Kể từ khi nhìn thấy dòng trạng thái đếm ngược đến ngày cuối cùng của hội nghị trên trang cá nhân của Lục Ương, Thượng Vân Xuyên lập tức rơi vào trạng thái hốt hoảng.
Hai ngày nay anh khá bận, ngoại trừ việc nhắn một hai tin nhắn Wechat với Tư Tần ra thì đã lâu rồi anh không gặp cô. Tư Tần cũng không bao giờ chủ động tới tìm anh, nhưng kể lần trước anh đột nhiên đến công ty của cô, mỗi lần anh nhắn tin cô đều sẽ trả lời lại, mặc dù thỉnh thoảng cũng phải đợi rất lâu.
Cảm giác hốt hoảng của Thượng Vân Xuyên dường như đã giảm đi rất nhiều vì thái độ hòa nhã của Tư Tần, thế cho nên khi đột nhiên nhìn thấy dòng trạng thái của Lục Ương, anh giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Suýt chút nữa anh đã quên mất rằng sớm muộn gì Lục Ương cũng sẽ trở lại. Những ngày tháng tham sống sợ chết của anh cũng đang đếm ngược với tốc độ ánh sáng.
Vì vậy, khi Thượng Vân Xuyên lái xe về nhà vào tối thứ tư, tinh thần hoảng loạn của anh đã làm anh bị tông xe từ phía sau.
Chiếc xe lao thẳng vào hàng rào bảo vệ. Sau cú va chạm mạnh, phần đầu xe bị móp, còn hai cánh tay đang ôm lấy đầu của Thượng Vân Xuyên thì bê bết máu.
Khi Quách Trữ vội vã đến bệnh viện thì Thượng Vân Xuyên vẫn đang khâu vết thương trong phòng mổ. Đến khi được đẩy ra, anh lại bình tĩnh nói với Quách Trữ đến đồn cảnh sát một chuyến.
Thượng Vân Xuyên mở to mắt dựa vào đầu giường bệnh. Y tá đến chữa trị vết bầm tím trên mặt và cổ cho anh trước, một lúc sau bác sĩ mới đi vào giải thích tình hình thương tổn cho anh nghe.
Thuốc gây tê dần mất đi hiệu lực, Thượng Vân Xuyên bắt đầu cảm thấy đau.
Lúc xảy ra tai nạn anh vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cho đến khi được đưa vào trong phòng phẫu thuật anh vẫn còn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nằm trên bàn mổ, nhìn ánh sáng chói lòa phía trên, anh mới bắt đầu hoảng hốt. Lúc này anh mới nhớ ra mình bị tai nạn giao thông.
Bác sĩ không ngừng nói cái gì đó, nhưng Thượng Vân Xuyên không nghe thấy dù chỉ một lời. Anh chịu đựng cơn đau dữ dội, cúi đầu lấy điện thoại ra, tìm một cái tên trong danh bạ.
Hôm nay Tư Tần tan làm khá sớm, cô ăn ở bên ngoài xong về nhà cũng chưa đến 8 giờ.
Sau khi tắm xong, cô cầm hộp sữa chua vừa uống vừa đi ra ngoài ban công, ngồi trên thảm tưới nước, bón phân cho chậu hoa cúc kia. Chậu hoa này so với lúc trước đã có thêm vài nụ hoa nữa, Tư Tần cảm thấy mình thật sự là một thiên tài trồng hoa mà.
Cô suy nghĩ gì đó, sau đó cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh hoa cúc. Vừa mới định gửi cho Thượng Vân Xuyên thì nhận được cuộc gọi từ anh.
Tư Tần nhìn tên người gọi, khóe miệng bất giác hiện lên một nụ cười. Cô bấm nghe máy, nói: “Alo?”
Thượng Vân Xuyên phớt lờ vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, cúi đầu nghiêm túc gọi điện.
Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng anh cũng cảm thấy ổn hơn một chút.
“Tư Tần, là anh.”
Tư Tần sờ cánh hoa, khẽ cười: “Em biết. Sao vậy?”
Anh bị thương rồi.
Thật sự rất đau. Thượng Vân Xuyên cảm thấy vết thương vừa mới được khâu lại trên tay như muốn nứt toạc, cảm giác đau nhức sau khi thuốc mê tan dần ập thẳng vào đầu.
