẹ nhàng véo một cái mũi nhỏ của nó.

“Nhưng mà phụ hậu lại không nghe được, hắn ngủ được thật ngon, mỗi lần Mộ nhi cùng ca ca đến xem hắn, hắn đều không để ý chúng ta. Phụ hoàng, hắn có phải không thích chúng ta hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ nhi bỗng dưng nhíu thành một đoàn, mặt đầy tố cáo nhìn Mạc Ưu trên giường, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mếu lại, mắt thấy liền muốn nhỏ giọt xuống.

“Đệ cái tiểu ngu ngốc phiền người, cả ngày khóc, ta nếu là phụ hậu ta cũng không thích để ý đến đệ!”

Sát theo đi tới Hoàn nhi mặc dù cũng chỉ là một tiểu đồng, cũng đã rất có khí chất một bộ tiểu đại nhân của trầm ổn, kéo tiểu quả cầu thịt dán vào trên người Phong Tiêu Nhiên xuống, không khách khí chút nào gõ một cái đầu của nó.

“Phụ hoàng một ngày mệt nhọc đệ còn om sòm, một chút cũng không nghe lời!”

Mộ nhi mắt lom lom nhìn khuôn mặt ca ca khiển trách nó, cái mũi nhỏ chợt hút mấy cái, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng khóc lên.

“Oa... Ca ca xấu, Mộ nhi muốn phụ hoàng, muốn phụ hoàng ôm một cái, ca ca xấu, ô ô ô...”

Phong Tiêu Nhiên thấy đại tiểu tử nghiêm trang giáo dục nhị tiểu tử, liền nín cười nhìn, có thể thấy tiểu tử khóc thương tâm, vẫn là không nhịn được đau lòng, ôm dỗ lại dỗ.

Tiểu tử vốn là đến lúc ngủ, hôm nay khóc náo loạn một trận càng mệt mỏi, rất nhanh ngay tại trong ngực phụ thân ngoan ngoãn thiếp đi, trong giấc mộng vẫn không quên hít hít lỗ mũi hừ hừ mấy tiếng, quả đấm nhỏ bắt chặt lấy vạt áo của Phong Tiêu Nhiên.

Nhìn dáng vẻ nhi tử làm bộ đáng thương, trong lòng Phong Tiêu Nhiên không khỏi áy náy. Nửa năm qua này y toàn tâm chăm sóc Mạc Ưu, đem ba hài tử cũng sơ sót. Hoàn nhi thông minh hiểu chuyện, Minh nhi mới hơn nủa tuổi, tự nhiên còn không biết, chẳng qua là Mộ nhi, đối với y phá lệ không muốn xa rời, luôn là để cho y cảm thấy không yên tâm.

“Phụ hoàng, nghe nói Lạc thúc thúc ở tại Lâu có biện pháp cứu Ưu Nhi, là thật sao?”

Phong Tiêu Nhiên ôm nhi tử lên đầu gối, một song mắt phượng khó nén trầm thống nhìn người nọ trên giường. Thuốc của Lạc Điềm đã đút hắn uống, theo lý ba ngày sau thì sẽ tỉnh dậy. Chẳng qua là này tỉnh lại đến tột cùng là Mạc Ưu của y, vẫn là ma quỷ bị thần chú mê lòng đó, ai cũng không thể nói.

Hoàn nhi yên lặng nhìn Mạc Ưu một hồi, liền xoay người ôm cổ của Phong Tiêu Nhiên.

“Bất kể như thế nào, phụ hoàng còn có Hoàn nhi cùng hai đệ đệ.”

Người Ngoài cửa sổ lẳng lặng lắng nghe chân mày càng ngày càng nhíu chặt, hắn không nghĩ tới kinh hồng tướng quân Đại Dạ ngang dọc sa trường lại có một mặt thâm tình như vậy, bội phục trong lòng, cũng vì kết quả ba ngày sau lo lắng.

Im lặng trở lại Lâu lan các, Lạc Điềm từ đầu đến cuối tâm trạng không yên.

Tình huống của Mạc Ưu hết sức đặc thù, tim của hắn rõ ràng đã chết, nhưng vẫn có hô hấp, sắc mặt như thường, cũng chỉ một điểm này, không biết có thể bị sợ chết bao nhiêu người.

