Đó phải là hồi bọn họ mới vừa quen, đúng, đêm hôm đó hai người bọn họ cũng uống nhiều rồi lảo đảo chạy xe trên đường, một đứa bé vọt ra khỏi đường xe chạy, tiếp lại có một chiếc xe thể thao từ đường phố xông lại, Mạc Du không chút suy nghĩ liền chạy tới ôm đứa trẻ kia lên, tiếng phanh gấp chói tai của xe thể thao vang dội cả con phố, cuối cùng cách bọn họ gần như chỉ có một cm thì ngừng lại.
Một màn kia, cậu nhớ rõ ràng.
Mạc Du không bị thương chút nào, cậu thì đánh mất trái tim, để cho tiểu tử chính nghĩa mười phần dễ dàng liền vọt vào tim mình.
Một đêm đó bọn họ liền xảy ra quan hệ. Mạc Du là thật say, nhưng cậu rất thanh tỉnh, có thể nói, là cậu cố ý.
Trí nhớ của câu về một đêm kia triền miên như mới, Mạc Du lại làm sao có thể bị xe đụng vào bị thương nặng không trị?
Đông Lỗi cảm thấy mình đầu cũng bắt đầu đau, trên cái thế giới này sẽ không thật sự có quỷ chứ?
Trong phòng bệnh Mạc Du vẫn bất tỉnh nhân sự. Anh dường như cũng không quá an ổn, mí mắt luôn là giật giật, hai tay đặt trước ngực từ từ nắm chặc thành quyền, trong miệng luôn nói mớ.
Đáng chết, làm sao lại đến trong mộng... Đây là đâu? Thật là khí phái, thật là hoa lệ, chẳng lẽ là hoàng cung?
Theo hành lang về phía trước mấy bước, liền thấy một gian phòng lớn, anh đi vào, quả nhiên không ngoài sở liệu lại nhìn thấy hai người cả ngày xuất hiện ở trong mộng của anh.
Mỹ phụ trung niên ngồi ở đối diện bọn họ cao quý mắt lạnh, chẳng lẽ là cái hoàng phi?
Có một người hầu đi lên dâng trà cho nam tử khí chất trong trẻo lạnh lùng đó, Mạc Du không biết làm sao cảm thấy không đúng, xông lên muốn ngăn cản y, nghĩ đây chẳng qua là cảnh nằm mơ, thân thể của anh xuyên qua bọn họ ngã xuống nền, bọn họ vẫn hồn nhiên không biết, nam kia tử uống một hớp trà, rất nhanh liền thống khổ ôm bụng té xuống.
Nhìn sắc mặt cố gắng trấn định của y, lòng của Mạc Du níu thành một đoàn, ngực buồn buồn muốn nói cái gì làm thế nào cũng không nói ra được, chỉ có thể mặt đỏ lên bất đắc dĩ mặc cảnh tượng đổi đến một chỗ khác.
Đây dường như là một căn phòng ngủ, cũng là cổ kính, cũng thật phong tình. Trong phòng truyền tới một trận rên rỉ đè nén, anh không biết bên trong là ai, nhưng mỗi một lần thanh âm kia như có như không nhẹ nhàng bay tới, cũng giống như một cái bùa nặng hung hãn nện ở trong lòng của anh, đau anh không nhịn được cúi người xuống dung tay đè đầu gối.
Bên trong đang làm gì? Tại sao thanh âm người kia thống khổ như vậy, mặc dù không lớn tiếng gào thét, nhưng từng trận rên rỉ đứt quãng kia, mới càng chết người.
Lấy can đảm tiến vào bên trong phòng, thấy nam tử kia hơi thở yếu ớt nằm ở trên giường lăn lộn dày vò, hai tay vừa vặn đè lại bụng cao vút, chân mày nhíu chặt, môi gần như cắn ra vết máu, lúc này mới đem từng tiếng rên rỉ thống khổ vỡ tan kiềm chế ở trong cổ họng.
