Editor: YuuThượng Vân Xuyên kéo ghế bên cạnh Tư Tần ra rồi ngồi xuống, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Tư Tần.
“Em tức giận à?” Vẻ mặt anh có chút thận trọng.
Tư Tần không ngẩng đầu, tiếp tục xem tài liệu: “Em giận cái gì?”
Tuy giọng điệu của cô vô cùng bình thường, nhưng Thượng Vân Xuyên cũng không phải đồ ngốc. Giọng điệu của cô như thế này chứng tỏ cô không vui lắm.
Giọng anh rất nhẹ nhàng: “Có phải em trách anh vì đã đến công ty em không?”
Tư Tần không chút để ý: “Em không quản được anh.”
Thượng Vân Xuyên sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Có lẽ lần này anh thực sự bốc đồng rồi.
Anh không biết phải nói gì, và lại im lặng, mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Tư Tần thoáng nghiêng đầu nhìn một chút, liền nhìn thấy sườn mặt căng chặt cùng bờ vai cứng đờ của anh.
Ban đầu cô có chút tức giận, sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô chưa chuẩn bị bất cứ tâm lý nào. Nhưng giờ cô lại có chút không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng luống cuống của anh, cảm thấy không thể không để ý đến anh được.
Tư Tần đóng tập tài liệu lại, nhìn anh nói: “Bây giờ anh cảm thấy uất ức sao?”
Thượng Vân Xuyên lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Không, làm sao anh có thể thấy uất ức được chứ.” Thấy sắc mặt của Tư Tần có chút nghiêm túc, anh im lặng một chút rồi lại nói thêm: “Không uất ức.”
“Vậy anh bày cái vẻ mặt đấy ra làm gì?”
Anh kinh ngạc, hơi mở miệng: “… Anh không có.”
Làm sao anh có thể bày cái vẻ mặt đấy ra với cô chứ?
Anh còn định nói cái gì đó, nhưng nghĩ càng giải thích càng khiến cô thêm khó chịu, nên Thượng Vân Xuyên ngậm chặt miệng lại.
Tư Tần cảm thấy mình có chút không thể giải thích được, đột nhiên cắn trả anh mà không hề nghĩ ngợi gì.
… Người này còn không biết cãi lại như thế nào.
Cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, đặt tài liệu vào khoảng trống giữa hai người: “Xem xong rồi, chúng ta hãy nói về yêu cầu của anh đi.”
Thượng Vân Xuyên cầm tập tài liệu lên rồi cúi đầu: “Cứ làm theo ý em đi.”
Tư Tần nhìn anh: “Anh không có yêu cầu gì sao?”
Anh lắc đầu.
“Thời hạn thì sao?”
Thượng Vân Xuyên liếc nhìn cô, nói: “Không cần phải gấp, anh sẽ bảo bọn họ không thúc giục.”
Thượng Vân Xuyên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh đỏ mắt tự trấn tĩnh lại, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được nỗi đau trong lòng.
Một lúc sau, một giọng nói pha chút giọng mũi truyền đến tai Tư Tần: “Dù sao, anh làm gì cũng đều sai cả.”
Giọng của anh rất êm dịu và trầm thấp, không có bất cứ sự phàn nàn nào, tất cả đều là mất mát và buồn rầu.
Tư Tần cảm thấy bên tai như có một sợi lông vũ lướt qua, nhân tiện đảo qua mặt cô, ngứa. Sau đó, cơn tức giận cũng biến mất không chút dấu vết.
Cô cảm thấy kỳ lạ, tại sao lần nào cô cũng không thể tức giận được với Thượng Vân Xuyên vậy? Rõ ràng… Những gì anh làm cũng không rõ ràng cho lắm.
Tư Tần điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó rút lại tập tài liệu trong tay, quay đầu chống cằm viết trên đó mấy dòng chữ: “Tôi lười giảng giải cho anh rồi.”
Thượng Vân Xuyên chưa bao giờ cảm thấy chính mình có thể hết đường chối cãi như vậy.