Nhưng Tinh Hãn hẻo lánh, trong nước người người tinh thông vu y thuật, cho nên Lạc Điềm ngược lại cũng không phải mười phần khẩn trương, hơn nữa dần dần bắt đầu đem ý nghĩ dẫn đến tá thi hoàn hồn. Nếu như đây là thật, kia hồn phách gửi ở tại cổ thân thể này hiện tại đi đâu?

Thuốc của hắn có thể trị bệnh, có thể trị lòng, lại không thể chiêu hồn…

Nếu ba ngày sau người nọ vẫn chưa tỉnh lại, hắn thật là không dám đối mặt với ánh mắt có thể chứ đựng quá nhiều thứ kia của Phong Tiêu Nhiên.

Tình là chi, kết quả có thể gây tổn thương cho người tới trình độ nào?

Nhẹ nhàng vuốt eo có chút đau nhức, hắn không khỏi cười khổ, tình thâm bất hối, bây giờ mình bức dáng vẻ quái dị không nam không nữ này, không phải là chứng minh tốt nhất sao?

Thành phố A năm 2008

“Câu nói cậu người trẻ tuổi này không khỏi nhàm chán a? Đang nhiên cùng mỹ nữ ở nhà trọ không thích, lại muốn đi theo lão già tôi đến dạo thị trường đồ cổ làm gì?”

Dưới trời chiều, một già một trẻ hai người đang nhàn nhã ở trên đường thị trường đồ cổ lắc lư, ông lão tóc hoa râm này chính là giáo sư Phong Kính Hiên nổi danh nhất ban lịch sử T đại, lại giống như một con khỉ con dính vào người tuổi trẻ sau lưng ông chính là sinh viên năm thứ tư đại học Mạc Du.

Hai người này từ ở một lần ở buổi tọa đàm khảo cổ ngươi một lời ta một lời nhìn trúng nhau, lại từ đây thành bạn vong niên, Mạc Du thích nghiên cứu cổ tịch, không có việc gì liền chạy đến nhà Phong giáo sư, nghiễm nhiên thành học sinh chân truyền của ông.

Cái này không phải sao, từ hôm qua nghe nói lão tiên sinh hôm nay đi ra ngoài đào bảo, anh lập tức từ chối mấy anh em trong nhà trọ lôi kéo đi gặp nấy cô gái xinh đẹp, vác ba lô liền xông thẳng phòng làm việc của thầy Phong, vào lúc này dĩ nhiên là đi theo.

“Thầy người đừng cười em, em thật không cảm thấy cùng phụ nữ chung một chỗ có cái gì tốt. Cả ngày không phải nói trăng sao thì nói quần áo, nũng nịu ngay cả một một cái túi xách cũng bắt phải xách hộ, thật không có gì vui.”

Thẫn thở nhìn chung quanh, Mạc Du như có như không nói chuyện với lão tiên sinh.

“Nga? Nói như vậy cậu thích đàn ông sao?”

Phong giáo sư cách mắt kính khẽ híp một cái, ranh mãnh cười lên.

Chẳng qua chỉ là một câu trêu đùa, ai ngờ Mạc Du lại suy tư một chút mới nghiêm trang trả lời ông: “”Nói thật nếu là thật tâm thích, em thật đúng là không ngại trai gái.”

“Các cậu những người tuổi trẻ này, lão đầu tử tôi là xem không hiểu lạc!”

Phong giáo sư năm nay năm mươi tuổi, tự nhiên đối với việc tình yêu cùng giới khó có thể chấp nhận, nhưng đứa trẻ này là nhân tài ông nhìn trúng, học bác cổ kim tâm địa cũng tốt, có những thứ này lời từ trong miệng của anh nói ra, lại cũng không gây ra sự khó chịu quá lớn từ ông.

Hai người cứ lững thững đi như vậy, cửa tiệm hai bên đường rối rít lôi kéo bọn họ, suy nghĩ một chút tháng bảy nắng gắt như lửa, dưới nắng độc ban ngày lấy ở đâu khách, vì vậy cũng đối với hai người già trẻ này tràn đầy nhiệt tình.

Phong giáo sư là lão nhân tinh đi vòng vo mười mấy năm trên đất này, nơi nào sẽ bị những người bán hàng đặc biệt chuyên đi lừa gạt du khách ngoại địa này lôi kéo, kéo Mạc Du mắt nhìn thẳng đường đi vào trong, cho đến sắp tới cuối đường, mới dừng chân ở trước cửa một tiệm mì nhỏ rất tầm thường.

