Editor: YuuTư Tần cảm thấy có lẽ mình không nên xuất hiện ở đây.
Từ văn phòng ở trung tâm thành phố đến đại học Tinh Châu mất khoảng 20 phút lái xe, cũng không quá lâu lắm.
Nhưng bây giờ đã là tháng 8, cơn mưa rào mùa hạ vừa mới dừng lại ở thành phố Kỳ An khiến lòng người vô cùng bực bội. Tư Tần cảm thấy chiếc bánh kem cô mang theo sắp tan chảy, hơn nữa cô còn phải bất chấp cái nóng nực sau cơn mưa để đi bộ đến phòng thí nghiệm, chưa kể bây giờ còn đang là giờ ăn trưa, bụng cô trống rỗng không có gì rồi.
Dưới cái trường hợp này mà phải đi qua cánh cửa đang mở trên hành lang yên tĩnh, rồi còn phải nhìn đôi nam nữ bên trong hôn nhau mãnh liệt, tâm trạng của cô thật sự không tốt hơn là bao.
Tư Tần dựa vào tường quay đầu lại nhìn một hồi, góc độ này vừa vặn nhìn thấy hai người đó đang quấn lấy nhau, ôm chặt nhau.
Tại sao chỉ số thông minh của Lục Ương lại càng ngày càng giảm xuống sau khi trở thành giáo viên vậy? Hành vi nguy hiểm này không chỉ được thực hiện trong phòng thí nghiệm có nhiều thiết bị quý giá, thậm chí đến cửa còn quên đóng lại. May mà không có người ở gần phòng thí nghiệm vào lúc này, nếu không thì thật đáng xấu hổ.
Tư Tần khẽ cười một tiếng, cô xoay người lại rời đi, thuận tay ném cái bánh vào thùng rác dưới tòa nhà.
***
Sáu năm trước, Tư Tần thi đỗ vào trường đại học Tinh Châu mà bất cứ ai cũng thấy cực kỳ hâm mộ. Cô theo học chuyên ngành quảng cáo, mà Lục Ương lúc đấy đang là sinh viên năm cuối khoa vật lý. Cả hai đã gặp nhau trong một sự kiện từ thiện trong học kỳ hai của năm nhất.
Các hoạt động phúc lợi công cộng truyền thống của trường chủ yếu dưới dạng kịch bản và hình thức, chủ đề hàng năm đều không đồng nhất, tất cả đều là do câu lạc bộ Chính sách tuyên truyền mà Tư Tần tham gia phụ trách.
Tư Tần lúc đó là sinh viên năm nhất, đáng lẽ cô chỉ phải làm công việc lặt vặt cho bộ phận người mẫu theo sự phân phó của hội trưởng. Nào ngờ hội trưởng do thất tình nên không còn tâm tư nào để lên kế hoạch, đến phút cuối cùng cũng không tìm đủ người mẫu, bản kế hoạch thì cũng không viết ra.
Không ai chịu tiếp nhận mớ hỗn độn này. Sau khi hội trưởng khóc lóc kể lể rung cả trời đất, Tư Tần dù không có kinh nghiệm nào cũng đành phải nhận cái “củ khoai lang nóng hổi” này, để hội trưởng tiếp tục “xuân đau thu buồn” thương xót cho cái thân mình.
Cô phải mất hai ngày mới hoàn thành được bản kế hoạch, mọi người nói với cô rằng những người mẫu chuyên nghiệp ở khoa nghệ thuật của trường đã đi làm các hoạt động khác, có thể nhận mấy người nghiệp dư nhưng ngoại hình và dáng người đẹp được không.
Lý do này nghe cũng khá dễ hiểu, bởi vì bọn họ không có kinh phí cho hoạt động này, muốn thuê người chuyên nghiệp cũng không thể thuê được. Cô có thể làm gì nếu một người mẫu chuyên nghiệp không muốn đến chứ, có nghiệp dư là được rồi, nên tất nhiên là cô đồng ý.
Sau đó, vào buổi chiều, một vài anh chàng đẹp trai từ khoa khoa học máy tính và khoa vật Lý vai rộng, mặt dài đã đến báo danh, trong đó có cả Lục Ương.
Lục Ương là bị kéo tới cấp cứu, trong lúc cấp cứu, anh ta đã phải lòng người đẹp mặt lạnh lúc nào cũng phải đâu vào đấy trong lúc chỉ huy diễn tập, Tư Tần, sau đó bắt đầu theo đuổi cô sau sự kiện đó.
