Đêm hôm ấy, Lâm Thiển nằm trên chiếc giường cứng trong phòng ngủ lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cầm lấy điện thoại nhiều lần, có nhiều lần ngay cả số điện thoại của anh cũng mở ra, nhưng cuối cùng vẫn là không có gọi tới.
Cô không biết nói cái gì.
Thành thật mà nói, cô đối với việc hôm nay bị anh gặp được sự việc Sở Mục Phong tỏ tình thì rất chột dạ, bởi vì, cô không thể phủ nhận rằng cô đối Sở Mục Phong xác thực có một điểm hảo cảm, Sở Mục Phong lại cao lại đẹp trai, học tập lại tốt, có đứa con gái nào lại không động tâm?!
Lúc ấy thời điểm Sở Mục Phong tỏ tình, cô thực sự hối hận vì đã cưới một người đàn ông vừa gặp một lần.
Nếu như cô vẫn còn độc thân, nếu như cô còn có thể tự do lựa chọn tình cảm thuộc về chính mình, cô nhất định sẽ không cự tuyệt Sở Mục Phong, đồng thời sẽ còn mừng rỡ như điên.
Không sai, đây là cảm giác của cô lúc này, cô không thể tự dối lòng mình được.
Bị đụng vào còn chưa tính, cô lại không tiếp nhận, cô không tính cho Cố Thành Kiêu đội nón xanh, nhưng cô vạn nhất không nghĩ tới, Sở Mục Phong vậy mà gọi Cố Thành Kiêu là "Chú Hai", nhìn quan hệ của hai người còn rất thân cận, cô đây là đang tự tìm đường chết.
Chú Hai? Chú Hai là cái gì quỷ?! Kia chẳng phải cô thành Mợ Hai.....mợ Hai của Sở Mục Phong sao?!
Loại quan hệ này cũng quá lúng túng đi, cũng không biết Cố Thành Kiêu có nói rõ ràng với Sở Mục Phong, không biết sẽ nói kiểu gì.
Như vậy, cô sau này muốn đối mặt như thế nào với Sở Mục Phong đây? Còn có thể hay không đơn giản vô cùng làm bạn học bình thường?
Vào lúc nửa đêm, cuối cùng cô cũng đến cơn buồn ngủ mờ nhạt. Bỗng nhiên Lâm Du đã gửi một tin nhắn WeChat vào lúc này.
Lâm Du tại Wechat nhắn tin cho cô —— "Ban ngày tao nghĩ tao biểu đạt chưa rõ, ngủ một giấc đột nhiên nhớ tới, tao cảm thấy rằng tao vẫn phải chỉ cho mày một con đường rõ ràng, Cố đại thiếu chắc chắn có bệnh, không đáng tin cậy, tao đề nghị mày vẫn nên thử yêu đương hẹn hò với Sở học trưởng, nói không chừng còn có thể tính đường ra."
Dựa...dựa....dựa vào, Lâm Du, nhìn tao có giết chết mày không?!
Lâm Thiển không chút lưu tình nói một câu —— "Mày lăn đi chết đi!"
Không đủ, cô còn bổ sung thêm hai chữ —— "Tuyệt giao!"
Mà Lâm Du, không tử tế cười to một tiếng, biểu lộ sự ranh mãnh.
Có bạn xấu như thế, Lâm Thiển dễ nóng nảy cũng là chuyện bình thường.
Đến sau nửa đêm, cô nếm thử tư vị trợn tròn mắt chờ đợi bình minh, chuyện đó chính là tương đương tra tấn người, Lâm Thiển nhìn điện thoại nhiều lần, Cố Thành Kiêu bên kia vẫn luôn yên tĩnh, không có một cuộc điện thoại nào, càng không có một tin tức, phảng phất, người này liền giống như không tồn tại.
Ngày đó anh mắng cô, thời điểm đi ra vô cùng tức giận, rồi mới liên tiếp ba ngày anh đều chưa từng xuất hiện, cô cũng không biết ý tứ của anh là gì, là tức giận đến mức tạm thời không muốn để ý đến cô, hay vẫn là thất vọng đến mãi mãi cũng không muốn quan tâm cô nữa.
Nếu như đó là người sau, như vậy cô cũng vui vẻ và được từ tại, ta Thiển Gia mới không cần ai quản, ai yêu làm gì thì làm đi, mặc kệ ta đó chính là điều tốt nhất!
Ngày hôm sau, Sở Mục Phong sớm đi vào tầng dưới ký túc xá của nữ sinh, bộ đồ thể thao màu trắng, mũ trắng, kính râm màu bạc sáng, cộng với một chiếc xe đạp thể thao, hình ảnh nam sinh cao ráo và đẹp trai này ngay lập tức trở thành tâm điểm của ký túc xá nữ. Tập trung rực rỡ nhất, không có người thứ hai.
Vào sáng sớm mùa thu, sương mù vẫn chưa tan, lá trên cây vẫn phủ đầy sương muối. Nhiệt độ không khí không thấp lắm. Nhưng Sở Mục Phong đắc biệt thức dậy sớm làm đồ ăn sáng đến cho cô gái hắn thích.
Thường có những chàng trai trong ký túc xá của các cô gái ở tầng dưới để thể hiện sự nhiệt tình của họ, không có gì lạ khi gửi một bữa ăn sáng đến, nhưng điều đáng ngạc nhiên người này lại là người được mệnh danh nam thần băng lãnh không thích con gái Sở Mục Phong.
Chuyện này hủy đi rất nhiều mơ mộng của đám nữ sinh ở đây.
"Tôi dựa vào, chuyện này không phải sáng sớm tôi nằm mơ chứ? Sở học trưởng rơi xuống thế gian rồi?"