“Nơi này chính là nơi lão sư thường tới đào bảo?”

Mạc Du quan sát cẩn thận cửa hàng này, bề mặt rất nhỏ rất, ngoài cửa ngay cả một bảng hiệu cũng không, nếu không phải quen cửa quen nẻo, chỉ sợ một năm cũng sẽ không có khách tới cửa.

Dĩ nhiên đồ cổ vật này, cũng không phải so với bề mặt so phong cách, càng quý giá, có thể ở trong ngọ hẽm càng sâu.

Nhà đối diện ánh sáng, Mạc Du đứng ở dưới ánh mặt trời nhìn bên trong, đen ngòm một mảnh không rõ, trong lòng nhưng không biết tại sao hơi khẩn trương, dường như nơi chưa từng đến này có vật quan trọng đặc biệt gì đang chờ anh, người vào mùa hè luôn luôn khô ráo như anh giờ phút này lòng bàn tay cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi.

“Đi vào a, tiểu tử ngốc cũng không sợ phơi hỏng.”

Phong giáo sư chợt vỗ một cái lên bả vai anh, anh mới thanh tỉnh lại, bận bịu bước nhanh đi theo ông đi vào cửa tiệm kia.

Tiệm này không lớn, bên trong cũng rất nhỏ, nhìn quanh một vòng ước chừng cũng chỉ hai khoảng hai mươi mét vuông, gia cảnh quá nghèo, trừ trên mấy kệ hàng cũ kỹ để lẫn lộn một ít gốm sứ bình hoa không quá đáng tiền, quả thực cũng không có gì có thể nhìn.

Mạc Du khó hiểu nhìn một cái Phong giáo sư, nhưng ngoài miệng anh cũng không nói gì, bởi vì anh biết cái lão gia hỏa này là sẽ không làm chuyện gì mà không có ý định từ trước.

“Lão già kia, ông đến cũng quá nhanh, tuần lễ trước mới vừa đem đồ vật tới, nhanh như vậy để cho tôi đi đâu mà tìm khách hàng giúp ông đây?”

Tiếng nói mang nụ cười truyền tới từ trong cửa nhỏ phía sau quầy, màn cửa bằng ny lon rào rào bị vén ra, một người đàn ông trung niên to lớn đi ra, da ngăm đen, mép để râu hai bên, rất có điểm tà tà mị lực, xem bộ dáng là này ông chủ cửa tiệm.

“Kệ đi, tôi cũng không phải là vội chuyện kia, hôm nay mang theo học trò nhỏ này của tôi, cậu mau đưa bảo bối áp đáy rương  kia đều lấy ra để nó được thêm kiến thức.”

Dáng vẻ kia Phong giáo sư dường như rất thân quen với chủ tiệm kia, tự mình ngồi vào bàn vừa cho tự rót ly trà cho mình, còn vỗ một cái cái ghế bên người vẫy vẫy tay với Mạc Du, tỏ ý anh tới ngồi xuống.

Ông chủ tiệm kia cũng ngồi xuống ở bên cạnh họ cười nói: “Ông đừng làm trò quỷ với tôi, những thứ kia cộng lại cũng không lợi hại như bảo bối tổ truyền nhà ông, ông nếu là thật muốn để cho cậu ta kiến thức, không bằng lấy đem vật kia ra, ngược lại còn không có ra tay, vẫn đang cất giấu đâu.”

Mạc Du nghe bọn họ tới một cái đi một lần dứt lời khẳng định là cái cổ vật quý giá gì đó, trong lòng đã sớm ngứa nhột phải chết, thấy ông chủ tiệm nói rằng lấy ra cho anh nhìn một chút, lập tức gật đầu như giã tỏi kéo tay áo của thày Phong lắc qua lắc lại.

“Thật sao thầy, thầy nếu muốn dạy đạo em, hãy để cho em thấy bảo vật thật sự đi.”

Phong giáo sư thấy anh nói khẩn thiết, suy nghĩ một chút vật tổ truyền này một khi ra tay liền lại cũng không gặp mặt một ngày, mình cũng rất muốn lại liếc mắt nhìn, liền chần chờ gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.