Thư Tình

Chương 27



Khang Kế không nghỉ học, trừ bỏ em gái có chút buồn bực, những người khác đều là vui mừng. Khang Kế sống lại, đến trường, chơi bóng, bán cá, yêu đương vụng trộm, một cái cũng không thể thiếu.

Sau khi hai người hòa hảo, một cái cuối tuần Thiệu Chuẩn lập tức thu được bảy tám phong thư tình. Một phong một phong theo đúng kì hạn mà đọc hết. Liên tưởng đến cuộc sống của Khang Kế và cảm tình hắn dành cho mình, Thiệu Chuẩn cảm động cơ hồ muốn đổ lệ, trong lòng thầm mắng tiểu tử này càng ngày càng phiến tình.

Trong trường học điên cuồng truyền đi thông tin Thiệu Chuẩn vương tử cùng bạn gái ngửa bài, mà vị bạn gái cũ này của Thiệu Chuẩn liền lấy vận tốc ánh sáng đầu nhập vào ôm ấp của người khác, mấy tin tức bát quái như vậy quả thực là nguồn suối khoái hoạt của vườn trường. Các nữ sinh khoa trương líu ríu, các nam sinh mịt mờ trêu chọc. May mà ba vị đương sự đối với việc này giữ kín như bưng, mang theo một bộ dáng không bị thương tổn gì. Bạn gái cũ Thiệu Chuẩn hạnh phúc cùng bạn trai mới, Thiệu Chuẩn trước sau như một lễ phép lãnh đạm, làm cho nhân vật Thiệu Chuẩn bi tình càng thêm sáng chói trong cảm nhận của nữ sinh, Thiệu Chuẩn thật sự là một hảo nam nhân a.

” Hứ, xì.” – đây là cái nhìn nhất quán của Khang Kế đối việc này. Thời điểm nói như vậy Khang Kế chỉ có thể hung hăng liếc mắt cái tên đang ngồi một bên cười đến thực ác liệt Thiệu Chuẩn. Cái thế đạo gì đây, tên này gian ác như vậy còn có thể trở thành thần tượng?! Khang Kế tức giận bất bình rất nhiều, càng ra sức đi chơi bóng rổ. Đã có thần tượng Thiệu Chuẩn, mình chỉ có theo phương diện khác xuất đầu lộ diện, aiz…

Mắt thấy sau sự kiện này càng có nhiều nữ sinh hướng Thiệu Chuẩn thổ lộ, Thiệu Chuẩn đều lấy tư thái vu sơn tư vân* dịu dàng cự tuyệt, cũng không ngờ càng tăng thêm mị lực cho cậu ta. Đối với các nữ sinh ngu muội, Khang Kế cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc.

Mỗi ngày, hai người ở trong phòng dụng cụ “diễn luyện” xong, Khang Kế mệt mỏi hay nói giỡn: “ Thực hẳn là để cho các nữ sinh nhìn xem bộ dáng cậu vừa rồi, xem các nàng có còn nhận biết nổi không vương tử cậu.”

“ Vương tử? ” Thiệu Chuẩn hừ một tiếng nói: “ Ngây thơ! Các nàng nghĩ như thế nào, tôi mới không cần.” Đột nhiên Thiệu Chuẩn quay đầu đối Khang Kế cười cười nói: “ Hắc hắc, ta chỉ cần làm lão công của ngươi liền thỏa mãn.”

“ Lão công? ” Khang Kế nhất thời không phản ứng lại, quay đầu nhìn thấy Thiệu Chuẩn cười đến thực tà ác, không khỏi buồn bực nói: “ Hai ta đều là nam, còn có thể kêu lão công lão bà sao? ”

” Ngu ngốc.” Thiệu Chuẩn đảo mắt trợn trắng, ngay cả câu thân mật tình tự đều nghe không hiểu, cứ người như vậy còn viết thư tình? Còn có thể viết thư tình khiến chính mình cảm động? Thật sự là quỷ dị.

” Chờ đi, tiếp qua một tháng lại đến nghỉ hè, đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo giáo giáo cậu cái gì kêu lão công.” Thiệu Chuẩn có tính tò mò, từ sau khi nhận định Khang Kế liền tra tìm tư liệu về phương diện này, phải biết rằng so với này ngốc tiểu tử, cậu ta rành nhiều lắm nhiều lắm. Cũng biết mình cùng Khang Kế như bây giờ coi như không bằng chân chính làm tình đi. Chân chính làm tình… Thiệu Chuẩn nghĩ đến là lại hưng phấn cũng vừa xấu hổ, vô luận như thế nào hay là nếm thử một chút. Cho nên, Thiệu Chuẩn luôn luôn hy vọng kì nghỉ hè đến.

Thiệu Chuẩn này lại đang nói mấy lời mình nghe không hiểu, chính mình kỳ thật căn bản một chút cũng không hiểu biết Thiệu Chuẩn nha. Trong đầu Khang Kế thổi qua một cái ý niệm như vậy rồi mơ mơ màng màng ngủ.

Trời nóng lên rất nhanh. Làn da Khang Kế che đậy nguyên mùa đông, chẳng vài ngày bóng rổ lại biến thành màu đen như chân gà nướng, mỗi lần Thiệu Chuẩn nhìn thấy đều muốn chảy nước miếng.

Trước kì nghỉ Khang Kế nói với Thiệu Chuẩn: “ Mình về sau sẽ cố gắng chơi bóng rổ, muốn thật sự chú tâm chuyện này.”

” A? Vì sao? ” Thiệu Chuẩn thấy kỳ quái, Khang Kế trước kia mỗi ngày đều chơi còn không gọi là thật sự chú tâm sao?

