Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 72: Tài liệu mật về"người nhà"



Trương Yến mất liên lạc năm ngày, và nơi cuối cùng xuất hiện là nơi tranh chấp với Lâm Thiển.

Máy giám sát ở cổng trường không chụp được ảnh cô ta ra khỏi trường, chung quanh đường cũng không tìm thấy tung tích của cô ta.

Trương Yến liền giống như biến mất không còn tăm hơi.

Trong phòng họp ở cục cảnh sát, mọi người đang xúm lại bàn về vụ án mất tích của Trương Yến.

Gần đây trên cả nước liên tiếp xảy ra những vụ án nữ sinh bị mất tích, mặc dù phát sinh điểm khác biệt, có nam có bắc, nhưng mà thủ pháp gây án lại giống hệt nhau, đều là vô duyên vô cớ mất tích, lại thành công tránh đi thiên nhãn.

Cảnh sát hoài nghi những vụ án này do cùng một tội phạm gây nên, nhưng không thể tìm thấy manh mối liên quan.

Trong vụ án mất tích vô duyên vô cớ này, Lâm Thiển trở thành tâm điểm điều tra của nhân viên cảnh sát.

Đặc biệt là "Người nhà" mà cô đề cập đến, thân phận thực sự khả nghi.

Nhân viên cảnh sát không có tùy tiện gọi điện thoại cho Lâm Thiển,nhưng đã thực hiện một cuộc điều tra tiếp theo trên điện thoại..

Đại đội trưởng Trần Chính: "Thế nào rồi? Có tra được không?"

"Tra không được." Người phụ trách tra tư liệu nhíu mày, hắn cũng không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, trước sau đem dãy số so sánh đi so sánh lại cũng đã ba lần.

"Tra không được? Không thể nào, hiện tại số điện thoại di động đang lưu hành cần xác thực tên thật, không có khả năng tra không được."

"Xác thực tra không được, nhưng cũng không phải là một con số không."

"Vậy anh mau tra Lâm Thiển, tra xem thử người nhà cô ta là ai."

Không tra không biết, tra một cái liền giật mình, nhân viên cảnh sát kinh ngạc nói ra: "Tư liệu biểu hiện Lâm Thiển đã kết hôn, nhưng thông tin của đối phương được mã hóa, tra không được."

Lại là tra không được, kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người đều không nghĩ tới.

Mọi người bắt đầu nghị luận ầm ĩ, "Không phải cơ sở dữ liệu của tin tặc không bị hack sao?"

"Cái gì người còn được mã hóa, chủ tịch quốc gia tư liệu đều là trong suốt."

"Trần đội trưởng, mấy ngày nay tôi cùng một số người đã theo dõi Lâm Thiển, nhìn thử "người nhà" của ấy thực ra là ai nhưng vẫn chưa biết được thông tin gì của người đó"

"Đừng vội" Trần Chính nhíu mày, hắn biết trong kho tài liệu có một ít nhân vật đặc biệt tư liệu được mã hóa, "Tra một chút địa chỉ của Lâm Thiển."

Nhân viên cảnh sát nhanh chóng ấn lấy bàn phím, mấy giây sau, hắn nói: "Trước khi kết hôn địa chỉ là số 27 dinh thự bên trong Hà Bắc Lộ Lê Viên, đây là địa chỉ của xí nghiệp Lâm thị chủ tịch Lâm Bồi, Lâm Thiển chính là cháu gái của Lâm Bồi. Sau khi cưới địa chỉ được sửa lại, Điếu Vũ Đài Thất Hào Viện..." Nhân viên cảnh sát dừng lại, ở đây tất cả nhân viên nghe được cái này địa chỉ đều là dừng lại.

"Oh, lai lịch cũng không nhỏ, chỉ cần quan tâm cô ta ở Viện số mấy, chỉ cần không ở ngoài thành phố, ta liền có thể tra."

