Cố Thành Kiêu nhíu mày, Cố Nam Hách thấy thế, càng khẩn trương hơn, "Anh, nhị ca, người anh tốt, anh của em, em biết điểm mấu chốt của anh, em cũng không dám làm quá mức, em có mấy lá gan nha, anh cũng lời ít tiền tán gái mà thôi, chuyện thương thiên hại lý em cũng không dám làm."
Cố Thành Kiêu trừng mắt liếc hắn, "Được rồi, không có lần sau."
Gương mặt Cố Nam Hách khổ sở, dùng một khuôn mặt chân thành xin lỗi, "Anh, em sai rồi, em không nên làm vậy với anh..." Hắn vừa suy nghĩ, việc này có gì đó kỳ hoặc, "Anh, ý của anh là, đêm hôm đó trong phòng anh có nữ nhân?"
Cố Thành Kiêu trầm mặc đáp lại, điều này đã khơi gợi sự tò mò lớn của Cố Nam Hách, "Lẽ nào là... Chị dâu nhỏ?"
Thảo nào, vậy cũng khó trách, chuyện này có thể giải thích nguyên nhân tại sao lại anh mình lại chỉ định kết hôn với Lâm Thiển.
"Cô ấy cũng là người bị hại, chuyện này anh vẫn đang điều tra, tất nhiên em không biết."
Cố Nam Hách ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề này, không khỏi khẩn trương, hỏi: "Nhị ca, chờ đến khi điều tra xong, chị dâu nhỏ vẫn sẽ là chị dâu nhỏ của em không?"
"Nói vô ích, cô ấy vĩnh viễn là vợ của anh."
"Tốt, em hiểu rồi."
Ngày hôm nay sở dĩ Cố Thành Kiêu đáp ứng lời mời đến đây, thứ nhất là muốn đưa Lâm Thiển đi giải trí một chút, thứ hai chính là vì ra mặt hỏi Cố Nam Hách chuyện này, chuyện bây giờ đã hỏi xong, vậy nên anh muốn dẫn Lâm Thiển đi chỗ khác chơi.
Anh đi ra ngoài nhìn một chút, "Em đem cô ấy đi đâu vậy? Sao tới giờ vẫn chưa trở lại?"
Cố Nam Hách nhan chóng chỉnh lại quần áo giúp anh, "Phụ nữ chọn quần áo sao có thể nhanh được, muốn kinh hỉ, dù sao cũng phải kiên trì mà đợi nha."
"Kinh hỉ? Khôn phải kinh hãi sao?"
"Không có." Tuy rằng ngoài miệng Cố Nam Hách nói như thế, trong lòng hắn cũng khẩn trương không kém.
"Anh, vậy chuyện hồi lúc trước anh nói với cha mẹ chị dâu mang thai là giả sao?" Hắn nói sang chuyện khác.
"Không nói như thế bọn họ chịu để anh kết hôn sao?"
"Sở dĩ căn bản chị dâu nhỏ không có đẻ non, cô ấy căn bản sẽ không mang thai, đúng không?"
Cố Thành Kiêu liếc hắn, chưa trả lời.
Đây không phải là cam chịu sao, Cố Nam Hách quả thực đối với anh bội phục sát đất, hai tay ôm quyền liên tục thở dài, "Đứa em trai này vừa học được tuyệt chiêu."
"Không nên ba hoa!"
Đúng lúc này, Cố Đông Quân vội vội vàng vàng từ bên ngoài tiến vào, hắn luôn luôn nho nhã ổn trọng có rất ít khi gấp gáp như thế này, "Thành Kiêu, đi ra xem một chút, vợ của em bị Trịnh Tử Kỳ chặn ở cửa."
Cố Thành Kiêu vừa nghe, vội vàng đứng dậy.
Cố Nam Hách lưu tâm nhìn chỗ ngồi ở bên kia, người đàn ông thật sự đã đi, hắn đi theo sát bên nhị ca, một bên nói liên miên cằn nhằn nói: "Nguy rồi, sở dĩ em đã nói rồi, nghìn vạn lần đừng khiến phụ nữ nổi giận."
Ngoài cửa có rất nhiều người đang vây xung quanh xem, đa số là mấy đứa con gái xem náo nhiệt không chê bận rộn, những người này đều là vì trang phục mà đến, cùng với nói là đoàn người, nói là đám đông mới đúng hơn những bông hoa.
Mà trong đám đông, nổi bật là tấm lưng của Trịnh Tử Kỳ.
Khi tâm trạng lên cao, cô ta xé váy và hét lên, chỉ khi sự nhiệt tình nguội dần, so sánh với quần áo hoàn hảo danh môn khuê tú, cô ta mặc váy ngắn có chút không hợp.
Kỳ thực trịnh tử kỳ cũng không có chặn Lâm Thiển, chích là lúc cô ta cùng tỷ muội đi xuống sân khấu, trùng hợp đụng vào Lâm Thiển.
Thân phận lúng túng hơn nữa lúng túng gặp nhau, ở xa xa Cố Đông Quân lại hiểu lầm là Trịnh Tử Kỳ chặn đường Lâm Thiển.
Lúc này Lâm Thiển mặc một bộ quần áo màu tím nhạt giống màu hoa oải vương, vai và ống tay áo trong suốt cùng với vải sa tuyn, kết hợp với một nhóm hoa tường vi, kẻ khác xem thế là đủ rồi.
Trăm trượng cây tường vi chi, lượn lờ thành động phòng, mật lá thúy duy nặng, nùng hoa hồng cẩm trương.
