Thư Tình Second-Hand

Chương 23: “tôi Tự Trả Không Cần Cậu Trả”





Lục Dung nghĩ lại mà thấy sợ, Thẩm Vấn Thu nhảy xuống sông trong nháy mắt, trái tim anh bị dọa sợ suýt ngừng đập.

Anh không nhảy từ trên cầu xuống mà chạy như điên tới bờ đê, cởi áo khoác, tháo tay giả, lặn xuống nước cứu người.

Anh biết bơi nhưng khả năng bơi không tốt lắm, chỉ là lúc ấy không biết anh tìm đâu ra sức lực, cuối cùng vẫn gắng gượng thành công.

Thẩm Vấn Thu liều mạng không muốn cho anh cứu, cứ giằng co như vậy một lúc, anh tưởng rằng bọn họ đã cùng nhau chết chìm giữa dòng sông rồi.
Thật may Thẩm Vấn Thu kiệt sức, anh chật vật quẫy đạp trong nước mới có thể kéo được hắn lên.
Lục Dung biết bản thân anh quá ích kỷ, ép Thẩm Vấn Thu phải sống.
Muốn để một người sống tiếp, không phải chỉ thốt ra nhẹ tênh một câu “Đừng chết” là thành công.

Cuộc sống không phải là một khoảnh khắc mà là tập hợp của vô số khoảnh khắc.

Trước đó còn sống, tự tử còn sống sót, sau đó thì sao? Sống thế nào? Chẳng lẽ nỗi đau dồn người ta vào cõi chết trước đó không còn nữa?
Khoảng thời gian gần đây Lục Dung suy nghĩ rất nhiều.
Thẩm Vấn Thu che giấu quá tốt, thậm chí còn khiến anh tưởng dưới sự quan tâm dè dặt của mình, hắn đã dần dần thích ứng được với cuộc sống mới.

Thật ra hoàn toàn ngược lại.
Trên đường đến thành phố H, Lục Dung đã suy nghĩ sâu xa cả đường.

Lúc đi tảo mộ cùng Thẩm Vấn Thu, bỗng nhiên anh đã nghĩ thông suốt.

Thuở nhỏ, anh đã từng hoang mang, một người anh biết đã tự tử, nhưng rõ ràng bọn họ đều biết cuộc sống của nhiều người khác còn khổ hơn mình.
Ba nói: “Con có muốn sống hay không, chẳng liên quan gì đến cuộc sống khổ đến mức nào mà phụ thuộc vào việc họ còn hi vọng vào tương lai không.”
Lúc Lục Dung thắp hương, anh cầu nguyện với ba Thẩm Vấn Thu.
Khi cầu nguyện, anh hi vọng Thẩm Vấn Thu có thể phấn chấn lên, hi vọng hắn tìm được mục tiêu để sống; cảm thấy điều này quá khó nên cầu nguyện lần nữa, hi vọng cuộc sống của Thẩm Vấn Thu tốt lên.

Cuối cùng anh lại nghĩ, không, chỉ cần đừng tiếp tục sa sút nữa, hi vọng hắn không buồn phiền đau khổ, thi thoảng có thể cảm nhận được niềm vui là được rồi.
Tuần trước Lục Dung đã treo biển bán nhà, xe cũng tìm người mua, tận lực bán với giá cao hết mức có thể, thu hồi được vốn là có thể triệt tiêu một phần nợ.
Anh nói rất khẽ những lời này, xung quanh rất ồn ào, người ngoài nghe cũng không hiểu, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, giữa bọn họ bị ngăn cách bởi một thế giới tồn tại song song.


Lục Dung vô cùng thành khẩn đưa mắt nhìn Thẩm Vấn Thu với vẻ hi vọng.

Anh nghĩ, chỉ cần Thẩm Vấn Thu nói “Được”, thời điểm đó mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ được thiết lập.
Về bản chất, bọn họ là những người xa lạ không máu mủ ruột thịt gì, cũng không phải bạn bè, càng không phải người yêu.
Thẩm Vấn Thu quay lưng bỏ đi, bọn họ cũng chưa từng liên quan.