Rõ ràng anh không muốn cô bị giới hạn bởi cách quy tắc, rõ ràng dù cô có lập ra kế hoạch gì đi chăng nữa anh cũng sẽ hài lòng, rõ ràng anh không có yêu cầu gì cả, nhưng đến tai cô liền biến thành anh đang chơi cô.
Vậy thì anh phải tìm ai để nói ra lí lẽ này đây?
Ồ, anh không tìm được ai cả, bởi vì anh ăn nói vụng về, anh không thể nói lời lẽ gì hay cả.
Tư Tần làm sao có thể nhìn thấy anh vô dụng như vậy chứ?
Mới chỉ cắt đứt liên lạc một ngày, anh đã không thể ngồi yên được, cuối cùng phải lấy hết can đảm để tới tìm cô với danh nghĩa hợp tác công ty.
Trong lòng có chút lăn tăn, anh nghĩ rằng khi cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng khác, dù sao… Quan hệ giữa hai người vẫn có chút khác biệt so với lúc ban đầu, không phải sao?
Là anh đã nghĩ như vậy.
Thượng Vân Xuyên véo vào lòng bàn tay mình để ổn định lại cảm xúc, không để cho sự mất mát hoàn toàn lấn át anh.
Anh nhìn xuống mặt đất, có chút tự sa ngã mà nói: “Nếu không giảng giải với anh thì em định giảng giải với ai?”
Tay Tư Tần dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn anh: “… Ý anh là gì?”
Thượng Vân Xuyên vẫn không nhìn cô: “Cho dù em có nói với bọn họ, thì bọn họ vẫn phải báo cáo với anh, tốt hơn là nên tiết kiệm thời gian.”
Lần đầu tiên Tư Tần mới biết được thì ra Thượng Vân Xuyên cũng cáu kỉnh như vậy.
Cô bất lực mà cắn môi, đặt bút xuống, dựa vào lưng ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh nói cũng đúng, tốt hơn là tôi nên tiết kiệm một chút thời gian. Năng lực của tôi thật sự có hạn, không thể hầu hạ được Thượng tổng.”
Nghe vậy, trong lòng Thượng Vân Xuyên vô cùng buồn bực, cũng mặc kệ tất cả mọi thứ mà nói: “Vậy tại sao em phải tức giận với anh? Anh muốn gặp em cũng là lỗi của anh sao? Anh còn có thể làm gì khác ngoài lấy việc công xen vào việc tư chứ? Nếu em đã không để ý tới anh thì cũng đừng để ý tới nữa đi, nhưng em có biết anh mong chờ từng ngày một không? Nếu em không thích anh tới công ty em, lần sau anh sẽ không như vậy nữa, em không thể nói với anh như vậy sao? Chẳng lẽ anh không đồng ý được sao?”
Tư Tần mở to mắt nhìn anh, sự tức giận lúc ban đầu đã biến thành không biết phải làm gì.
Những câu này thốt ra từ miệng Thượng Vân Xuyên khiến cô thật sự không ngờ tới.
Chờ anh nói xong, Tư Tần sững sờ một hồi lâu sau đó mới lúng túng quay đầu đi lảng tránh ánh mắt của anh.
Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô, Thượng Vân Xuyên mới nhắm mắt quay đầu về phía trước, nhẹ giọng nói: “Anh biết anh không có đủ tư cách để nói những lời này.”
Tư Tần có chút bối rối.
Cô tự thấy rằng mình chưa bao giờ là người tự yêu bản thân mình cả, cho nên rất nhiều hành động của Thượng Vân Xuyên cô đều không suy xét từ phương diện tình cảm.
Cũng giống như cuộc nói chuyện trong gara ngày hôm đó, mặc dù Thượng Vân Xuyên nhấn mạnh rằng anh không muốn làm chuyện đó với cô nhưng cô vẫn không tin. Nhưng loại không tin này cũng không mang theo bất kỳ thành kiến hay tức giận nào, đơn giản là cô cảm thấy không nên như vậy. Đối với Lục Ương cô còn không yêu cầu anh ta phải như thế nào, nhưng đối với Thượng Vân Xuyên, sao cô có thể yêu cầu tiêu chuẩn hay kỳ vọng cao nào đối với anh chứ.