Anh ta có mối quan hệ tốt với những người khác, rồi thông qua đủ loại quan hệ cùng đủ loại tụ hội để gọi Tư Tần ra, sau đó dính chặt bên người cô nói chuyện trên trời dưới biển.
Tư Tần phiền muộn không thôi.
Bởi vì Lục Ương cả ngày chỉ phải làm công việc nghiên cứu ở trường nên anh ta rất nhàn dỗi, anh ta luôn tới học ở khoa quảng cáo cùng cô, làm mọi người xung quanh đều biết, còn nhìn cô bằng ánh mắt ái muội như vậy, khiến cô thấy không được thoải mái. Sau vài lần trốn thoát không thành, cô liền thẳng thắn nói chuyện với anh ta vài lần.
Hôm trước anh ta vừa đồng ý, hôm sau lại đúng giờ mua bữa sáng cho cô để lấy lòng ngồi bên cạnh cô. Cô vừa tức giận thì anh ta lại giả vờ ngây thơ, nói: “Anh đặc biệt thích giảng viên khoa quảng cáo của các em, lớp học còn thú vị hơn nhiều so với vật lý, chẳng lẽ em không cho phép anh tham gia lớp học sao?”
Vậy thì cô còn có thể nói gì nữa, cô cũng không nghĩ ra nên nói cái gì cả.
Sau đó, cô đã ở bên anh ta vào năm thứ hai cô học đại học.
***
Lúc Lục Ương gọi điện đến thì Tư Tần vừa mới kết thúc cuộc họp, Nhậm tổng nói kế hoạch tổ chức sự kiện trực tuyến lần trước cô tổ chức cho một trò chơi khá tốt, đối phương nói hiệu quả rất tốt, hy vọng lần sau còn có cơ hội được hợp tác.
Tuy ngoài mặt cô cảm tạ lãnh đạo đã khích lệ nâng đỡ mình, nhưng trong lòng đương nhiên biết hiệu quả của nó như thế nào, cô vẫn luôn ưu tú như vậy.
Cô trở lại phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại vừa vặn vang lên, Lục Ương nói anh ta vừa mới tạm biệt mẹ, nếu hôm nay cô phải tăng ca thì tối mai nhất định phải đi ăn bữa cơm cùng nhau.
“Mẹ anh nói rằng ngày mai bà sẽ chuẩn bị món bánh khoai môn mà em nói thích lần trước. Em nhìn xem, hôm nay là sinh nhật con trai bà vậy mà bà lại làm món mà em thích, lại còn mắng anh nữa chứ, thật không biết ai mới là người bà ấy sinh ra.” Trong giọng nói của Lục Ương mang theo sự trách cứ, nhưng cũng có chút thỏa mãn.
Tư Tần cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải của cô di chuyển con chuột bấm vào tờ nhật báo được gửi đến hòm thư vào hôm nay: “Được rồi, giúp em cảm ơn dì ấy. Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, xin lỗi vì không thể ăn tối cùng anh.”
“Tự em nhắn tin Wechat với bà ấy, có lẽ bà ấy còn vui hơn so với anh nói đó.” Giọng nói của Lục Ương mang theo tiếng cười: “Chỉ nói câu sinh nhật vui vẻ là xong sao? Không có quà là không được đâu.”
Ánh mắt của Tư Tần dừng trên gói bưu kiện rồi nhanh chóng lướt đi, trong giọng nói vẫn còn nguyên sự tập trung: “Em có quà, ngày mai sẽ mang tới cho anh. Sao vậy, bây giờ anh không bận sao?”
“Không bận lắm, không phải hôm nay em nói không có thời gian hẹn hò với anh sao? Anh định kết thúc sớm một chút rồi về nhà ba mẹ, nghe nói là có món gì đó ngon ngon. Ghen tỵ với anh không?”
“Ghen tỵ. Vậy anh ăn nhiều một chút.”
“Anh không thể ăn nhiều được. Nếu ăn nhiều quá sẽ trở thành một ông chú béo ú, em sẽ không còn thích anh nữa.” Lục Ương trêu chọc. Tư Tần có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giống như cáo của anh ta ở bên kia điện thoại, nói chung là làm cho cô có chút mất hứng.
Lục Ương đợi một hồi nhưng không nghe thấy Tư Tần đáp lại, anh ta liền tự mình phá vỡ sự im lặng: “Sao vậy? Anh còn chưa biến thành ông chú béo ú em đã bắt đầu ghét bỏ anh rồi sao?”
