Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 90: Em không muốn sinh con



Trước sự hồi phục tốt của Lâm Thiển, sau hai ngày năn nỉ bác sĩ đã đồng ý cho cô xuất viện.

"Cố phu nhân, nếu bạn bị chóng mặt, buồn nôn và tức ngực sau khi về nhà, nhất định phải nhanh chóng trở lại bệnh viện. Trong vòng một tháng không được vận động mạnh, tận lực ít vận động, não chấn động nhỏ sẽ không lưu lại di chứng về sau, nhưng cũng cần phải chú ý."

"Được được được, cảm ơn bác sĩ."

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiển như một chú chim nhỏ được thả tự do, cực kì vui mừng.

Vì phía sau đầu cạo một phần tóc, nên cô ấy đeo một chiếc mũ len, màu be, trên đỉnh đầu có một quả bóng nhỏ, đôi tai lớn nhấp nháy ở hai bên, tạo hình đặc biệt khả ái.

"Cố Thành Kiêu, cái mũ này là anh chọn?"

"Ân hừ, đẹp không?"

"... Khí chất đều bị che lại, đẹp cái rắm."

Cố Thành Kiêu sừng sộ lên, "Lập lại lần nữa thử xem?!"

"Em, em, " Lâm Thiển vỗ vào lồng ngực, "Em luôn luôn đi theo con đường lạnh lùng quý phái, anh lại đột nhiên muốn em mang một chiếc mũ dễ thương như vậy, em đâu còn lạnh lùng được?"

Cố Thành Kiêu lái xe, ném lại một câu, "Phải làm cô gái quý phái, việc đầu tiên là tóc phải mọc lại đã."

"..."

Sau ba phút im lặng, Lâm Thiển đột nhiên hỏi "Cố Thành Kiêu, em có thể hay không đi người đó? Dám làm em thành ra vầy....Nghĩ em chỉ là cô gái chân yếu tay mềm thôi sao, em phải tát cho hắn một cái mới được."

Cố Thành Kiêu lái xe, liếc mắt về phía cô "Dẹp ngay cái ý niệm đó đi, em không thể gặp hắn được."

"Không phải có thể chỉ ra và xác nhận thôi sao, loại người ác độc như vậy nên xuống địa ngục, đánh bằng roi đã là gì, Cố Thành Kiêu, chỉ cần anh hỗ trợ khẳng định có thể, đúng không?"

Cố Thành Kiêu thấy cô muôn dùng quyền uy của mình, lần thứ hai nghiêm túc nghiêm túc nói rằng: "Hồ đồ, anh cũng không có loại đặc quyền này."

Lâm Thiển như bị tát vào mồm, không phục khẽ thì thầm, "Hứ, không được thì không được, sao lại phải hung hăng như vậy?"

"..." Như vầy mà gọi là hung hăng? Ta đây hung dữ lắm sao? Ta đâu hung dữ đâu?

Thảo nào Khổng tử đã nói, rất khó để khuất phục được người phụ nữ hoang dã, những lời này quả thực hay lời lẽ quá chí lý, quá đúng, mấy ngày hôm trước cô luôn giận anh chỉ lo công tác không trở về nhà, hiện tại ở cạnh cô hai ngày, cô lại hướng anh dỗi suốt ngày.

Phía trước là đèn đỏ, Cố Thành Kiêu dừng xe, nhìn vẻ mặt có vẻ phụng phịu tức giận của cô, anh chịu nhịn tính tình nhỏ giọng nói với cô, cơ hồ là ăn nói khép nép hướng cho cô một lời giải thích: "Trong đội có quy củ của đội, hết thảy đều phải tuân theo quy củ mà làm việc, không phải như những gì em thấy, muốn rút roi là rút? Hơn nữa, đối với nghi phạm cũng không thể lạm dụng hình phạt riêng."

Lâm Thiển nâng cằm lên cao, một điểm cũng không có nhả ra ý tứ, điển hình được tiện nghi lại khoe mã, "Em chỉ muốn làm một cây roi, chưa từng nghĩ sử dụng roi, chưa từng chưa từng chưa từng."

Cố Thành Kiêu nói với sự kiên nhẫn lớn nhất trong đời, khẽ thì thầm: "Anh cho em làm roi, được không?"

Lâm Thiển miệng cười toe toét.

Đèn xanh lên, phía sau xa vang lên tiếng còi xe, Cố Thành Kiêu tay lái lái chậm chậm khởi động xe.

Mở ra, anh bỏ một bàn tay, lặng lẽ duỗi ra, những ngón tay anh kéo mu bàn tay cô hai lần, rồi giữ chặt.

"Làm gì vậy?" Lâm Thiển không rút tay ra, mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.

Cố Thành Kiêu không muốn bị cô bỏ qua, còn dùng mười ngón cầm thật chặt, "Không làm gì cả, chỉ nắm tay thôi mà."

"Chuyên tâm lái xe có được hay không, Cố thủ trưởng?!"

"Một tay cũng có thể lái."

