Thủ Trưởng Đại Nhân Sao Có Thể Không Có Hình Tượng Như Thế

Chương 15



Trong quán rượu sáng trưng náo nhiệt, Trần tiên sinh bưng chén rượu, một mình ngồi bên, nụ cười trên mặt có chút ảm đạm,

Hôm nay là ngày tụ hội bạn học cao trung của Trần Bỉnh Nghĩa Trần tiên sinh, đã rất nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, nói nói, bầu không khí rất sinh động náo nhiệt.

Mặc dù trên mặt mang mỉm cười, nhưng cùng không ai để ý Trần Bỉnh Nghĩa.

“Ai! Bỉnh Nghĩa! Đã lâu không gặp!” một bạn học ở cửa gọi hắn.

“Gần đây thế nào? Nhìn tiểu tử vẫn không thay đổi à, vẫn trắng trẻo nõn nà như thế!! nói, có phải xuyện việt tới!! hứa nghị hồng ôm cổ hắn, cười hì hì, rất không đứng đắn.

Nhớ về năm đó, chỉ có duy nhất một người anh em, đáy lòng Trần Bỉnh Nghĩa lại ấm áp

“này,20 đồng tiền lúc nào trả?”

“Đệt! cái chuyện này còn nhớ!! có phải anh em hay không hả!!”

Vừa trêu chọc vài câu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hứa hồng nghị đột nhiên đè thấp âm thanh, hỏi:

“Đứa bé kia… cậu còn mang theo?”

“Ừm…”

“Sách, cũng không phải con ruột, mang theo cho khổ cực!! công việc bận rộn thế còn muốn chăm sóc hắn, nam nhân nên..”

Trần Bỉnh Nghĩa cúi đầu, ôn nhu nở nụ cười.

——————————

Hắn vô cùng kiên định sự lựa chọn của chính mình, từ thời khắc quyết định muốn săn sóc Tiểu Hổ, hắn đã không có oán giận gì.

Tiểu Hổ không phải là con ruột của hắn..

Trần Bỉnh Nghĩa 27 tuổi, bạn học cùng hắn kết hôn sinh con, con cái cũng chỉ ba, bốn tuổi.

Mà Tiểu Hổ năm nay mười hai tuổi.

Trần Bỉnh Nghĩa có một người chị trên hắn 2 tuổi, mẹ sinh ra Trần Bỉnh Nghĩa sau đó không lâu thì chết, cha vì tưởng nhớ mẹ nên khi chị hắn lên cao trung, đem Trần Bỉnh Nghĩa vứt cho chị nuôi, một mình trở về nông thôn ở một mình.

Chị hắn khi đến cao trung năm ba, không may bị nam nhân làm cho to bụng, khi phát hiện thì phôi đã biến thành con.

Vừa sợ sau vừa cảm thấy không có mặt mũi trở về, khi chị đem hài tử sinh ra thì chạy sang nước ngoài.

Phẫn nộ việc cha không muốn nuôi cái tạp chủng con gái lưu lại, cuối cùng vừa lên cao trung, Trần Bỉnh Nghĩa vẫn nhận nuôi Tiểu Hổ từ tuổi còn mặc tã lót.

Phụ thân không có ngăn cản, bởi vì Trần Bỉnh Nghĩa nói:

“con không thể như chị, đối với sinh mạng nhỏ bé mà không quan tâm”

Trần Bỉnh Nghĩa vì Tiểu Hổ, cũng không quan tâm bạn học cùng thầy giáo, đi làm thêm, còn thuê phòng trọ.

Kết quả vẫn không thể nào giấu diếm được anh em tốt nhất Hứa Nghị hồng, sau khi hắn biết lai lịch của Tiểu Hổ, hắn âm thầm giúp hắn gạt mọi người, cùng chăm sóc Tiểu Hổ.

Không biết là ai, nghe nói có chút phong thanh, Trần Bỉnh Nghĩa có đứa nhỏ như thế mà truyền ra ngoài.

Người trong lớp tràn đầy chê trách, nói Trần Bỉnh Nghĩa không biết từ đâu mà nhặt một hài tử nuôi, nói làm con gái nhà người ta to bụng, mười năm tuổi còn làm cha.

Mọi chuyện cứ thế truyền vào tai hắn. Nhưng Trần Bỉnh Nghĩa mỗi ngày về nhà sẽ mang khuôn mặt tươi cười nhìn ngắm Tiểu Hổ. Cứ thế mà trải qua sáu năm, chị hắn ruốt cục cũng quay về nhìn hài tử năm ấy cô ấy vứt đi.