Tư Tần thu hồi lại suy nghĩ, giọng điệu như bình thường: “Em đang nghĩ xem lúc anh biến thành ông chú béo ú sẽ trông như thế nào, em cũng nghĩ mình không hẳn là không chịu nổi được.”
Lục Ương nghe xong thì bật cười, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, là em nói đó nhé.”
Tiếng cười trong trẻo, sáng ngời của Lục Ương đánh thẳng vào thái dương của Tư Tần, khiến cô nghe được càng thêm đau đầu.
Vì thế cô nói thêm vài câu rồi lấy lý do là bận nên cúp máy.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tư Tần ngủ cả một buổi sáng như thường lệ, buổi trưa ăn cơm xong thì dọn dẹp một chút, buổi chiều lại nằm dài trên sofa xem một bộ phim trinh thám máu me. Lần đầu tiên sau nhiều năm mới xem một bộ phim có cốt truyện hoàn chỉnh như vậy, hoàn chỉnh đến nỗi cô không thể đoán được ai là hung thủ.
Lục Ương lái xe đến đón cô lúc 5 giờ hơn. Lục Ương đang chờ ở gara tiểu khu thì gửi tin nhắn cho cô, cô liền đi xuống cầu thang với món quà đã chuẩn bị từ trước.
Tư Tần còn chưa kịp ngồi vững trên ghế phụ thì Lục Ương đã quay sang thắt dây an toàn giúp cô rồi hôn cô.
Trên môi truyền đến hơi ấm quen thuộc, Tư Tần kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó nhắm mắt lại, đưa tay lên ôm cổ anh ta. Lục Ương cũng thuận thế mà hôn sâu hơn, anh ta đè Tư Tần lên chỗ tựa lưng, cầu xin sự dịu dàng của cô.
Đến lúc môi Tư Tần tê dại ra thì Lục Ương mới lưu luyến rời xa một chút, lại có chút tham lam mà nhìn cô, đôi mắt đảo trên khuôn mặt cô.
Tư Tần cũng mở to mắt nhìn anh ta, sau đó dùng tay phải nhéo nhéo vành tai của anh ta, lộ ra một nụ cười ngọt ngào nhàn nhạt.
Lục Ương lúc nào cũng chìm đắm trong nụ cười này, anh ta muốn hôn Tư Tần thêm một lần nữa nhưng không được.
“Mau lái xe đi, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.” Tư Tần đẩy nhẹ anh ta ra rồi nói nhỏ.
“Để anh hôn trước rồi nói tiếp…”
Lục Ương đang định áp xuống lần nữa thì Tư Tần lại quay sang thúc giục anh ta: “Mau đi thôi, nếu không lát nữa chú dì mắng anh, em cũng không nói giúp anh đâu.”
“Ồ…” Lục Ương uể oải cúi đầu thắt dây an toàn cho Tư Tần, sau đó lại ai oán ngẩng đầu nhìn cô. Nhân lúc cô đang cúi đầu kiểm tra dây an toàn, anh ta liền hôn nhanh lên vành tai cô, sau đó mới hài lòng mà ngồi lại vào ghế lái, lái xe ra khỏi gara.
Ba mẹ Lục Ương đều là giáo sư của đại học Tinh Châu. Ba Lục, Lục Tự Hoài là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của khoa vật lý, còn mẹ Lục, Văn Ngữ là trưởng khoa khoa truyền thông nơi Tư Tần học.
Tư Tần lấy thân phận trang nguyên đăng ký vào chuyên ngành quảng cáo là một điều vô cùng hiếm có, nên trong khoa tương đối coi trọng cô. Hơn nữa bởi vì thành tích các môn của cô vô cùng xuất sắc nên cô thường xuyên thay mặt khoa quảng cáo tham gia rất nhiều hoạt động, giành được nhiều giải thưởng khác nhau. Lúc chưa biết hai người yêu đương, Văn Ngữ đã từng nghe nói về Tư Tần, bà cũng có ấn tượng rất tốt đối với cô gái này. Sau khi hẹn hò được nửa năm, Lục Ương nói cho ba mẹ về mối quan hệ giữa hai người. Sau một thời gian tìm hiểu, Văn Ngữ thật sự coi cô như con gái trong nhà, bà vẫn thường xuyên bảo Lục Ương đưa cô về nhà ăn cơm.
Tư Tần gần như có cái suy nghĩ như này, tuy rằng cô không thích Lục Ương nhiều như vậy, nhưng bởi vì gia đình anh ta, cô cũng có thể ở bên anh ta cả đời.
