Thư Tình Mùa Hạ

Chương 4



6

Tiếng ồn ào trong bữa tiệc lập tức biến mất.

Tần Tử An đứng phía sau ngã khuỵu xuống đất.

Tôi không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực, cũng không biết chất lỏng màu đỏ dính trên người mình là r ư ợ u vang hay là m áu.

Tôi run rẩy, mở cửa phòng bếp.

Chất lỏng màu đỏ tươi chảy theo chai r ư ợ u, rơi từng giọt trên tấm thảm nhung đắt tiền.

Tôi đi chân đất ra khỏi phòng bếp.

Cẳng chân bị mảnh vỡ đâm phải, m áu chảy xuống cổ chân.

Mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm tôi vừa thảm hại vừa dữ tợn.

Bỗng có người nhìn thấy Tần Tử An ngã ở đằng sau, hét toáng lên: “G i ế t người rồi!”

Mọi thứ lập tức trở nên hỗn loạn.

Tôi bị người ta đẩy sang một bên, bà Tang hét toáng, điên cuồng chạy về phía Tần Tử An.

“Mau gọi 120! Con trai tôi không thể có chuyện gì được.”

Mặt tôi trắng bệch, mọi hy vọng đều hoá thành cát bụi.

Bởi vì tôi nhìn thấy m áu chảy ra từ đầu Tần Tử An.

Tần Tử An c h ế t rồi, cuộc đời của tôi cũng coi như chấm dứt.

Ánh đèn lập loè khiến tôi choáng váng.

Tôi nhìn Tần Kha bằng đôi mắt trống rỗng.

Anh đang đứng cùng Hà Nhàn Quân.

Trong tay đang cầm một bản hợp đồng ố vàng.

Ở góc dưới bên phải là chữ ký của tôi và bà Tang.

Vì muốn Tần Kha mất đi quyền thừa kế tài sản, bà Tang muốn tôi hẹn hò với anh.

Khi tất cả cổ đông trong Tần Thị đều không công nhận anh, anh sẽ mất đi tư cách.

Ngay từ đầu, mục đích của tôi khi tiếp cận Tần Kha đã chẳng tốt đẹp gì.

Dù rằng sau cùng tôi đã thật sự thích anh.

Đây là thứ tôi không thể vượt qua được.

Tần Kha bình tĩnh đưa bản hợp đồng cho tôi: “Là em ký phải không?”

“Vâng.”

Tôi vén mái tóc ướt sũng dính trên mặt rồi nói: “Xin lỗi.”

Tần Kha mỉm cười, trong đôi mắt anh là thất vọng, như thể đang cười bản thân ngu ngốc và ngây thơ.

Anh lấy điện thoại ra, bấm số rồi lạnh lùng lên tiếng.

“110 sao?”

“Tôi muốn báo cảnh s á t.”

Tôi đứng ở trong góc, quần áo ướt sũng, nhiệt độ điều hoà khiến tôi bất giác rùng mình.

Bà Tang đau đớn thét lên, gào thét muốn cho tôi đẹp mặt.

Tôi trơ trọi đứng đó bị người ta nhìn ngó, im lặng không nói lời nào.

Hà Nhàn Quân thêm mắm dặm muối: “Tôi bảo rồi, nhận được t iền thì sống thu mình một chút, đừng có huênh hoang trước mặt tôi.”

Bà Tang cầm đèn bàn, dùng hết sức bình sinh đập về phía tôi.

Tần Kha bỗng đưa tay lên chắn cho tôi, sau khi ý thức được mình đang làm gì, anh sa sầm mặt mày, nắm tay tôi kéo vào trong một căn phòng trống.

Rầm!

Cửa phòng đóng lại.

Tần Kha nới lỏng cà vạt, lạnh lùng cất tiếng: “Em giải thích đi.”

Anh không phải một người kiên nhẫn nghe người ta giải thích, cũng rất hiếm khi nổi giận trước mặt người khác.

Môi tôi mấp máy, khẽ nói: “Giống như những gì anh thấy đó.”

Anh tức quá bật cười: “Anh đã nhìn thấy những gì?”

“Nhiều năm về trước, bố em nằm trên giường b ệnh, một ngày mất năm sáu mươi nghìn tệ. Bà Tang nói bà ta có thể cho em một công việc, chỉ cần em ở bên anh, bố em sẽ có cơ hội sống tiếp.”

“Vì vậy ngay từ ban đầu, em đồng ý yêu anh là đang diễn kịch sao?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Tần Kha trông rất đáng sợ, như thế một giây sau anh sẽ xé tôi thành nghìn mảnh vậy.

Tôi cố nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng, nói: “Đúng vậy.”