Anh do dự một chút, nhưng lại không thể nhịn được mà hít vào một hơi thật sâu, còn có chút hổn hển.
Tư Tần cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bèn gọi anh một tiếng.
“Thượng Vân Xuyên.”
“Ừ.”
“Anh làm sao vậy?” Cô có thể nghe thấy rõ ràng sự kìm nén và yếu ớt trong giọng nói của anh.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới nghe thấy giọng nói có chút sức lực: “Anh không sao.”
“Anh…” Tư Tần không thể đoán được tình hình của anh lúc này như thế nào, chỉ nói: “Anh đang bận sao? Vậy em cúp máy trước nhé.”
“Đừng.” Thượng Vân Xuyên vội vàng nói, tiếng thở dốc của anh có vẻ trầm và dày đặc hơn: “Đừng cúp máy vội.”
Tư Tần nghĩ có lẽ anh đang không tiện nói chuyện, nhưng lại không biết tại sao anh lại muốn gọi điện cho cô. Cô đang định nói gì đó thì một giọng nam xa lạ truyền đến từ phía xa xa qua ống nghe: “Tôi nghĩ anh nên cúp máy trước. Thuốc tê vừa mới hết hiệu lực, anh làm như vậy miệng vết thương sẽ rách ra hơn…”
Chưa kịp dứt lời, âm thanh đó đột nhiên dừng lại như thể chiếc xe bị phanh gấp.
Nhưng Tư Tần cũng đã đoán được tám chín phần.
“Anh đang ở bệnh viện sao?”
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh. Phải một lúc lâu sau, Thượng Vân Xuyên mới thấp giọng nói “Ừ”.
“Bị thương sao?” Tư Tần truy vấn: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nghiêm trọng đến nỗi phải dùng thuốc tê sao?”
Thượng Vân Xuyên nghe thấy giọng điệu lo lắng ở đầu dây bên kia, vết thương của anh dường như cũng bớt đau hơn. Anh nhẹ giọng đáp: “Tai nạn nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng đâu, em đừng lo lắng.”
“Tai nạn giao thông sao?” Tư Tần tăng âm lượng lên một chút, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi vào trong phòng: “Bây giờ anh đang ở bệnh viện nào?”
Thượng Vân Xuyên sửng sốt, ngập ngừng hỏi: “Em muốn tới đây sao?”
“Vớ vẩn.” Tư Tần suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Có ai ở bên cạnh anh không?”
Thượng Vân Xuyên lập tức trả lời: “Không có.”
“Chỉ một mình anh thôi sao?”
“Ừ.”
“Vậy rốt cuộc anh đang ở đâu? Nói cho em biết đi.’
Vì vậy, Thượng Vân Xuyên đành phải nói tên bệnh viện và số phòng cho cô.
Hơn nửa giờ sau Tư Tần xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, Thượng Vân Xuyên đang dựa nửa người vào đầu giường bệnh.
Anh không thay quần áo, cho nên nhìn vết máu trên người có thể thấy được đây không phải là một tai nạn giao thông nhỏ.
Tư Tần bước tới. Thượng Vân Xuyên vốn đang cúi đầu xuống, dường như anh cảm nhận được điều gì đó liền ngẩng đầu lên.
“Sao anh lại thành ra như vậy chứ?” Tư Tần nhíu mày đứng ở bên cạnh giường, giọng điệu nghiêm túc.
Thượng Vân Xuyên thành thật trả lời: “Anh bị tông xe từ phía sau, xe va vào hàng rào bảo vệ.”
“Bị thương ở tay sao?”
Thượng Vân Xuyên vén ống tay áo lên để lộ ra miếng băng vải được băng bó chỉnh tề: “Một chút thôi, cũng không tổn thương đến xương, đã xử lý xong hết rồi.”
“Hai tay đều bị thương sao?”
“Tay phải nhẹ hơn một chút.”
Tư Tần lại nhìn quần áo dính máu của anh, hỏi: “Người gây tai nạn đâu rồi?”
Thượng Vân Xuyên buông tay áo xuống, nói: “Ở đồn cảnh sát.” Nói xong lại nhanh chóng bổ sung: “Anh bảo Quách Trữ tới đó rồi, không sao đâu.”
Tư Tần im lặng. Thượng Vân Xuyên chần chừ, thấy cô không nói gì, liền kéo cái ghế bên cạnh lại gần một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn cô: “Em ngồi xuống đây đi.”