***
Tư Tần vừa bước vào cửa đã bị Văn Ngữ gọi vào trong bếp nếm thử món sườn lợn rán vừa mới được múc ra khỏi nồi. Lục Ương thì bị Lục Tự Hoài gọi vào trong thư phòng hỏi thăm tình hình gần đây. Khi anh ta bước ra lần nữa, cả người anh ta giống như vừa được cọ xát với tâm Trái Đất.
Từ trước đến nay, ba Lục luôn rất nghiêm khắc với Lục Ương, không phải bởi vì anh ta là con trai của ông, mà còn vì hai người bọn họ cùng chuyên ngành với nhau. Mỗi lần Lục Ương bị ba Lục nói tới sự tiến bộ chuyên môn quá chậm của mình, Lục Ương sau đó đều ca thán với Tư Tần một hồi, Tư Tần cũng đã sớm không còn ngạc nhiên nữa.
Bữa tối này thực ra là dành cho sinh nhật của Lục Ương, đáng lẽ phải là ngày hôm qua, nhưng hai ngày trước Lục Ương nhắc tới với cô thì Tư Tần nói ngày hôm đó cô phải tăng ca.
Lục Ương liền nói sớm hơn một hôm thì có được không, nhưng trung tâm phát triển kế hoạch sáng tạo trực tuyến mà Tư Tần đang làm mới được thành lập. Với tư cách là người giám sát mới được bổ nhiệm, cô đang trong giai đoạn kiểm tra rất quan trọng. Cuộc họp của công ty diễn ra vào ngày sinh nhật của Lục Ương cũng là một cuộc họp quan trọng, cho nên cô thật sự không thể rời đi được, liệu có thể hoãn lại một ngày được không.
Lúc đó, tâm trạng của Lục Ương thật sự không tốt, anh ta không nói thêm gì liền cúp điện thoại. Tư Tần cảm thấy mình có chút đuối lý, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô liền lên mạng đặt một cái bánh kem, sau đó nửa đêm còn bò dậy khỏi giường viết lời chúc, mà giữa những lời chúc đó còn có cả lời xin lỗi. Cô dự định sẽ mang cái bánh đó tới vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, rồi cùng nhau ăn nó.
Nghĩ đến đây, Tư Tần vẫn cảm thấy chiếc bánh kia bị ném đi khá đáng tiếc, cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới chọn được kiểu dáng bánh.
***
Quả nhiên đúng như Lục Ương đã nói, dì Văn Ngữ đã làm món bánh khoai môn mà cô nói thích lần trước. Bà còn nói nếu cô thích ăn món gì cứ nói với bà ấy, bà ấy sẽ làm nó vào lần sau.
Theo thường lệ, Tư Tần vẫn sẽ nói ra một món gì đó mặc dù cô không đặc biệt muốn ăn nó. Dù sao cô cảm thấy dì Văn Ngữ đã đối xử tốt với mình như vậy, cô không nên dập tắt sự nhiệt tình của người lớn trong nhà.
Nhưng sau khi khen món bánh khoai môn lần này, cô đã nói rằng cô tạm thời chưa có món gì muốn ăn, vì vậy hãy làm thêm những món mà Lục Ương thích.
Lục Ương nhướng mày nhìn cô, giọng điệu cố tình mang theo sự chua ngoa: “Ồ, đã nghĩ đến anh rồi sao? Hay là em hỏi giúp anh xem bà Văn Ngữ có còn nhớ rằng bà có đứa con trai này không đi?”
Văn Ngữ lập tức trừng mắt nhìn Lục Ương: “Thằng nhóc này, có phải con nói với Tần Tần là mẹ ngược đãi con đúng không. Thật tổn hại đến hình tượng mẹ chồng tương lai của mẹ mà.”
Lục Ương lập tức giả vờ vô tội: “Con đâu dám, kể cả con có dám nói ra sự thật thì Tần Tần cũng đâu có tin con đâu. Cô ấy không phải rất thân thiết với mẹ sao, đúng không?” Nói xong, anh ta lại nhìn Tư Tần.
Tư Tần chỉ cười mà không nói gì.
Lục Tự Hoài nhìn cô có chút ngại ngùng, ông ho khan hai tiếng rồi nhìn Lục Ương: “Lục Ương, con nhìn mình như thế nào đi, đã gần 30 rồi mà vẫn tùy tiện như vậy.”
Lục Ương nghe xong liền im bặt, sau đó cúi đầu cười nháy mắt với Tư Tần, ngoan ngoãn ăn cơm.