Viên cảnh sát nhỏ, người đã kiểm tra thông tin lau mồ hôi trên trán, "Canh ca, người ta thật đúng là ở trong thành phố."

Tất cả mọi người: "..."

"Địa vị lớn như thế... Có phải là vợ của người lái xe trong đó không?"

"Trần đội trưởng, chuyện này làm thế nào?"

Trần chính suy tư một lát, làm một cử chỉ khiến mọi người cảm thấy yên tâm, sau đó đứng dậy và đi đến cửa sổ và gọi một cú điện thoại...

Tất cả mọi người đều đang chờ tin tức. Đây không phải là một trường hợp mất tích thông thường, trước mắt Lâm Thiển là đầu mối duy nhất, ai cũng không muốn từ bỏ.

Thật lâu sau đó, Trần Chính cúp điện thoại, đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, mới yên lặng đi tới nói: "Vào lúc 6 giờ tối, hãy gọi lại số này, chủ máy sẽ biết là ai gọi tới."

"... Ý anh là gì?"

"Tiểu Canh, cậu nghĩ kỹ tìm từ thích hợp để nói, tôi chỉ là đơn giản hỏi thăm, tôi muốn xác minh thử lời Lâm Thiển có đúng hay không, đừng nghĩ người ta chính là hung thủ, hiểu không?"

Canh cảnh sát lắc đầu, "Không hiểu, Trần đội trưởng, Lâm Thiển người này rất khả nghi, đặc biệt là "người nhà" của cô ta."

Trần Chính bất đắc dĩ thở dài, trịnh trọng tuyên bố: ""Người nhà" của cô ấy chính là thần tượng của cậu đó."

"Sao?"

"Sao cái gì mà sao, cậu thần tượng ai cậu còn không biết? Cậu không biết chiến thần trong quân đội? Lang Vương cậu không biết?"

"..."

Chạng vạng tối chừng sáu giờ, Cố Thành Kiêu vừa khởi động xe thì nhận được cuộc gọi điện thoại từ phía sở cảnh sát, anh đã nghe Lee báo cáo qua, cho nên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

"Alo?"

"Cố thủ trưởng ngài tốt, thật có lỗi khi quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi là nhân viên cảnh sát ở tại Sở cảnh sát quận XX, tôi là nhân viên cảnh sát Canh Vĩnh Minh." Thái độ của Cãnh Vinh Minh vô cùng lễ phép và khép nép.

"Nói sự tình."

Cố Thành Kiêu lời ít mà ý nhiều trả lời khiến Canh Vĩnh Minh càng phát ra khẩn trương, hắn hít thở sâu một chút, nói: "Đại học B gần đây phát sinh vụ án nữ sinh bị mất tích, dính đến một vị gọi là bạn học Lâm Thiển. Chúng tôi muốn hỏi ngài một vài câu hỏi liên quan về vấn đề này."

"Được."

"Ngài cùng bạn học Lâm Thiển có quan hệ như thế nào?"

"Vợ chồng."

Chính tai nghe từ người trong cuộc chứng minh, Canh Vĩnh Minh cùng một số viên cảnh sát khác y nguyên rất khiếp sợ, "Căn cứ vào lịch sử của bạn học Lâm Thiển, ngày thứ 7 buổi chiều cô ấy rời trường học về sau đi cùng với bạn học Sở Mục Phong, rồi mới ở nửa đường gặp ngài, ngài đem Lâm đồng học mang đi thật sao?"

"Đúng."

"Về sau ngài cùng bạn học Lâm một mực ởcùng một chỗ sao?"

"Chúng ta tốt về sau tôi lại trở về quân đội, cô ấy một mực ở trong nhà."

"Nói cách khác ngài cùng bạn học Lâm vẫn luôn không ở cùng một chỗ, cô ấy cũng có thể đi ra ngoài sau khi ngài đi khỏi."

"Không, cô ấy vẫn luôn ở nhà, cô ấy nếu như ra khỏi nhà sẽ có người báo cho tôi biết."