Tư Tần vội đẩy tay anh ra: “Em tự ngồi được, anh đừng có làm loạn.”
Tư Tần nhìn một bệnh nhân khác trong phòng đang mặc quần áo bệnh nhân, uống trà, liền quay sang hỏi Thượng Vân Xuyên: “Tại sao anh lại không thay quần áo bệnh nhân thế?”
Thượng Vân Xuyên cười: “Không cần, lát nữa anh sẽ về.”
“Về?” Tư Tần bối rối: “Về chỗ nào? Anh định đi đâu với bộ dạng máu me như vậy chứ?”
“Sau khi khâu xong chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng là được rồi.”
Vẻ mặt Tư Tần đầy sự hoài nghi: “Anh nói đùa cái gì vậy? Cứ ở lại đây đi.”
Thượng Vân Xuyên chớp mắt nhìn cô, vừa định nói gì đó thì một chị gái ở giường bên cạnh khẽ nói: “Chàng trai, nghe lời bạn gái đi, cứ ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng, đừng có chạy lung tung.”
Cả Tư Tần và Thượng Vân Xuyên đều quay sang nhìn, chị gái đó đang uống trà, bộ dạng nhàn nhã như đang xem một vở kịch.
Thượng Vân Xuyên có chút ích kỷ nên không lên tiếng phản bác. Tư Tần thì có chút xấu hổ, im lặng không nói gì, dịch ghế sang bên cạnh một chút.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên nhướng mày nhìn Tư Tần: “Em muốn anh ở lại bệnh viện sao?”
Tư Tần thương lượng với anh: “Như vậy cũng tiện cho việc quan sát hơn, mà anh về nhà cũng đâu có làm được gì đâu? Ở đây còn có bác sĩ, y tá có thể chăm sóc cho anh.”
Thượng Vân Xuyên cảm thấy mấy ngày nay lá gan của mình đã lớn hơn một chút, anh nghe thấy chính mình mở miệng nói: “Vậy anh nằm viện, em có thể tới chăm sóc anh được không?”
Tư Tần sững sờ sau khi nghe câu này.
Cô? Tại sao cô phải chăm sóc anh chứ? Với cả cô có biết làm gì đâu?
Lúc này, cô gái bên cạnh lại nói: “Cô gái nhỏ, em chỉ cần ở bên cạnh bạn trai là được. Cậu ấy sao có thể muốn em phải vất vả chăm sóc chứ, em cứ ở bên cạnh cậu ấy thôi.”
Tư Tần nhìn cô gái đó, lại nhìn Thượng Vân Xuyên, ánh mắt anh đầy sự trông mong mà nhìn cô: “Anh thấy ở bệnh viện như này thì chán quá, em có thể tới nói chuyện với anh.”
Tư Tần định nói rằng cô thấy cô gái kia nói chuyện khá tốt, anh muốn buồn có lẽ cũng không buồn được.
Nhưng cô chợt nhận ra rằng khi anh phải khâu ở trong phòng phẫu thuật, bên cạnh anh cũng không có một ai cả, chứ đừng nói đến lúc anh bị đau mà không có ai ở bên cạnh, phải tự mình chịu đựng. Nghĩ lại cũng cảm thấy đáng thương.
“Em có thể thường xuyên tới thăm anh.” Vì vậy, Tư Tần không lập tức từ chối: “Nhưng để chăm sóc anh thì em không có khả năng, em không biết làm gì cả.”
Thượng Vân Xuyên cười: “Ừ.”
Chị gái bên kia cầm cốc trà mỉm cười dịu dàng với Tư Tần. Tư Tần quá xấu hổ nên cũng vờ như không nhìn thấy, nhưng sau đó vẫn cười với chị gái đó một cái mặc cho mình đang xấu hổ.
Sau đó, Tư Tần gọi y tá thay quần áo bệnh nhân cho Thượng Vân Xuyên. Cô xoay người lại quá nhanh nên cũng không nhìn thấy biểu cảm có chút bài xích của Thượng Vân Xuyên.
Anh vẫn luôn nhìn cái gáy của cô, trong lòng thầm nghĩ dù sao cô cũng đã nhìn thấy hết của anh rồi, sao lại còn phải tránh né như vậy chứ?