Lúc này người thiếu niên kia đi vào, hắn đầy mặt quan tâm ôm nam tử kia vào trong ngực, bọn họ không biết đang nói nhỏ cái gì, anh không nhịn được lại đến gần mấy bước, lại nghe đến thiếu niên kia nói: “Ngươi cái bộ dáng này, ta làm sao yên tâm để một mình ngươi lại.”
“Ta làm sao yên tâm để một mình ngươi lại...”
Thanh âm quen thuộc luôn quanh quẩn bên tai anh không đi, đã từng nghe được ở đâu, cảnh tượng này... Cảnh tượng này quen thuộc như thế, rốt cuộc là xuất hiện ở đâu, hai người này rốt cuộc là ai!
“A Du, a Du!”
Cảm thấy có người đang vội vàng lắc thân thể mình, mệt mỏi mở mắt ra, gương mặt viết đầy quan tâm của Đông Lỗi gần ngay trước mắt.
“Là cậu a.”
Mạc Du nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng nhưng không nói ra được mất mác. Chẳng lẽ mình thật là trên thần kinh xảy ra vấn đề? Tại sao luôn là suy nghĩ nam nhân cổ đại nhất phái vân đạm phong khinh trong mộng đó, đau lòng y chịu khổ, hận mình không thể chịu thay y, nhớ y, nghĩ hận không thể thực sự nắm lấy tay y.
“A Du, anh ngủ hai ngày, có đói bụng hay không, tôi nấu cháo.”
Một bát cháo trắng nóng hổi đặt ở trước mắt, Mạc Du lại không có một chút khẩu vị.
“Thật xin lỗi a Lỗi, tôi một chút cũng không đói.”
Áy náy cầm tay của Đông Lỗi, Mạc Du vẫn cảm thấy một trận choáng váng, làm sao yếu ớt như vậy?
“Cũng không biết anh bị sao nữa, tại sao phải lại có giấc mộng kỳ quái đí, vì sao thân thể sẽ không tốt như vậy?”
Nhìn dáng vẻ khó khăn của Mạc Du, trong lòng Đông Lỗi không đành lòng, suy nghĩ một chút mệnh đã đã định sẵn từ trước, không thể cưỡng cầu, nếu quả thật là của mình, là không chạy thoát được, không phải của mình, có giữ bên người cũng vô ích.
“Cậu có biện pháp?”
Sáng sớm năm giờ trên núi khí lạnh còn nhiều, hai người tuổi trẻ đeo balo đỡ lẫn nhau tiến về trước, bọn họ chính là Mạc Du và Đông Lỗi.
Trong núi truyền tới tiếng chuông vang, Mạc Du không khỏi nhíu mày một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Lỗi bên người nói: “Cậu thật tin tưởng trên cái thế giới này có lực lượng không biết tên gì đó, cùng cao nhân tiên tri biết trước?”
“Thật cũng tốt giả cũng tốt, thử một chút chẳng phải sẽ biết? Anh chứ để cho tôi yên tâm đi, nhìn dáng vẻ ngày ngày thất hồn lạc phách, kêu tôi làm sao yên tâm đâu.”
Đông Lỗi cũng không muốn cùng giải thích thêm với Mạc Du việc Đức Huệ cư sĩ bọn họ lập tức sẽ gặp là một cao nhân như thế nào, càng nói càng không có ý tứ, chỉ hy vọng ông thể hiểu ra vấn đề khó khăn của bọn họ…
“Mạc tiên sinh, cậu bây giờ đúng là thật thất hồn lạc phách, bởi vì ba hồn bảy vía có một nửa đều không ở người mình.”
Đức Huệ cư sĩ ở hai người tuổi trẻ mới vừa ngồi xuống sau, liền nhàn nhạt một câu nói trúng.
“Cậu nói qua họ của tôi với bọn họ.”
“Không a.”
Cười đối với hai người tuổi trẻ rỉ tai làm như không thấy, Đức Huệ cư sĩ đưa tay ở trên trán của Mạc Du nhẹ phẩy một chút.