"Không sai được, là Sở học trưởng, chậc chậc chậc, nhìn tên đó, vẫn là rất đẹp trai."
"Đẹp trai và đẹp trai, mỗi ngày lên lớp nhìn đều nhìn không ngán, nhưng là người ta soái ca như vậy khẳng định người được anh ấy coi trọng là một mỹ nữ rồi, không tới phiên chúng ta đâu."
"Ài, các người nghĩ thử xem Sở học trưởng đợi cô gái nào nhỉ?"
"Ai biết được."
Lâm Thiển chính là do đám bạn cùng phòng mồm năm miệng mười tiếng thảo luận to tiếng bên trong tỉnh lại, vì tối qua cô không ngủ được, nên sáng nay không dậy nổi, cô chính loại người như vậy.
Cô xoa xoa con mắt hỏi: "Các người đều đang nhìn cái gì vậy?"
"Thiển Gia mày tỉnh rồi, là Sở học trưởng dưới lầu câu dẫn ong bướm, chúng ta hiện tại đang đoán ngọn nguồn xem thử cô gái may mắn nào được anh ấy coi trọng."
"..." Lâm Thiển đứng lặng ba giây, rồi như bị sét đánh từ trên giường ngồi dậy. Trời ơi, có điên không vậy?!
Lâm Thiển vừa giận liền nhanh chóng chui vào chăn, hoả tốc lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Sở Mục Phong.
"Này, mày đứng dưới lầu làm gì, mày có bệnh hả?"
"Lâm Thiển, tao mang bữa sáng cho mày."
"Đừng gọi tao!" Lâm Thiển ở bên trong chăn thấp giọng gầm thét, "Cút ngay, lập tức, lập tức!"
Sở Mục Phong lại rất thẳng thắn nói: "Lâm Thiển, từ hôm nay trở đi tao chính thức theo đuổi mày, tao phải dùng hành động thực tế chứng minh cho mày xem thành ý của tao, tao đối với mày là thật tâm."
Lâm Thiển xém chút bị thổ huyết, đáng tiếc bị một cuống họng đàm, "Khụ khụ, Khụ khụ khụ."
"Mày làm sao lại bị ho khan, bị cảm lạnh sao?" Sở Mục Phong lo lắng hỏi, "Tao đưa mày đi bệnh viện nha?"
"..." Lâm Thiển chính thức phục hắn luôn rồi, tiếp tục làm người lạnh lùng không phải rất tốt sao? Làm gì hạ phàm đi đường lối của quần chúng vậy?
"Sở Mục Phong, " Lâm Thiển không cách nào, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối, "Hôm qua chú Hai của mày không có nói gì với mày sao?"
"Cái gì, chú Hai của tao ngoại trừ căn dặn tao đừng làm chậm trễ học tập còn có thể nói cái gì khác sao, tao đều đã lớn như thế, nói chuyện yêu đương thì có làm sao đâu."
"...."
"Lâm Thiển, tao hi vọng mày thay đổi suy nghĩ về tao, tao cũng không phải là một người lạnh lùng như mày nghĩ đâu."
"Mày gọi chú Hai của mày tới nói chuyện với tao một chút!"
Đến phiên Sở Mục Phong không hiểu, "Có chuyện gì liên quan đến chú Hai của tao sao?"
"Quan hệ lớn, mày mau kêu anh ta đến, chúng ta nói chuyện."
"Đừng, chú Hai của tao rất bận rộn, không phải nói ra liền ra, hôm qua chở tao về nhà cũng chỉ là vừa vặn tiện đường mà thôi."
"Không sao đâu, anh ta chắc chắn sẽ đến, chúng ta gặp mặt nói chuyện, anh ta không đến, mày ngay lập tức cút cho tao, có bao xa lăn bao xa!!!"
Không đợi Sở Mục Phong đáp lời, Lâm Thiển cúp điện thoại một cách quả quyết, vén chăn lên hít không khí mới mẻ, phát hiện ba cái cô nàng sáu con mắt đồng loạt nhìn cô.
Phan Phan: "Thiển Gia, có chuyện gì sao?"
Heo mũm mĩm: "Mày rống ai vậy? Thành thật khai báo."
Tống di liếc một cái ngoài cửa sổ, "Sở học trưởng đi thật... Thiển Gia, anh ta là bị mày đuổi đi?"
Lâm Thiển lại một đầu ngã vào trong chăn, phẫn hận nói: "Lão tử cùng hắn trước kia là kẻ địch, hiện tại vẫn là kẻ địch, sau này vẫn là kẻ địch! Heo, giúp tao đánh dấu, lão tử buổi sáng không đi học."
Chúc Phạm nói: "Không đi? Ài Thiển Gia, mày hôm qua còn nói muốn làm học sinh tốt mà?"
Lâm Thiển: "Học sinh tốt liền không thể cúp học rồi? Lão tử mệt, lão tử muốn ngủ, ai nhao nhao ta đập hết."
Thời điểm nghe Sở Mục Phong điện thoại, Cố Thành Kiêu đang ở trong văn phòng nhìn tư liệu của Lâm Thiển, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, một chữ đều không có bỏ xót.
"Chú Hai, chuyện kia..." Biết rõ yêu cầu này rất vô lý, nhưng Sở Mục Phong vẫn là kiên trì nói, "Lâm Thiển, chính là cô gái con thích, cô ấy nói muốn ngồi xuống nói chuyện với chúng ta ngay lập tức."
"Được."
"Người đáp ứng?" Sở Mục Phong một mặt không thể tin được, đây cũng quá dễ dàng đi.