Là anh muốn có quan hệ với Thẩm Vấn Thu.
Tối hôm qua không tìm được Thẩm Vấn Thu, anh đã bỏ ra 50.000 để nhờ các anh em tìm người giúp, gửi ảnh của Thẩm Vấn Thu cho bọn họ, xin mọi người hãy chú ý người đi trên đường, cuối cùng mới biết được tung tích của Thẩm Vấn Thu, chạy vội tới trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Từ lúc nào Thẩm Vấn Thu không còn muốn sống nữa? Anh đã suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định.
Tại sao mình lại ngốc như vậy, vẫn luôn không phát hiện ra.

Anh quá ngu dốt, quá xao nhãng.
Anh không sợ nặng.
Anh bằng lòng cõng Thẩm Vấn Thu đi.
Thẩm Vấn Thu không lên tiếng, ngực giống như bị khoét sạch, cơ thể trở nên trống rỗng, ánh mắt vô hồn, chỉ có ánh sáng le lói như tàn thuốc của những vì sao trên bầu trời.
Thẩm Vấn Thu há miệng, mới vừa định nói———-
“Ai báo cảnh sát?”
“Người tự tử đâu? Cứu lên rồi sao?”
“Đồng chí cảnh sát, ở đây này!”
Thẩm Vấn Thu ngẩng đầu lên, đám người tự động tránh ra, cảnh sát đi tới.
Thẩm Vấn Thu lảo đảo đứng lên, Lục Dung đứng dậy trước, do hành động quá nhanh nên trước mắt tối sầm lại, nhưng anh vẫn nói với Thẩm Vấn Thu: “Đừng vội, từ từ đứng lên.”
Lục Dung tự ổn định bản thân đứng cho vững rồi đỡ lấy hắn, nói: “Tôi đỡ cậu.”
Thẩm Vấn Thu không nhìn anh mà nhìn cảnh sát, cũng không trả lời.

Lục Dung đưa tay qua bị hắn nhẹ nhàng đẩy về, Lục Dung vẫn chủ động muốn đỡ.

Thẩm Vấn Thu đứng tránh sang một bên, cứ nhất định muốn tự đứng, không muốn dựa vào ai hết.
Lục Dung: “…” Bây giờ anh không còn tin tưởng vào sự hồi đáp của Thẩm Vấn Thu nữa rồi.
Anh nghĩ, nếu đổi thành bất kỳ một người nào khác trên đời, nếu có người sẵn sàng hỗ trợ trả hết món nợ khổng lồ như vậy, trăm phần trăm sẽ không khước từ, nhưng Thẩm Vấn Thu không giống họ.

Thẩm Vấn Thu cực kỳ yếu ớt nhưng lúc vừa được kéo lên bờ thì không như thế, ít nhất cũng không giả vờ đau khổ.

Hắn nói với cảnh sát bằng thái độ ôn hòa:
“Đồng chí cảnh sát, xin lỗi, là tôi đây, tôi bị rơi xuống sông…”
“Không phải tôi cố ý… Không phải, không phải, không phải tôi tự tử.

Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Nếu xảy ra vấn đề gì tôi có thể hòa nhã đứng nói chuyện với các anh thế này sao? Anh nhìn thử xem tôi có chỗ nào giống người muốn tự tử không?”
“Xin lỗi, ầy, là tôi vô tình khiến các anh lãng phí lực lượng rồi.”
Hắn còn nói: “Là bạn tôi biết bơi, trùng hợp cứu được tôi.

Cậu ấy có thể nhận được giấy khen người tốt việc tốt vì sự dũng cảm này không?”
Tâm trạng Lục Dung bị hắn treo lên quật tơi tả.

Anh quay đầu nhìn Thẩm Vấn Thu, đáy mắt hắn lạnh như băng nhưng khóe miệng lại đang cười, bịa chuyện ngay cả bản nháp cũng không cần viết.

Nếu không phải lúc bơi trong nước anh biết Thẩm Vấn Thu sống chết không chịu lên bờ thì có khi bây giờ anh sẽ tin lý do vô tình ngã xuống sông của hắn.
Vô tình? Làm sao có thể vô tình nhảy khỏi lan can cao hơn một mét rưỡi được?
Cảnh sát chỉ từng gặp mấy người tự tử suy sụp tinh thần, khăng khăng nói mình muốn chết, chưa từng thấy ai bác bỏ tin đồn mình không tự tử như Thẩm Vấn Thu.