Câu thơ tuyệt mỹ ý cảnh tất cả đều sôi nổi trên chiếc váy.
Chiếc váy thật đẹp, người cũng đẹp, trong số những danh môn khuê tú, tóc ngắn của Lâm Thiển đã khiến cô nổi bật nhất.
Tóc ở bên phải của cô được vén vào một bên và tóc ở bên trái được rải rác tự nhiên bên tai. Dung mạo đoan trang mang theo vài phần đẹp đẽ, ưu nhã mang theo vài phần hoạt bát, thanh lịch với một chút sống động, và thiết kế của cổ áo từ làm cô nổi bật bờ vai và xương quai xanh thêm một chút gợi cảm.
Trên mặt hắn trang dung rất nhạt rất nhạt, dường như trên người nàng màu tím nhạt, không tranh không đoạt, lại vô cùng hài hòa.
Thế nhưng, vẻ đẹp của cô lại không chút nào bởi vì trang điểm nhẹ mà suy yếu nửa phần, ngược lại, tất cả mọi người đang vì sự thanh lệ thoát tục của cô mà cảm thán.
Mọi người, bao gồm cả Trịnh Tử Kỳ cùng tỷ muội của cô ta, đều bị khí chất của cô làm cho chấn động không thôi.
Trịnh tử kỳ thị cảm thán của nàng biến hóa, mà tỷ muội đoàn thị cảm thán cái vòng này lại thêm nhất tên địch nhân.
"Cô ấy là ai vậy?"
"Không biết, không biết, chưa từng thấy qua."
"Nhã Nhã, cô thử hỏi một chút đi."
"Sao cô không hỏi?!"
Nghe bọn tỷ muội thấp giọng bàn tán, Trịnh Tử Kỳ không nhanh không chậm tiến lên một, nhàn nhạt mở miệng nói: "Lâm tiểu thư."
Cô ta chung thủy vẫn không nói "Cố phu nhân".
Lâm Thiển nhẹ nhàng gật đầu, mím môi cười yếu ớt, động tác nhẹ nhàng giống như những chú lùn rơi vào thế giới phàm trần gửi tín hiệu thân thiện đến người phàm trần, giống như hàng ngàn xương hoa lập tức mở ra thành một bông hoa hồng, quả thực khuynh đảo chúng sinh.
Cô xách làn váy đi tới cạnh cửa, và đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm đất, lịch sự và tao nhã nói: "Chúng vị tiểu thư trước hết mời."
Trịnh Tử Kỳ cùng bọn tỷ muội nắm tay chậm rãi đi ra ngoài, mọi người cũng không nhịn được quay đầu lại quan sát cô, thậm chí đi hai bước cũng không hẹn mà cùng dừng bước, rõ ràng đứng tại chỗ nhìn cô.
"Tử Kỳ, cô ấy là ai vậy?"
"Lâm...xí nghiệp Lâm thị?"
"Con gái của ông chủ xí nghiệp Cố thị Lâm Tiêu và Lâm Du tôi đều từng gặp qua, điều không phải là một trong hai cô gái đó, cũng không có nghe hai người họ nói có chị hay em nào."
"Nói không chừng đó là minh tinh nào đó, Cố tổng tài không phải không thích nhất là người trong giới đó sao?!"
Trịnh Tử Kỳ nội tâm tức giận cuồn cuộn, cô ta gầm nhẹ nói, "An tĩnh một chút!"
Đám tỷ muội: "..."
Lâm Thiển bước trên đôi giày cao gót từng bước và bước chầm chậm về phía trung tâm hội trường, bước chân của cô có hơi chậm, và tư thế rất chắc chắn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khí chất "Tiểu tiên nữ" của cô, trái lại làm cho mọi người có cảm giác sâu sắc của sự ngây thơ.
Cố Thành Kiêu yên lặng đứng ở nơi đó, cho là cô bị khi dễ nên vội vàng chạy tới, thấy chính là một màn như vậy.
"Wow, ở nơi này có kinh hỉ, hơn nữa là kinh diễm." Cố Nam Hách nhìn không chuyển mắt, một đôi mắt đào hoa đều say say, "Anh, trước đây em không tin, nhưng bây giờ phải tin rồi, ánh mắt của anh thực sự vô cùng độc."
Nghe em mình nói lại điều mẹ mình miêu tả, Lâm Thiển là một cô bé thấp còi, xấu xí, ngu ngốc. Hắn biết thành kiến của mẹ mình đối với cô, có thể tương lai khẳng định không khá hơn chút nào.
Mới vừa lần đầu gặp mặt, Lâm Thiển sáng sủa khả ái và tính cách đáng yêu khiến hắn bỏ qua vẻ ngoài của cô.
Hiện tại vừa nhìn lại, nhị ca của hắn đúng là đáu để, chị dâu nhỏ của hắn chỉ cần thay đổi ngoại hình một chút liền có thể đè bẹp bất kì một danh môn khuê tú nào khác, cô giống như một nhân vật đáng yêu có vẻ đẹp của một thiên thần, quả thực giống như một miếng vàng chưa được mài dũa.
Đang lúc ánh mắt mọi người đều kinh diễm, Lâm Thiển cuối cùng đi tới trước mặt của Cố Thành Kiêu, cô đưa tay ra trước mặt anh, cười hỏi: "Cố thủ trưởng, tôi có thể mời ngài khiêu vũ cùng hay không?"
Oanh!!! Trịnh Tử Kỳ giống như nghe sét đánh ngang tai, những lời này, giống như những gì hồi nãy cô ta vừa nói, không ngờ cô ấy lại nói lại với Cố Thành Kiêu