Bố tôi bị t a i n ạ n ở công trường, ngày nào tôi cũng bị đám côn đồ trong trường b ắt n ạt, sau khi tan học phải đi làm thêm, họ hàng tới nhà đòi tiền xếp thành hàng dài trước cửa.

Trong khoảng thời gian tăm tối đó, cũng vì có sự đồng hành của Tần Kha tôi mới có thể cắn răng sống tiếp được.

Nhưng suy cho cùng vẫn là tôi l ừa anh.

“Tần Kha… em… em từng thích anh.” Giọng tôi nghẹn ngào: “Sau khi biết chuyện này có thể khiến anh mất đi quyền thừa kế, em đã từ bỏ.”

“Đủ rồi.”

Giọng anh hờ hững, nhưng trong ánh mắt lại là nguội lạnh: “Lê Nguyện, thật sự đủ rồi.”

Cơn đau xé lòng ùa đến.

Năm đó tôi giống như một kẻ đào ngũ, cứ tưởng rời xa anh là có thể tránh được cục diện như hiện tại.

Nhưng rồi ngày này cũng đến.

“Xin lỗi.”

“Em không sai, là anh mắt mù.”

Tần Kha quay người, mở cửa bỏ đi.

Tôi bị cảnh s á t dẫn đi.

Tần Tử An không c h ế t.

Anh ta nằm trong phòng bệnh gào thét muốn tôi phải ngồi tù.

Nhưng cũng may đêm đó tôi có mang theo bút ghi âm, ghi âm lại bằng chứng có ý xấu của Tần Tử An.

Tôi giao lại bằng chứng cho cảnh s á t, cũng mời một luật sư.

Lúc luật sư đến, bên cạnh còn có thêm một người.

Nho nhã, trẻ trung và phong độ.

Là một thanh niên trẻ tuổi rất có phẩm chất.

“Cô Lê chào cô, tôi họ Tô, là luật sư anh Tần mời tới cho cô.”

Người thanh niên trẻ tuổi nhìn luật sư đứng bên cạnh rồi nói: “Tôi muốn cô giao vụ án này cho tôi giải quyết, nói về kinh nghiệm, kinh nghiệm tôi cũng phong phú hơn người nào đấy.”

“Tần Kha có yêu cầu gì?” Tôi ở trong đồn cảnh s á t một đêm, tinh thần mệt mỏi: “Tôi đã trả lại tiền cho bà Tang, nếu anh ấy muốn truy cứu chuyện tôi lừa anh ấy, tôi bằng lòng bồi thường…”

“Chắc cô hiểu lầm rồi.” Anh ấy ngồi xuống rồi nói: “Anh Tần đã lập tức điện thoại cho tôi, không nói là vụ án gì nhưng muốn tôi bảo vệ một người.”

Anh ấy nhìn hồ sơ rồi mỉm cười.

“Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ bào chữa cho tội g i ế t người rồi, nhưng bây giờ xem ra, tỷ lệ cô được phán quyết phòng vệ chính đáng là rất lớn, không cần quá lo lắng.”

Tôi cúi đầu, không rõ trong lòng đang có cảm giác gì.

“Nếu anh ấy đã không tin tôi, tại sao còn muốn giúp tôi?”

Luật sư đẩy gọng kính: “Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi giải đáp của tôi. Cô Lê, cô đã được bảo lãnh.”

Lúc bước chân ra khỏi đồn cảnh s á t, mưa đang rơi lất phất.

Trên phố người qua người lại, nhiệt độ giảm nên mọi người cũng vội vàng hơn.

Trên màn hình lớn cách đó không xa đang chiếu tin tức mới nhất.

Tần Kha chấp nhận phỏng vấn.

“Anh Tần, có tin đồn nói anh và tập đoàn Hà thị sắp kết thành thông gia, xin hỏi tin này có chính xác không.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Kha đang nhìn chằm chằm vào ống kính, anh nói: “Đúng vậy.”

Tôi di chuyển ánh mắt, cảm ơn người đàn ông: “Luật sư Tô, cảm ơn anh.”

“Có lẽ cô nên cảm ơn chính mình.”

Anh ấy cúi đầu, mỉm cười vui vẻ nhìn tôi: “Tôi chỉ có thể nói, cô đ ánh hay lắm.”

Anh ấy thấy tôi cứ chăm chú nhìn màn hình lớn thì cũng nhìn qua đó.

“Cô có chuyện gì muốn tôi chuyển lời cho anh Tần không?”

Tôi hỏi: “Bọn họ sẽ kết hôn thật sao?”

“Có lẽ thế.”

“Vậy thì không có.” Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình: “Cảm ơn.”

Luật sư gật đầu, mở ô rồi biến mất trong màn mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.