Chuyện này thì, người trong cuộc đã nói mình không sao, còn muốn xin cho bạn mình huân chương, bọn họ có thể nói gì đây? Hình như không phải tự tử thật rồi.
Nhưng mà cũng không thể lãng phí thời gian đến đây được, cảnh sát nói: “Vậy cậu mau đến bệnh viện kiểm tra đi, chúng tôi đi cùng cậu.”
Thẩm Vấn Thu vẫn từ chối, hắn mỉm cười, yếu ớt vô lực nói: “Không sao, cảm ơn anh.

Tôi không đi đâu, tôi thật sự không có chuyện gì mà.

Anh nhìn tôi xem bây giờ khỏe thế này.

Khi nào cần đi tôi sẽ đi.”

Thẩm Vấn Thu vừa nói vừa cúi người trước cảnh sát: “Xin lỗi, rất rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho các anh rồi.”
“Anh nhìn xem, tôi có thể tự đi được…” Nói xong, Thẩm Vấn Thu ngó nghiêng xung quanh, tìm được phương hướng, hắn đi lên bậc thềm của bờ đê.
Lục Dung im lặng không nói gì, đi theo sau lưng hắn.
Cảnh sát âm thầm đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, dùng cuốn sổ che mặt khẽ giọng nói với nhau:
“Sao tôi cứ cảm giác giống một đôi tình nhân cãi nhau nhỉ?”
“Tôi cũng thấy thế, nhưng mà đây là chuyện riêng của người ta… Không xảy ra án mạng khiến đôi bên cùng gượng gạo.”
Thẩm Vấn Thu leo ba bậc thềm mới phát hiện hai chân mình mềm nhũn.

Không biết có phải do lúc trước chạy không hay ngâm ở trong nước sông, chân bị chuột rút đau nhức, cơn đau không thể chịu đựng được nếu có lực tác động vào.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, tự mình leo lên, muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, hắn không muốn lại đến đồn cảnh sát.
Tiếng người huyên náo rút đi, sự mệt mỏi và đói bụng tràn ra.
Thẩm Vấn Thu ngửa đầu nhìn lên trên, ánh mắt trời chói chang khiến hắn nheo mắt lại, khung cảnh trước mắt cũng dần lắc lư mờ ảo, nghiêng ngả chao đảo.

Hắn nghĩ, thêm mấy bước nữa thôi.
Một, hai, ba, bốn…
Rõ ràng đang giẫm trên mặt đất của hiện thực, hắn lại có ảo giác mình vừa đạp hụt, tầm mắt đang choáng váng hoàn toàn tối sầm lại, đột nhiên ngã quỵ xuống.
Có người ôm lấy hắn, Thẩm Vấn Thu biết là Lục Dung, bây giờ hắn thật sự không còn sức để giãy giụa.
Tiếng nói của những người xung quanh giống như nước thủy triều rút đi thật nhanh: “Người té xỉu rồi!”
“Tôi đã bảo rồi!”
“Ê, đúng lúc xe cứu thương đến! Tôi gọi đấy!”
Trước khi hoàn toàn ngất đi, Thẩm Vấn Thu nghĩ, hắn nặng lắm, Lục Dung bế hắn, có phải tay giả bị vịn xuống rất đau không? Đừng bế nữa.
Bệnh viện.
Phòng bệnh đơn.
Lục Dung mua cồn i-ốt, bông băng và rượu sát trùng ở hiệu thuốc dưới tầng, tiêu độc cho tay giả và mặt cắt tay cụt.

Anh tắm qua trong phòng tắm phòng bệnh của Thẩm Vấn Thu, trở về ngồi xuống mép giường, gọi điện thoại cho nhân viên công ty, báo vì gia đình có chuyện riêng nên ngày mai vẫn chưa về được, tạm thời chưa thể nói sẽ trì hoãn bao nhiêu ngày.
Thẩm Vấn Thu còn đang ngủ chưa tỉnh, chỉ làm kiểm tra đơn giản, bác sĩ nói hắn mắc tâm bệnh(*).
(*) Bệnh tâm lý là các rối loạn về chức năng của não bộ, gây ra những thay đổi về suy nghĩ, nhận biết, tâm trạng, tính tình hoặc hành vi của người bệnh.
Lục Dung cũng chạy đi kiểm tra, phải chờ kết quả kiểm tra nữa.