"Được rồi, tôi hiểu được rồi, cũng không có vấn đề gì nữa, cám ơn Cố thủ trưởng."

Cứ tưởng rằng cuộc nói chuyện sẽ kết thúc, không nghĩ Cố Thành Kiêu mở miệng lần nữa nói: "Vụ án này từ giờ trở đi Đội đặc nhiệm Sói hoang chính thức tiếp quản từ bây giờ và cảnh sát phải hỗ trợ điều tra."

"Hả?" Canh Vĩnh Minh sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần đội trưởng, Trần Chính lắc đầu biểu thị hắn cái gì cũng không biết.

"Lập tức sẽ có người đi cục cảnh sát cùng các người điều tra, tôi ở chỗ này còn có việc, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."

Nghiêm túc lễ phép nói xong cuối cùng nói một chữ, Cố Thành Kiêu đem điện thoại cúp máy, Canh Vĩnh Minh cùng chúng nhân viên cảnh sát còn ở trong trạng thái mơ mộng.

"Ý của Cố thủ trưởng là sao?"

"Chiến đội Sói hoang muốn tiếp nhận vụ án này, lập tức có người tới."

Một trận điện thoại ba cái vấn đề, đem bản án cho đi mất, đây là tại sao?

Canh Vĩnh Minh vỗ đùi, nói: "Tôi đã nói đây không phải vụ án đơn giản, trong này phải có một bí ẩn lớn đây."


Thành phố B, tổng bộ chiến đội Sói hoang

Giữa bầu trời đêm đen kịt, có máy bay trực thăng giữa không trung xoay quanhCố Thành Kiêu cầm đầu quân đoàn Lang Vương từ trên trực thăng hạ xuống.

Cố Thành Kiêu mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, phía sau đi theo Cao Kỷ Khâm, Tống Cảnh Du, Ngụy Mam, Trịnh Tử Tuấn, cùng với mấy chiến sĩ khác, cũng đều mặt như bụi đất.

Nhiệm vụ lần này coi như thành công, đánh chết ba tên thề sống chết phản kháng, bắt được mười mấy tên buôn lậu ma túy, thu được các loại ma tuý số lượng to lớn, đội ma túy rất hài lòng, lãnh đạo cấp trên cũng rất hài lòng.

Thế nhưng mà, Cố Thành Kiêu cũng không hài lòng, vậy mà để chủ não sau lưng Tứ thúc trốn thoát.

Một đường trầm mặc trở lại văn phòng, Cố Thành Kiêu đầu tiên hạ một cái mệnh lệnh, "Cao Kỷ Khâm, ta mặc kệ cậu dùng cái gì biện pháp, đều phải tra được tung tích của Tứ thúc, lập tức đi."

Cao Kỷ Khâm lòng đầy nghi hoặc, "Lão đại, chúng ta ra hang ổ của hắn, bắt thủ hạ của hắn, Tứ thúc cũng rơi xuống biển, nơi đó chúng ta thăm dò qua, hắn nhảy đi xuống tỷ lệ sống được rất nhỏ."

"Cậu quá coi thường Tứ thúc, không gặp được thi thể cũng không cần kết luận nhanh chóng như vậy, coi như chỉ có một phần trăm khả năng, cũng phải đi tìm."

"Thế nhưng mà lão đại, coi như Tứ thúc còn sống lại có thể làm sao, nơi ở của hắn cũng bị mất."

"Thỏ khôn có ba hang cậu không hiểu sao?" Cố Thành Kiêu thời điểm không tức giận rất nghiêm túc, tức giận lên chính là đáng sợ, "Không muốn hoài nghi phán đoán của ta, nếu như cậu còn muốn lưu lại sói hoang."

"..." Cao Kỷ Khâm trầm mặt, không dám lại nói, đưa tay kính một cái quân lễ, "Vâng, tôi lập tức đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.