Thư Tình Mùa Hạ

Chương 2



Một tấm séc rơi trên chân tôi, trống không, vẫn chưa viết số.

Thấy tôi ngơ ngác, Tần Kha lạnh lùng nói.

“Bây giờ cô có được t iền rồi, không đi chẳng lẽ còn muốn tôi ngồi tàu lượn siêu tốc, làm khỉ pha trò cho cô nữa sao?”

Khi ấy, tôi từng nói với anh, chỉ cần anh ngồi tàu lượn siêu tốc tôi sẽ không chia tay với anh nữa.

Tần Kha sợ độ cao nhưng vẫn cắn răng leo lên.

Còn tôi lại quay người bỏ đi.

Suốt những năm qua, Tần Kha thường xuyên phát triển kinh doanh ở thị trường nước ngoài.

Th ủ đoạn t àn nh ẫn.

Dáng vẻ dù đào ba tấc đất lên cũng phải tìm thấy tôi cho bằng được.

Sau này đột nhiên anh dừng tay.

Bên cạnh anh bỗng xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ.

Tần Kha bảo vệ người phụ nữ đó rất tốt, ảnh chụp và tin đồn đều được anh giải quyết nhanh gọn, sạch sẽ.

Đến nay, vẫn không một ai biết người phụ nữ đó là ai.

Cho đến khi nhìn thấy Hà Nhãn Quân, tôi bỗng hiểu ra.

Người đó là Hà Nhàn Quân.

Tôi mím môi: “Anh Tần, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhận số t iền đấu gi á mình nên được nhận thôi…”

“Có gì khác biệt sao?” Anh gõ tay lên vô lăng rồi nói: “Cô ký tên vào hợp đồng tự nguyện từ bỏ, tôi cho cô gấp đôi số tiền kia. Ngày mai cô có thể rời khỏi đây.”

Nói tới đây, tôi cũng hiểu được ý của anh.

Chắc anh sợ Hà Nhàn Quân hiểu lầm nên mới nhanh chóng đuổi tôi đi.

Cái giá gấp đôi cũng đủ để tôi báo cáo với cấp trên.

“Cảm ơn anh.”

Tôi đặt vé quay về châu u ngay ngày hôm sau, về đến khách sạn tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tivi đang phát sóng tin ngoài lề của Tần Kha.

Lần đầu tiên thân phận của Hà Nhàn Quân được lộ diện, giới truyền thông đều nhận xét: “Đôi trai tài gái sắc.”

Bạn thân điện thoại tới hỏi: “Đó là sợi dây chuyền cưới cậu thiết kế cho mình, định từ bỏ thế sao?”

“Tần Kha rất thích cô ấy, vòng cổ thôi mà, ai đeo cũng vậy thôi.”

“Dù vậy…” Tôi ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Chúc họ đầu bạc răng long, đâu phải tớ chỉ có một tác phẩm ấy, liên lạc với các khách hàng khác là được.”

Có lẽ nhận thấy tâm trạng của tôi đang không được vui, cô ấy cũng không an ủi được.

Năm đó khi tôi vừa mới đặt chân đến châu u, không một xu dính túi, nhờ vào bản thiết kế vòng cổ này tôi đã được thầy nhận.

Xa cách nhiều năm, nỗi nhớ này, dùng cách thức này trở về thật ra là vì tôi muốn cho quá khứ một lời giải thích.

“Nguyện à, thật ra những người ở tầng lớp thượng lưu như bọn họ, có duyên không phận cũng là một loại hạnh phúc rồi. Cậu là người từng trải, chắc cậu cũng hiểu được sự khắc nghiệt trong đó.”

“Ha ha, sẽ không đâu.” Tôi cúi đầu tiếp tục gấp quần áo, lẩm bẩm: “Thời trẻ có tình thì uống nước cũng no, thật ra chúng ta nên thực tế một chút thì mới có được một cuộc sống tốt đẹp…”

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Bạn thân hỏi: “Muộn thế này rồi, ai vậy?”

Tôi đứng dậy: “Tớ gọi phục vụ phòng.”