Anh đã rất lâu không được nhắm mắt nghỉ ngơi, thật sự rất mệt, vì vậy kê một cái giường nhỏ trong phòng ra nằm lên.

Vóc người anh quá lớn, chân cũng không duỗi thẳng được, chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng, suy nghĩ một lúc rồi nhắm mắt.
Sau đó khi Lục Dung tỉnh lại, đèn hành lang bệnh viện đã tối, không có một tiếng động nào.
Anh sững người vài giây, theo bản năng nhìn sang bên giường bệnh, chăn mở tung, không có ai.

Trong nháy mắt Lục Dung bị dọa tỉnh hẳn.
Lại chạy rồi??!!
Lục Dung bật dậy như lò xo khỏi giường nhỏ, đứng trước giường bệnh không biết phải làm sao.
“Rào.”
“Két.”
Cửa phòng vệ sinh mở, Thẩm Vấn Thu đi ra, đóng lại cánh cửa sau lưng hắn.

Chính diện hắn vẫn còn chìm trong bóng tối, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy vẻ mặt đứng hình hốt hoảng của Lục Dung, thản nhiên nói: “Cậu dậy rồi à? Gần 12 giờ rồi.”
Thẩm Vấn Thu như không có chuyện gì trở về giường bệnh nằm xuống, quấn chăn kỹ lưỡng.
Lục Dung nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Thẩm Vấn Thu nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, nhắm mắt nói: “Ngủ đi, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu không mệt à? Hai ngày nay cậu có ngủ được mấy đâu.”
“Đã muộn thế này rồi, có chuyện gì mai nói sau.”
Lục Dung ừ một tiếng đáp lại, kéo ghế ra ngồi sát bên mép giường.
Qua mười mấy phút, Thẩm Vấn Thu vẫn luôn không nhúc nhích mới trở mình về phía anh, tức giận nói: “Cậu nhìn chằm chằm tôi thế này sao tôi ngủ được? Tôi sẽ không nhân lúc cậu ngủ chạy đâu, tôi nhất định sẽ nói chuyện tử tế với cậu, mau để tôi ngủ đi.”
Lục Dung bị hắn đuổi về chiếc giường nhỏ đi ngủ.
Dĩ nhiên ngủ không ngon.
Bảy giờ sáng, y tá tới cho bệnh nhân Thẩm Vấn Thu uống thuốc, sau đó truyền dịch.
Lục Dung tỉnh theo, hỏi: “Muốn ăn sáng gì không, tôi đi mua.”
Thẩm Vấn Thu suy nghĩ, vô cùng mệt mỏi nói: “Tôi không có khẩu vị gì, muốn ăn một phần cháo gà hoành thánh.

Cậu tiện thể mua giúp tôi một quyển sổ và cây bút luôn, cảm ơn.”
Trước khi đi, Lục Dung đi ngang qua quầy y tá, do dự mãi vẫn quyết định quay lại, căng thẳng nói: “Chị để ý giúp tôi bệnh nhân ở phòng bệnh 917, có thể cậu ấy sẽ nhân cơ hội bỏ trốn.”
Cô y tá không nói thành lời: “Vâng, tôi biết rồi.”
Lục Dung nhanh chóng mua đồ ăn sáng về, cũng mua luôn quyển sổ và bút mà Thẩm Vấn Thu cần, mặc dù anh không biết hắn cần để làm gì.
Thẩm Vấn Thu lắp cái bàn nhỏ trên giường bệnh, ăn sáng xong thì mở sổ ra, không nói một lời bắt đầu viết, bút viết rất trôi chảy.
Lục Dung nhìn hắn viết tên người và con số bên cạnh, mơ hồ có suy đoán, hỏi: “Cậu đang viết gì đấy?”
Thẩm Vấn Thu không ngẩng đầu, nhíu mày, vừa đau đầu nhớ lại vừa ghi chép, hắn nói ra hai chữ ngắn gọn: “Tiền nợ.”
Không chờ Lục Dung nói, hắn liền nói: “Tôi tự trả, không cần cậu trả.”
Lục Dung hỏi: “Cậu trả thế nào?”
Thẩm Vấn Thu dừng bút, giọng hắn nhẹ tênh khe khẽ lại quật cường: “Cậu đừng trả giúp tôi.

Nếu cậu đồng ý giúp tôi, hãy cho tôi ở lại.

Cho tôi ở nhờ nhà cậu là được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.