Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 89: Đói và đói(2)



Cố Thành Kiêu gật đầu, "Hai người chịu khổ rồi"

Mùa đông nắng ấm chiếu vào gian phòng, Lâm Thiển cười khanh khách ngồi ở trên giường bệnh, chung quanh cô tất cả đều là ánh dương quang, khiến cho cô cười càng thêm động lòng người.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lâm Thiển, một cô gái với nụ cười ngọt ngào chính là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với cô.

"Chị dâu hảo, ta là Tống Cảnh Du, tất cả mọi người đều gọi là cá voi."

"Chị dâu hảo, ta là Ngụy Nam."

"Chị dâu hảo, ta là Trịnh Tử Tuấn."

Lâm Thiển nhìn bọn họ, không hề nghĩ ngợi, cô hỏi, "Các vị không phải rất mạnh mẽ sao?"

"..." Mọi người đều bị một trận xấu hổ, đều quay đầu nhìn lão đại.

Cố Thành Kiêu phụng phịu, thực sự không rõ suy nghĩ lúc này của Lâm Thiển, anh thấp giọng chất vấn"Muốn nháo giống con thiêu thân sao?"

"Ha ha ha, các người chớ khẩn trương, tôi vừa lúc có mấy người chị em tốt đang độc thân, giới thiệu cho mọi người được không?"

Cố Thành Kiêu đảo mắt, than thầm có một cô vợ như thế này quả thật rất mất mặt.

Bất quá, chúng huynh đệ đối với Lâm Thiển quả thực cảm động đến rơi nước mắt, một câu cũng đều là chị dâu làm cho không khí đặc biệt trở nên thân thiết.

Lâm Thiển tùy tiện vỗ vào thành giường, nói: "Lại đây, lại đây, từng người từng người một tôi sẽ cho mọi người biết tất cả từ tuổi tác quê quán và cả mẫu bạn trai lý tưởng của họ."

Tình huống này, Lâm Thiển ngẫu nhiên trở thành người mai mối, gặp được những người có tài nguyên tốt hưng phấn vô cùng.

"Càng chi tiết càng tốt, thành viên gia đình có những ai?"

Cố Thành Kiêu thấy thế, vừa buồn cười, vừa tức giận, lại không biết nói gì, "Các người... Có thấy kỳ cục?"

Tống Cảnh Du: "Lão đại, ngài là nam nhân có cuộc sống sung túc không lo bụng đói."

Ngụy Nam: "Hay Da lão đại, chúng ta thời thời khắc khắc hướng ngài xem đủ, ngài đã có chị dâu, các huynh đệ muốn có bạn gái cũng không có... Chị dâu, tôi thích cô gái có tính ôn nhu một chút."

Lâm Thiển liên tục gật đầu, cam đoan nói: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, như vầy đi, khi nào tất cả mọi người cùng lúc rảnh rỗi, hẹn đi ra cùng nhau hát một chút ăn một bữa cơm, ai với ai ánh mắt hợp nhau, khó mà nói ra bằng miệng thì tìm tôi nói, như vậy được không?"

"Hảo hảo hảo, như vậy không thể tốt hơn, chị dâu, người có mấy người chị em vậy? Đến lúc đó sợ thiếu người." Lời nói này khiến Tống Cảnh Du không nhịn cười được, mắt vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Cố Thành Kiêu, hắn nhanh chóng đình chỉ.

"Tôi có hai người chị họ, bạn cùng phòng có ba người, và vô số nữ sinh khác, các người muốn hình dạng gì thì đều có hình dạng đó."

"Hảo, chị dâu muôn năm."

Cố Thành Kiêu đứng ở một bên, gương mặt đen như đít nồi, đây cũng không phải là hình ảnh trong tưởng tượng của anh tuyệt đối là không phải!

"Trong đội có nhiều việc như vậy, đều không cần làm sao?" Không còn cách nào khác, anh cuối cùng phải dùng chức lão đại của mình để nói.

Lâm Thiển lắc lư chân, người khác không dám chống đối anh, nhưng cô dám, cô nói: "Công tác bận rộn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm lỡ mối nhân duyên của người khác, đây không phải là sự tình tốt sao, đây là nhu cầu bình thường của mỗi người."

"..." Cố Thành Kiêu tức không nói nên lời, "Vậy em không cần nghỉ ngơi sao?"

"Việc chung thân đại sự của mọi người phải đặt lên hàng đầu, em sẽ hi sinh thời gian nghỉ ngơi để giúp mọi người."

"..."

Mọi người hét lên, "Chị dâu thật uy vũ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.