“Một người không thể sống ở hai nơi, cậu chỉ có cách nhanh chóng lựa chọn, nếu không hai nơi cũng gặp nguy hiểm.”
“Cư sĩ, tôi muốn biết một chỗ khác ông nói, là nơi nào?”
“A a, nơi Mạc tiên sinh mỗi ngày mơ thấy, chính là nơi một nửa hồn phách của cậu. Thật ra thì những thứ kia đều không phải là mộng, là một chuyện một phân thân khác của cậu đã trải qua. Các cậu dùng chung một người hồn phách, tự nhiên cũng có chút phản ứng.”
“Vậy, bây giờ tôi phải làm gì?”
“Vậy phải xem cậu lựa chọn. Ở lại, thu hồn phách nơi đó về, đi nơi đó, buông tha toàn bộ ở thế giới này.”
Đức Huệ cư sĩ nói nhẹ nhàng, Đông Lỗi ngồi một bên uống trà đã sớm bóp một lòng bàn tay mồ hôi lạnh.
“Thế giới nào có chuyện cậu không bỏ được nhất, người không bỏ được nhất, liền phải dựa vào chính cậu cảm nhận. Kẻ hèn còn có giờ học, hai vị trước xin trở về đi, nghĩ xong lại tới tìm tôi, hơn nữa, đừng vượt qua qua ba bảy hai mươi mốt ngày, cậu ở bên kia, không chờ được.”
Buổi tối ôm lấy chăn nhưng không buồn ngủ chút nào, Mạc Du từng lần một suy nghĩ lời ban ngày cư sĩ đó nói. Ánh mắt của ông sắc bén vô cùng, dường như có thể một chút thấy trong lòng người.
Khi ông nói người anh không bỏ được nhất, trong đầu của anh lại xuất hiện nam nhân cổ đại trong trẻo lạnh lùng đó! Nhưng vì cái gì anh cái gì cũng không nhớ, anh đến tột cùng là ai?
Kềm chế tâm tình lo âu nằm, Đông Lỗi bên người truyền đến tiếng hít thở đều đều mà vững vàng. Mấy ngày nay cậu vì mình quá mệt mỏi, quả thực không nghĩ lại để cho cậu bận tâm.
Mạc Du phủ thêm áo khoác nhẹ chân nhẹ tay đi ra phòng, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách ngẩn người.
Bỗng nhiên muốn hút thuốc, bởi vì Đông Lỗi không thích mùi khói thuốc, cho nên từ khi cậu vào ở anh liền không hút nữa. Thật vất vả từ trong ngăn kéo bàn uống trà nhỏ rút ra một hộp thuốc còn thừa, làm thế nào cũng không tìm được bật lửa. Do dự nhớ tới mình thì ra rất thích nửa đêm một bên chơi đùa thiết kế bản thảo một bên hút mấy hơi, liền hào hứng chạy đến bàn đọc sách đi nơi nào tìm, quả nhiên ở trong một góc bị anh tìm được một cái bật lửa duy nhất, hưng phấn nhặt lên, nhưng không cẩn thận đụng phải trên tủ sách sách, tiếp chính là tiếng mấy đồ rơi trên thảm.
Mạc Du thở dài xoay người đánh đánh máy, trở lại nghĩ thu thập một chút thảm kịch trên đất, nhưng nhìn thấy một hộp gỗ đen quen thuộc đang lẳng lặng nằm trên đất, di, đây không phải là cổ ngọc Phong giáo thụ bảo anh bảo quản sao?
Lại đem nó quên lâu như vậy, một mực ném ở trong xó xỉnh này.
Thuận tay mở nắp hộp ra, một đạo bạch quang thoáng hiện, Mạc Du chớp mắt lại rơi vào tròn giấc mộng quen thuộc đó.