Lâm Thiển cố ý lên giọng, dùng giọng răn dạy nói rằng: "Lái xe bằng một tay cản trở sự an toàn khi lái xe, lái xe nghe điện thoại đều không được, nếu như bị cảnh sát giao thông thấy, nhất định sẽ bị xử phạt, đến lúc đó anh cũng không có miễn tránh loại này đặc quyền."

Đây là loại bản lĩnh do bản năng, Cố Thành Kiêu cũng phải phục tùng.

"Mau buông tay, trên đường có rất nhiều camera giám sát, có thể hành vi lái xe thiếu văn minh của anh đã bị chụp ảnh lại,...anh..."

Cố Thành Kiêu thấy cô lải nhải được một chút liền muốn lải nhải tiếp, tay phải phút chốc đi vòng qua cổ cô, đẩy đầu cô về phía mình, rồi chạm vào cái miệng nhỏ bé của cô với tốc độ nhanh như chớp.

Chỉ một chút thôi, rất nhanh nhanh đến mức Lâm Thiển chưa kịp phản ứng đã kết thúc.

"Anh... Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy..." Khuôn mặt của cô đã đỏ như gấc, xấu hổ đến mức nói cũng lắp bắp.

Cố Thành Kiêu dương dương đắc ý nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe, anh rốt cuộc đã hiểu, muốn trị cô căn bản không thể giảng đạo lý, nữ nhân là những sinh vật vô lý.

Một đường cười cười nói nói nháo nháo về đến nhà, hầu như toàn bộ người làm của nhà chính đều tới thăm Lâm Thiển, Thiếu phu nhân nằm viện, đại thiếu gia vô cùng đau lòng.

"Không có việc gì không cần phải đến, Thiếu phu nhân cần nghỉ ngơi." Cố Thành Kiêu hạ lệnh đuổi khách rồi người hầu cuối cùng lui xuống, duy chỉ có để lại lão quản gia, "Mẹ tôi đã nói những gì?"

Lão quản gia có chỗ cố kỵ nhìn thoáng qua Lâm Thiển, "Không sao hết, ông nói thẳng." Cố Thành Kiêu ra lệnh.

"Vâng, đại thiếu gia... Phu nhân kỳ thực tới đây ngồi cho tới trưa, mới vừa đi không lâu sau, ngài trở về thì phu nhân đã chờ không nổi nữa, phu nhân nhắn lại buổi tối trở lại."

Cố Thành Kiêu hơi nhíu mày, phân phó nói: "Ta đã biết, ông kêu đầu bếp chuẩn bị một chút, buổi tối mời cha và mẹ ta cùng nhau dùng cơm."

"Vâng."

"Đi xuống đi, ở đây không cần hầu hạ."

"Vâng."

Cuối cùng lão quản gia cũng thối lui ra khỏi gian phòng, Lâm Thiển lười biếng nằm lên trên giường, nghĩ buổi tối ăn bữa cơm kia, có lo lắng, có lo nghĩ, có xấu hổ, còn không bằng ở bệnh viện.

"Yên tâm đi, mọi việc đã có anh ở đây."

Lâm Thiển tự an ủi mình: "Ừ, em rất yên tâm a, em không có gì à không yên lòng, bọn họ cũng sẽ không ăn thịt người."

Cố Thành Kiêu đè xuống, hai tay chống hai bên, môi trượt đến bên tai của cô nhẹ nhàng noi: "Kỳ thực chỉ cần em mang thai, bọn họ không muốn cũng sẽ muốn."

"... NO!" Lâm Thiển hai tay khoanh che ở trước ngực, như thể duy trì phẩm giá và điểm mấu chốt cuối cùng của mình. "Em không chấp nhận điều đó."

"Anh hiểu, anh chỉ nói điều này."

Lâm Thiển nhìn vào ánh mắt của anh, không gì sánh được kiên định nói: "Em không muốn sinh con, đời này cũng không sinh."

Cố Thành Kiêu cho rằng, cô tuổi còn nhỏ nên chưa có ý niệm sinh con trong đầu, anh xoa bóp mặt của cô, cười nói: "Sau này em sẽ không nghĩ như thế."

"Em chính là không muốn sinh con."

"... Tại sao?"

Tại sao, Lâm Thiển nói không được, trước đây không có khái niệm sanh con, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bài vở và bài tập đều khiến cho đầu cô không hề suy nghĩ đến việc sau này sinh con. Hiện tại tuy rằng đã kết hôn, kỳ thực cũng là không trâu bắt chó đi cày, Cô ấy phải mất vài tháng để thích nghi với thực tế là cô ấy đã kết hôn, quá nhanh không dám nghĩ đến điều đó.

Quan trọng hơn cô nghĩ rằng đứa trẻ là kết tinh của tình yêu, ít nhất là cho vào một gia đình khỏe mạnh và khỏe mạnh, chỉ cần đến lúc cô và Cố Thành Kiêu mỗi người một ngã.

Cô không muốn con mình giống như cô, một ngày rõ ràng đều là khó xử nhưng không giống như một người mẹ. Thật đáng buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.