” Đội trưởng bọn mình năm nay lấy thân phận Thể dục tinh thông sinh* để thông qua kì tuyển chọn đại học. Mình cũng muốn đi đường này.” Khang Kế phát lời thề son sắt.

” Lên đại học? ” Ừ nhỉ, sang năm liền năm hai, rất nhanh, chính là đại học. Thiệu Chuẩn nghĩ khó có khi tiểu tử này so với mình nghĩ được xa vậy. Chỉ biết đoạn ngày này quá đỗi hạnh phúc, đem tương lai đều quên hết. Vì thế cười tủm tỉm gật đầu nói: ” Cũng tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải tách ra.”

Nghe được lời không cần tách ra này, Khang Kế đột nhiên xoay người lại hỏi: “ Thiệu Chuẩn, cậu thích mình sao? ”

” Thích.” Thiệu Chuẩn không rõ vì cái gì Khang Kế đột nhiên điên.

” Kia, vậy cậu yêu mình sao? ” Lúc Khang Kế hỏi ra câu này, mặt hắn có chút hồng.

” Cậu cảm thấy sao? ” Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, tuy rằng không biết hắn muốn cái gì, nhưng nhìn hắn mặt đỏ khẩn trương, mình liền nhịn không được khoái hoạt, thật là…

” Mình hỏi cậu, cậu hỏi lại mình làm gì?! Cậu rốt cuộc yêu không yêu mình? ” Khang Kế bị Thiệu Chuẩn hỏi ngược lại vấn đề, không bằng nói đây là thói quen trốn tránh vấn đề, hắn phi thường không hài lòng.

” Mình yêu cậu.” Thiệu Chuẩn thanh âm thấp nhu, nghiêng đầu đi qua hôn môi Khang Kế.

Khang Kế vốn đang có cảm xúc bực bội, bị Thiệu Chuẩn làm như vậy liền khẩn trương thành nhu tình. Mặt đỏ hồng, trong lòng thầm mắng Thiệu Chuẩn, người này như thế nào, như thế nào, như thế nào có thể lợi hại như vậy? Làm cho người ta không thể không động tâm.

” Kia… Vậy cậu chỉ yêu mình một người sao? ” Khang Kế nhanh kéo tinh thần trở về, thiếu chút nữa bị Thiệu Chuẩn xóa não.

” Đương nhiên! ” Thiệu Chuẩn trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là vì thấy Khang Kế khó được một lần biểu hiện mất cảm giác an toàn, mà buộc lòng phải kiên nhẫn, cười tủm tỉm đáp.

” A?! ” Khang Kế trong lòng bốc lên tư vị nói không rõ là cái gì. Cậu ấy chỉ yêu một mình ta, ta đương nhiên hẳn là vui vẻ. Có điều chính mình viết ba năm thư tình, thế nhưng một chút tác dụng đều không có sao? Thiệu Chuẩn đối với người viết thư tình vô danh kia… một chút cảm giác cũng không có sao? Khang Kế nhịn không được dùng một thân phận khác tự ăn dấm chua của chính mình.

Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế cúi đầu một hồi ảo não một hồi thở dài, trong chốc lát lại có điểm ngọt ngào, một hồi lại có điểm ưu thương. Không biết tiểu tử này đang nghĩ cái gì. Lần này đến phiên Thiệu Chuẩn không hiểu Khang Kế. Đi qua dùng sức lắc lắc vai Khang Kế nói: “ Ây, cậu như thế nào rồi?! Nói nói.”

Khang Kế trong lòng không nín được, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là hỏi: “ Thiệu Chuẩn, cậu có nhớ hay không, kì nghỉ hè đầu tiên hồi sơ nhị, có một lần, buổi sáng cậu nói mình muốn trộm thư nhà cậu. Chuyện lần đó cậu có nhớ hay không? ”

Thiệu Chuẩn đương nhiên nhớ rõ, ngày đó là Thiệu Chuẩn lần đầu tiên nhận được thư tình, là mình cùng Khang Kế vận mệnh tương liên chân chính bắt đầu, như thế nào không nhớ rõ. Thiệu Chuẩn con mắt vòng vo chuyển, đại khái hiểu được Khang Kế suy nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười, gật gật đầu, cố tình thoải mái nói: “ Nhớ rõ, đại để buổi sáng cậu không ngủ được chạy đến ngốc trước cửa nhà mình, sẽ không là khi đó trở đi liền yêu đi? ”

” Ách… thời điểm đó, mình…” Khang Kế đang nghĩ trả lời như thế nào, lại đột nhiên nghĩ như thế nào lại bị người này kéo đi, vì thế vội lắc lắc đầu nói: “ Ai nha, không cần nhắc tới vấn đề đó. Mình là muốn hỏi, cậu có còn nhớ hay không, khi đó trong hộp thư còn có phong thư tình gửi cho cậu?

” Ân, nhớ rõ, mình còn đọc mà.” Thiệu Chuẩn nhìn chằm chằm Khang Kế, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, trừng đến mức Khang Kế không dám nhìn lại hắn mới thôi.

” Kia, cậu đối cái người viết thư tình… có cảm giác gì? ” Khang Kế hỏi xong, trong lòng cũng không biết mình chờ đợi là cái đáp án gì, đành phải cúi đầu chờ kết quả.

” Ây da, hành văn có vẻ kém, còn có lỗi chính tả.” Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, cố ý nghiêm túc gằn từng tiếng đáp.

===

* Vu sơn tư vân: lãnh đạm như mây, hoang vu như núi

* Thể dục tinh thông sinh: học sinh được tuyển thẳng vì thành tích thể thao cao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.