Nhưng, nếu thật sự suy xét từ phương diện cảm xúc đơn giản nhất thì sao?
Tư Tần nghĩ về hành động của Thượng Vân Xuyên trong thời gian này, cảm thấy có rất nhiều chuyện có lẽ cô đã hiểu sai rồi.
Có lẽ Thượng Vân Xuyên… Thật sự thích cô?
Nhưng, không có lý do.
Những chuyện này quá phức tạp đối với Tư Tần, sau khi nghĩ lại cô lại thấy đau đầu, nên cô tạm thời buông nó xuống, điều chỉnh tâm trạng rồi nhìn Thượng Vân Xuyên.
Tuy rằng có một số thứ không cần phải miệt mài theo đuổi… Nhưng cô nghĩ có lẽ có thể hỏi một chút.
“Anh…” Tư Tần chớp mắt, suy nghĩ rồi mới lên tiếng: “Anh nói không để ý tới anh, là chuyện không trả lời Wechat sao?”
Thượng Vân Xuyên liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Tư Tần khẽ thở dài, bất lực giải thích: “Sáng hôm qua tôi dậy muộn, lúc ngủ dậy đã gần 9 giờ rồi, vội vàng chạy đến công ty, lúc nhìn thấy anh nói chào buổi sáng thì cũng đã hơn 11 giờ rồi, tôi có thể trả lời lại anh như thế nào được? Lại nói chào buổi sáng sao?”
Thượng Vân Xuyên cảm thấy đây là một cái cớ, liền hỏi: “Vậy tin nhắn tối hôm trước thì sao? Em cũng không thấy sao?”
“… Tôi thực sự không nhìn thấy nó.”
Tư Tần vô tội, nói: “Buổi tối hôm đó tôi làm việc ở thư phòng, tài khoản Wechat của tôi là tài khoản cá nhân, cho nên yên tâm đặt điện thoại ở trong phòng ngủ để sạc. Tôi làm xong thì cũng đã 2 giờ, nằm xuống giường liền ngủ luôn, làm sao có thể xem điện thoại được. Ngày hôm sau nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon thì cũng đã 11 giờ rồi.”
Thượng Vân Xuyên vẫn nhìn cô bằng vẻ mặt mất mát, có chút không buông tha, nói: “Cứ cho hai chuyện em nói là sự thật, vậy còn tin nhắn lúc buổi trưa thì sao?”
“Buổi trưa?’ Tư Tần đảo mắt, lúc nghĩ ra mới nói: “Ý anh là ảnh anh gửi?”
Thượng Vân Xuyên im lặng nhìn cô.
Tư Tần đành tiếp tục nói: “Tôi làm sao biết được anh gửi ảnh chụp và muốn tôi trả lời lại chứ. Không phải anh chỉ… Gửi một bức ảnh thôi sao?”
Không nói thêm gì cả, chỉ gửi một bức ảnh hai món mặn và một món canh với mười bộ lọc màu.
Cô cho rằng đó chỉ là sự chia sẻ đơn thuần, ai biết anh cần được trả lời lại đâu. Những thứ khác không nói, bức ảnh với bộ lọc màu xấu như vậy còn mong muốn cô khen vài câu sao.
Tư Tần đương nhiên không nghĩ bức ảnh xấu xí mà Thượng Vân Xuyên cho là rất đẹp đó chính là cái cớ để anh bắt chuyện với cô, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, câu “Ngủ rồi sao”, “Chào buổi sáng” với bức ảnh chụp bữa trưa đó anh đã phải khó khăn như thế nào mới gửi đi.
Sau khi nghe xong, Thượng Vân Xuyên vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng những đám mây mù treo trong lòng hai ngày qua cuối cùng cũng tan biến, nhưng đồng thời trong lòng cũng tràn đầy bất bình.
Chỉ là sự bất bình này dường như không thể nói ra được và cũng không danh chính ngôn thuận để nói ra điều đó.