Mở cửa.

Lại là Tần Kha.

Tôi ngửi thấy mùi r ư ợ u thoang thoảng trên người anh, anh chống một tay vào khung cửa tạo thành cái bóng mờ mờ.

“Sao anh lại tới đây.”

Tôi định đóng cửa nhưng lại bị anh chặn đứng.

“Tôi không được tới đây sao?”

Tần Kha chau mày, gương mặt lạnh lùng nhuốm men say.

Anh nới lỏng cà vạt.

Nghe thấy giọng tôi, anh ngước mắt lên, gương mặt sắc nét dưới ánh đèn cùng với bóng tối, trông vô cùng quy ến rũ.

“Không phải, giữa chúng ta t iền trao cháo múc xong rồi…”

“T iền trao cháo múc xong?”

Do say r ư ợ u nên nghe giọng Tần Kha có vẻ lười biếng.

Anh cúi đầu, cười khẩy: “Đi t iền trao cháo múc xong của cô.”

Tôi nắm chặt tay nắm cửa rồi nói: “Anh say rồi, để tôi gọi cho thư ký của anh.”

Đột nhiên anh nắm chặt cổ tay tôi, nắm rất chặt.

“Ông đây ngồi tàu lượn siêu tốc, em ở lại được không?”

Câu nói này đến quá đột ngột.

Tôi như hoá đá.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay như muốn thiêu đốt.

Tôi muốn rút tay về nhưng không được, thở dài nói.

“Chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, Tần Kha.”

Tôi không hề nhận ra lúc nói câu này, giọng tôi đang run lên.

Tần Kha ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, thô lỗ kéo cà vạt của mình xuống.

Để lộ ra chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp.

“Vậy thì dùng cách của người lớn.”

Anh kéo tay tôi đặt trên ngực mình.

Giọng điệu cứng ngắc.

“Ngủ với tôi.”

“Lê Nguyện, ngủ với anh, mọi thứ của anh đều sẽ là của em.”

Trái tim đập loạn nhịp dưới lòng bàn tay, tôi như bị phỏng, ra sức vùng vẫy.

“Tần Kha, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy…”

Tàn Kha không nghe: “Nhìn thấy cũng là anh mất mặt.”

Đột nhiên, tiếng bước chân ở chỗ rẽ hành lang vọng tới.

Tôi ngây người, không đề phòng, bị anh chớp được thời cơ.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại.

Huyền quan tối om, Tần Kha đè tôi lên tường.

Trong màn đêm chỉ còn lại hơi thở của cả hai đang quyện vào nhau.

Không ai lên tiếng.

Xa cách nhiều năm, lần tiếc xúc này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Anh từ từ tiến lại gần, khi đôi môi của anh sắp chạm lên đôi môi tôi, tôi bỗng ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Đôi môi sượt qua gò má, trai tim cũng đập nhanh hơn.

Tần Kha ngừng lại, áp trán lên tường, hít một hơi thật sâu, giọng khàn đi.

“Tránh xa tôi một chút, tôi không động vào em.”

Tôi hoảng hốt nhìn vào mắt anh, thấy anh đã dần tỉnh táo trở lại.

Gió từ bên ngoài lùa vào phòng qua chiếc cửa sổ khép hờ, thổi tan sự mập mờ như có như không trong phòng.

Anh buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra, tôi có được tự do, thoát khỏi “gông xiềng” của anh.

Tần Kha vẫn luôn đứng im tại chỗ, nhắm nghiền mắt.

Có lẽ anh đã tỉnh r ư ợ u, trở lại là một người lý tró, quay về với dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.

Tôi cúi đầu, vội bỏ đống quần áo lộn xộn vào trong vali hòng giấu đi sự hoảng loạn của mình.

Chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng cất tiếng: “Tấm séc, không còn giá trị nữa.”

Tôi dừng tay, ngẩng đầu lên ngỡ ngàng nhìn anh.

Anh đứng trong bóng tối: “Công ty xảy ra chút chuyện, tấm séc kia không còn giá trị nữa, xin lỗi.”

