Cố Hành ở ngoài lắng nghe kỹ cũng không nghe ra cô hát gì.
Anh chưa từng nghe qua.
Hơn 10 phút sau, Tô Chiêu Chiêu mới mở cửa ra.
Cô không chỉ tắm mà còn gội đầu.
Đầu cô quấn một chiếc khăn tắm, hai gò má bị hơi nước ấm làm hồng lên nhẹ.
Một giọt nước lăn dài xuống cổ mảnh mai của cô, ánh mắt Cố Hành từ má hồng của cô chuyển sang giọt nước.
Anh dễ dàng kéo một chiếc khăn tắm từ giá đựng mặt rửa xuống lau sạch.
“Sao lại gội đầu muộn thế này, trước khi ngủ không kịp khô.”
Tô Chiêu Chiêu lấy khăn tắm để lau tóc, “Em ngồi ở sân ngoài hong tóc."
Cô bước tới ghế bập bênh, nhanh chóng ngồi xuống, ngón chân dùng lực đẩy mạnh, ghế bắt đầu lắc.
Thật là thư thái.
Cố Hành đi vào, đơn giản rửa qua một lần, rồi đổ nước trong thùng tắm ra.
Đổ xong nước, anh cũng không nghỉ, chuẩn bị mang quần áo của Tô Chiêu Chiêu và anh đã thay ra, ra cạnh bồn rửa để giặt.
Tô Chiêu Chiêu vội nói: "Đừng giặt vội, quần áo để mai giặt, mau qua đây ngắm trăng."
Lúc này Cố Hành mới phát hiện, trong sân đã đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có bánh trung thu.
Anh đặt quần áo xuống rồi bước tới.
Tô Chiêu Chiêu vẫn bảo anh ngồi trên ghế bập bênh, còn cô thì ngồi trên đùi anh.
Cô tựa vào n.g.ự.c anh, hai người cùng ngước lên, ngắm vầng trăng sáng cao trên bầu trời.
Những ngôi sao lấp lánh, bầu trời đêm bao la.
Sáng hơn cả ánh sao là vầng trăng tròn vạnh.
"Hồi nhỏ mẹ em còn dọa em, nói không được chỉ tay vào mặt trăng, chỉ sẽ bị mất tai," Tô Chiêu Chiêu lẩm bẩm, nhớ lại hồi bé khi bố mẹ chưa ly hôn, cả nhà còn cùng nhau ngắm trăng vào dịp Trung thu.
Sau khi bố mẹ ly hôn, cô không còn được đón một cái Trung thu đoàn viên nào nữa.
Cố Hành ôm lấy cô: "Có vẻ như người lớn đều dùng câu chuyện này để dọa trẻ con."
Tô Chiêu Chiêu hơi ngồi dậy: "Mẹ anh, ý em là mẹ mình cũng từng nói với anh thế à?"
Cố Hành gật đầu.
Tô Chiêu Chiêu không nhịn được bật cười: "Thế anh có tin không?"
Lúc nhỏ cô thật sự rất tin, cứ sợ mình vô tình chỉ vào mặt trăng.
Cố Hành: "Không tin, nghe đã biết là chuyện bịa để dọa trẻ con."