Chị hắn đầy mặt hổ thẹn đứng trước mặt hắn nói: nhiều năm như vậy, đem con vứt cho em, là chị sai.hiện tại chị đã kết hôn, là một thương nhân ở mỹ, chồng chị không ngại để chị nuôi đứa bé” bây giờ hỏi hắn xem có thể đưa con cho bọn họ chăm sóc.

Trần Bỉnh Nghĩa trầm mặc.

Tiểu Hổ ở phòng khách làm bài tập phát hiện Trần Bỉnh Nghĩa không có vào nhà, liền có chút hiếu kỳ, đi tới hỏi.

“Ba ba, làm sao vậy?”

Tiểu Hổ lôi kéo góc áo hắn, thuận theo dựa vào bên người hắn.

Chị hắn nhìn thấy đứa con tâm tình kích động giống như thủy triều vọt lên, cắn cắn môi nói với Trần Bỉnh Nghĩa:

“chị biết rồi, chị sẽ thường xuyên gọi điện thoại về nhà, muốn gì cứ nói, xem như buồi thường cho em” sau đó nhìn nhìn Tiểu Hổ cười rồi đi.

Trần Bỉnh Nghĩa đem Tiểu Hổ kéo vào phòng, nói từng chuyện cho hắn biết. Tiểu Hổ sáu tuổi, không khó lý giải đã xảy ra chuyện gì. Hắn nói xong lặng lặng chờ, muốn nghe Tiểu Hổ nói một ít lời trong lòng.

Tiểu Hổ đôi mắt đen láy nhìn hắn, có chút ướt át.

Những năm này Tiểu Hổ đã hỏi rất nhiều lần về mẹ hắn, hắn không biết phải trả lời như nào, hắn mới 20 tuổi, hắn cũng chưa từng giao du quá ba người bạn gái, người nào cũng nói hắn trẻ mà đã có con sáu tuổi, vì thế mỗi lần có người hỏi hắn cũng chỉ cười cho qua, không nói gì.

“Ba ba, rất muộn, nên ngủ.”

Âm thanh non nớt đánh vào tâm hồn mềm mại của hắn. Tiểu Hổ còn gọi hắn là ba ba..

Đột nhiên hiểu ra tại sao chị lại bỏ đi mà không dẫn con hắn đi.

Trần Bỉnh Nghĩa đem Tiểu Hổ ôm vào trong lồng ngực.

Mấy năm qua, là thời gian khổ sở nhất, có Tiểu Hổ ở bên, cũng vì Tiểu Hổ, mới có khuôn mặt tươi cười như hôm nay.

Có phải con ruột cũng không còn quan trọng nữa. cũng không thể ngăn nổi tình yêu của Trần Bỉnh Nghĩa

————————————

“Bỉnh nghĩa? Bỉnh Nghĩa!” Hứa Nghị Hồng lay lay vai hắn, “Làm sao vậy? Có phải là tôi nói nặng lời hay không? Xin lỗi a…”

“Không có chuyện gì.” Trần Bỉnh Nghĩa lắc đầu một cái, bình thường mà nở nụ cười “họ đều nói sự thật, tôi cũng không để tâm”

“làm sao được!! cậu chính là trái hồng!! tôi đến Lương Sơn làm 18 cái cái tấm sắt để bảo vệ câu!! thực sự như thế được không!!”

“thôi thôi, cậu bớt giận đi.”

“—— em làm sao vẫn không phát hiện được tình yêu của anh, lại như…” Điện thoại vang lên, Trần Bỉnh Nghĩa đối với hứa Nghị hồng ra hiệu một hồi, liền đi ra cửa nghe điện thoại.

Tiểu Hổ vừa thừa dịp hắn không chú ý đổi hắn tiếng chuông điện thoại di động! cái này là thể loại gì!?

” uy …?”

“Tiểu Nghĩa, em ở đâu? tôi… Cùng Tiểu Hổ đi đón em.”

Đã thấy quá muộn, thủ trưởng đại nhân phát hiện giờ là mười giờ rưỡi, lập tức gọi điện thoại cho Trần tiên sinh.

“… Đang ở khách sạn, xin lỗi, tôi quên thời gian, lần sau sẽ không, ân… Trâu Bách, tôi dập trước.”

Trần tiên sinh phát hiện, thật giống lại thêm một người quan tâm hắn người.

Bị gọi tên,  thủ trưởng đại nhân đánh tay lái, dẫm chân ga.

Rõ ràng Tiểu Hổ cảm thấy xuân về hoa nở, gắt gao nắm đai an toàn, thân thể nhỏ bé áp sát vào trên ghế dựa.

QAQ ô… Ba ba (mama), mau tới cứu con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.