Hơn một giờ sau Quách Trữ mới đến bệnh viện, nhìn thấy Tư Tần đang ngồi đó, anh ta cố gắng kìm nén lại sự tò mò đang cấu xé trong lòng, báo cho Thượng Vân Xuyên về tình hình xử lý của cảnh sát. Bên kia chỉ bị trầy xước nhẹ, còn Thượng Vân Xuyên vô tội bị tông vào thì xui xẻo hơn. Tài xế gây chuyện cũng có thái độ nhận lỗi tốt đẹp, cũng không có hành vi lái xe khi say rượu, chỉ là tay lái mới ra đường nên có chút bất cẩn. Thượng Vân Xuyên nghe xong liền giao cho Quách Trữ toàn quyền giải quyết hậu quả sự việc.
Nói xong, Quách Trữ lại bắt đầu báo cáo công việc, Tư Tần muốn đứng dậy tránh đi, nhưng Thượng Vân Xuyên lại nắm chặt tay cô. Cô nơm nớp lo sợ bảo anh đừng dùng sức nữa, sau đó đành phải ngồi lại ở đó.
***
Thứ năm, ngày đi công tác thứ 13 của Lục Ương.
La Thư đi về phía Lục Ương đang đứng trước cửa sổ sát đất, vươn tay ra ôm lấy eo anh ta từ phía sau, mặt áp vào lưng anh ta.
“A Ương, vài ngày nữa ba em sẽ đi dự tiệc ở đảo Thặng Tứ, anh đi cùng với em nhé.” Giọng nói của La Thư rất nhẹ, vừa nói vừa giơ tay lên xoa cằm anh ta.
Khóe miệng Lục Ương gợi lên một chút châm chọc, không trả lời lại.
Anh ta cảm thấy lời này của La Thư thật kỳ lạ, tại sao anh ta phải đi dự tiệc kiểu này với cô ta chứ.
La Thư dường như biết Lục Ương đang nghĩ gì. Cô ta vòng qua trước mặt anh ta, vòng tay quanh cổ anh ta, kiễng chân lên lại gần mặt anh ta: “Là yến tiệc do viện trưởng viện Vật Lý ở đảo Thặng Tứ tổ chứ. Có rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học nổi tiếng cũng sẽ tới, em muốn ba em giới thiệu cho anh.”
Lúc Ương lúc này mới chuyển ánh mắt đang nhìn cửa sổ sang khuôn mặt xinh đẹp của La Thư. Thật lâu sau, anh ta khẽ cười một tiếng, nắm lấy cằm của La Thư: “Ý của em là người ba đã làm thay đổi cuộc đời của em sao?”
La Thư không những không xấu hổ mà còn mỉm cười. Cô ta kiễng chân cao hơn một chút, trực tiếp hôn lên môi Lục Ương. Trằn trọc một lúc mới cảm nhận được có một bàn tay đang chạm vào eo cô ta, vén váy cô ta lên lang thang không mục đích trên ngực cô ta, cánh môi vốn khép chặt cũng nhẹ nhàng mở ra.
Cô ta càng thêm chủ động lấy lòng hơn, đối phương cũng rất hưởng thụ, đè cô ta lên cửa sổ sát đất, quần áo của hai người rơi trên mặt đất không biết từ lúc nào.
***
Lúc 7 giờ tối, Tư Tần nhận được tin nhắn Wechat của Lục Ương. Anh ta nói rằng chuyến đi công tác của anh ta sẽ kéo dài thêm vài ngày, sẽ trực tiếp xuất phát từ Hải Thành, có thể anh ta sẽ không trở về Kỳ An như kế hoạch đã định trước, ngày giờ cụ thể thế nào anh ta cũng không rõ lắm.
Tư Tần trả lời lại “Vâng”.
Sau khi suy nghĩ, cô nói thêm một câu: Hôm anh trở về chúng ta gặp nhau đi, em có chuyện muốn nói với anh.
Hai giờ sau đầu dây bên kia mới trả lời lại: Được, có phải đã chuẩn bị điều gì bất ngờ cho anh đúng không?
Tư Tần vừa mới bước ra khỏi phòng tắm chuẩn bị tiếp tục làm thêm giờ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô cầm điện thoại lên mở hộp thoại ra, nhìn thấy hai chữ “Bất ngờ” kia, trong lòng có chút khó chịu.
Cô nghĩ, chắc có lẽ không phải sự bất ngờ gì đâu, chỉ hy vọng đây là sự giải thoát cho cả anh và tôi.