Tôi không nhìn ra được cảm xúc dư thừa trên gương mặt anh.

Thế nên tôi cũng không dám chắc có phải anh đang nói dối hay không.

“Vậy…”

“Huỷ vé máy bay, tôi sẽ đền tiền tổn thất cho cô.”

Tôi lặng lẽ bỏ quần áo lên trên giường, đứng dậy rồi nói: “Được.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, tôi vẫn nhìn anh chằm chằm.

Tần Kha nhướng mày: “Muốn bảo tôi đi à?”

“Ừ.”

“Bây giờ không được.”

Anh thản nhiên nói: “Tôi đang bị người ta theo đuôi, đám ch ó s ăn ngoài cửa đang ước gì có thể chụp được tin tức ngoài lề của tôi. Lê Nguyện, cô cũng không muốn ngày mai lên tivi với tôi phải không?”

Nhưng tôi thật sự rất buồn ngủ.

Tôi ngồi trên giường, yên lặng đợi anh rời đi.

Từng giây từng phút trôi qua, Tần Kha vẫn đang đứng ở cửa, không hề nhúc nhích.

Cơn buồn ngủ từ từ xâm chiếm tôi.

Cuối cùng tôi nghiêng đầu, ngả đầu vào gối.

Nhờ vào chút ý thức cuối cùng, dường như tôi đã nghe thấy anh nói: “Ngủ ngon.”

4

Thật ra xưa giờ tôi ngủ không được sâu giấc.

Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên làn da, tôi cử động cánh tay nhưng lại chạm vào một người.

Hơi thở quen thuộc, dù đã mười năm trôi qua nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.

Hình như anh bị đánh thức, cử động một chút, rất tự nhiên ôm lấy eo tôi rồi kéo sát lại gần mình.

Tôi trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Tần Kha còn đang ngái ngủ, lẩm bẩm: “Chào em…”

Tôi ngẩn người trong chốc lát, ngồi bật dậy, cầm gối đánh anh.

“B i ế n thái.”

Tần Kha bị đánh vài cái, xị mặt nói: “Tần Kha, em giỏi nhỉ.”

“Anh vô l iêm sỉ!”

Tôi hoảng hốt sờ cổ áo vẫn còn nguyên vẹn của mình, sợ đến nỗi tái mét mặt mày.

Tần Kha híp mắt, sau khi thích ứng được với ánh mặt trời đang chiếu lên gương mặt, anh đứng dậy vòng qua đầu giường đi tới chỗ tôi.

Áo sơ mi của anh như bị người ta vứt vào trong máy giặt rồi quay vài vòng.

Dúm dó.

Không còn sự sắc sảo trước đây nữa, anh chau mày, hơi mất kiên nhẫn.

Tôi càng hoảng hơn: “Anh đừng như thế...”

Tần Kha cầm vào tóc tôi, lần xuống dưới, kéo đến cuối, thì ra có một chiếc cúc áo mắc vào tóc.

“Ai muốn đụng vào cô…” Anh không ngước mắt lên: “Cô vẫn chưa chữa khỏi b ệnh m ộng du à?”

Tôi ngẩn người, lúc này mới để ý cổ áo Tần Kha thiếu mất một chiếc cúc.

Anh vừa gỡ tóc vừa cười khẩy: “Tối qua cô cầm cúc áo của tôi, cô muốn tôi phải làm sao?”

Tôi nghẹn họng: “Anh cắt tóc tôi đi chẳng phải được rồi sao?”

“Cô cho tôi cắt mới lạ đấy.”

Ngược lại, Tần Kha lại vô cùng kiên nhẫn.

Rõ ràng là một chuyện có thể dễ dàng giải quyết nhưng anh cứ đứng ngẩn người bên cạnh tôi, làm một cách chậm rãi hệt như đang giải câu đố.

Tôi chợt nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước, hồi tôi và Tần Kha vẫn còn yêu nhau.

Anh có tính công tử, cắt mất một lọn tóc của tôi.