Lần này thật giống như lại đến hoàng cung, nam tử đó mặc long bào, chẳng lẽ y làm hoàng đế? Tại sao y lại buồn rầu như vậy, sắc mặt cũng trắng như vậy. Cả người thật gầy quá, chỉ còn lại một bộ khung xương.
Y đang ngồi ở mép giường, ưu buồn nhìn người trên giường, người nọ là ai?
Không nhịn được đi tới, lại là thiếu niên lúc nào cũng ở bên cạnh y đó! Người yêu của y bị bệnh sao? Cho nên y mới tiều tụy như vậy…
“Ưu Nhi, Ưu Nhi, ngươi rốt cuộc lúc nào mới có thể tỉnh lại, van cầu ngươi mở mắt ra nhìn ta nhìn một chút đi, ta là Tiêu Nhiên a.”
Người nọ lầm bầm nâng mặt thiếu niên lên, si ngốc hôn nhẹ lên trên mặt hắn, nước mắt trong suốt từng chuỗi rơi trên mặt tái nhợt của y. Mạc Du chỉ cảm thấy trên mặt mình ẩm ướt, trái tim nhảy cấp tốc, trong lòng đau nhức như không thở nổi.
Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên... Cái tên quên thuộc biết bao, y nói y tên Tiêu Nhiên...
Trí nhớ chuyển kiếp dời núi lấp biển cuốn tới, tất cả chuyện xảy ra giống như đoạn phim nhanh chóng chạy qua trước mắt Mạc Du, trong chốc lát, hắn đã nhớ toàn bộ.
Hắn chuyển kiếp, gặp Tiêu Nhiên. Buộc tâm chú khiến cho hồn của hắn lìa khỏi xác một nửa không thể trở về, quỷ thần xui khiến lại trở về hiện đại. Ngọc bội Tiêu Nhiên đưa cho hắn lại bị từng người đời sau truyền tới, sau lại đến tay của Phong giáo sư, hôm nay thành một cái chìa khóa thức tỉnh toàn bộ trí nhớ của hắn.
Tiêu Nhiên!
Chỉ muốn xông tới vững vàng ôm lấy thân ảnh tịch mịch đó, trước mắt nhưng lần nữa tối sầm, khi hắn lại lần nữa lúc thanh tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đứng ở trong phòn đọc sách, cầm trong tay cái hộp màu đen đó.
Làm thế nào, Tiêu Nhiên nhất định vội muốn chết, ta phải đi về, ta phải tuân thủ ở bên người của y, làm sao trở về... Làm sao trở về... Đức Huệ cư sĩ?
Nhớ tới ban ngày Đức Huệ cư sĩ đã nói, kêu hắn nghĩ rõ ràng lại đi tìm ông, Mạc Du lập tức tinh thần tỉnh táo, co cẳng liền chạy về nơi tối tăm ngoài kia.
Nhưng mới vừa mở cửa, hắn lại dừng lại, tâm nguyện kiếp trước nhất định là vướng bận sâu nhất của hắn, kia kiếp này thì sao?
Lặng lẽ trở lại trong phòng nhìn người trên giường còn đang ngủ say kia, Mạc Du cẩn thận thở ra một hơi, sau khi hắn nhớ lại toàn bộ, lòng dạ của hắn đều bị ba chữ Phong Tiêu Nhiên lấp đầy, đối với người trước mắt này, chỉ có áy náy thật sâu.
Nhẹ nhàng giúp cậu dịch chăn, nhìn lại cậu một lần cưới cùng, trong lòng Mạc Du nhẹ nhàng nói câu trân trọng, liền cũng không quay đầu lại chạy về phía ngoài cửa.
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, ở sau người hắn có một đạo ánh mắt ôn nhu mà thanh tỉnh như thế nào, một mực đi theo bóng lưng biến mất ở cạnh cửa của hắn, một mực dừng lại ở trên khung cửa vắng vẻ.
A Du, ta chúc ngươi có thể tìm được người ngươi thật sự yêu sâu đậm, tìm lại tình yêu chân chính.