Tôi vừa đi vừa khóc, bỏ lại anh ở phía sau.

Tần Kha đuổi theo: “Nguyện, anh sai rồi, anh biết lỗi rồi mà, cả đời này anh cũng không dám cắt nữa, hay là em cắt của anh đi cũng được, đừng khóc nữa.”

Tôi nhìn bóng Tần Kha đang gỡ cúc áo trong gương, bèn hỏi: “Tôi không nhiều sức như thế, sao có thể làm bật cúc áo anh ra được?”

Cuối cùng Tần Kha cũng gỡ được nó ra, anh chống tay bên người tôi, nghiêm túc nhìn tôi một lúc rồi đáp:

“Ông đây tự dựt đứt, sợ ngủ say làm cô đau.”

Trái tim tôi tự dưng loạn nhịp, ngây người đứng im tại chỗ.

Nói xong câu đó, anh đi thẳng vào trong phòng tắm.

Tôi ngửi tóc, trên đó có mùi hương của Tần Kha.

Cũng không biết anh dùng nước hoa loại gì.

Điện thoại vang lên, là bạn thân gọi điện tới.

“Nguyện, cậu lên máy bay chưa?”

Bấy giờ tôi mới sực nhớ ra mình quên nói chuyện tạm thời thay đổi kế hoạch cho cô ấy.

“Tạm thời tớ không về nữa, vẫn chưa lấy được t iền.”

“Vậy thì tốt quá, bên trụ sở chính bảo cậu nhất định phải mời được Tần Kha đấy.” Cô ấy thở dài: “Đây là mệnh lệnh thép.”

“Anh ấy sẽ không đồng ý đâu…”

“Thì cũng phải thử xem sao chứ.”

“Thử cái gì?” Đột nhiên Tần Kha cất tiếng.

Bạn thân ngừng lại một chút: “Trời ơi, cậu sẽ không… kích thích như thế chứ…”

Tôi tắt vội điện thoại, thấy Tần Kha đang mặc áo tắm tựa người vào cạnh cửa.

Anh nhìn tôi trân trân, suy tư.

“Sao anh lại đi ra?”

Tần Kha di dời ánh mắt, lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi tham gia cái gì?”

“Bữa tiệc thương hiệu trang sức của chúng tôi… tháng sau ở Paris.”

Có thể là do ánh mắt của tôi quá mong chờ, Tần Kha nhếch miệng: “Chuyện tháng sau đâu ai biết trước được, nói sau đi.”

Tôi muốn nói, sao anh có thể đồng ý.

Có người tới gõ cửa, Tần Kha nhanh hơn tôi một bước, đi ra mở cửa.

Một lúc sau anh xách theo một chiếc túi giấy, ném cho tôi.

“Thay đi.”

“Gì cơ?”

“Quần áo.”

Anh đang đứng thắt cà vạt trước gương: “Cô muốn tôi tham gia bữa tiệc của cô, cô phải giúp tôi một chuyện trước đã.”

5

Đó là một bộ sườn xám hoạ tiết thuỷ mặc.

Được đặt may riêng, không đẹp theo kiểu khiến người ta phải ồ lên như đồ Tây, ngược lại trông rất dịu dàng, đằm thắm.

Tần Kha tựa người vào tường, chậm rãi đeo đồng hồ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bóng lưng tôi.

Đôi nam nữ trong gương có chiều cao chênh lệch vừa đẹp.

Anh mặc một bộ vest màu đen, xa hoa.

Đứng cạnh tôi đang mặc sườn xám lại mang tới một vẻ đẹp Trung Tây kết hợp.

Tôi mím môi: “Có áo khoác không?”

Bộ sườn xám ôm sát đường c ong cơ thể, anh nhìn tôi, không giấu nổi sự nóng bỏng trong đôi mắt.

“Không có.” Tần Kha đưa mắt nhìn lưng tôi rồi nói bâng quơ một câu: “Rất đẹp.”

Tôi thật sự không ngờ Tần Kha lại đưa mình đến tham gia bữa tiệc gia đình của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.