Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 29: Vậy bây giờ anh là bạn trai của em sao?



Editor: Yuu
Tư Tần chống tay trên thành bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nữ, nhìn vòi nước đã chảy được hơn ba phút rồi mới đưa tay tới.

Chờ nước chảy qua kẽ tay, cô mới đưa tay ra hứng lấy, dòng nước bị cắt đứt trong tay cô, lập tức tản ra bốn phía. Sau khi lặp lại vài lần, cô cảm thấy hành động của mình thật nhàm chán mà tắt vòi nước đi.

Cô lại đặt tay xuống dưới máy sấy, đợi từng đợt gió nóng mãnh liệt thổi qua thổi lại vài lần, đến nỗi trên tay cô cũng không còn một giọt nước nào nữa.

Tư Tần ngước mắt lên nhìn mình trong gương. Không biết là do đêm hôm qua ngủ không ngon hay là do ảnh hưởng của tâm trạng mà trông cô lúc này có chút phờ phạc.

Cô chỉnh lại váy rồi đi về phía cửa.

Vừa rẽ trái ở cửa, cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang dựa vào tường ở lối đi hơi hẹp.

Tư Tần nhất thời dừng động tác, đứng yên ở đó.

Thượng Vân Xuyên xoay người đối mặt với cô, khóe miệng giật giật: “Thật trùng hợp.”

Anh nhìn cô, cẩn thận đánh giá biểu cảm của cô. Một lúc sau, anh chợt mỉm cười, giống như đang ân cần hỏi han một người quen của mình: “Hẹn hò với bạn trai sao?”

Vẫn im lặng.

Sự im lặng này giống như không muốn cho một ai có thể hít thở được.

Tư Tần cúi đầu, hít sâu một hơi. Khoảng nửa phút sau, cô mới bước thêm một bước nữa.

Khi cô chuẩn bị bước ngang qua người Thượng Vân xuyên thì anh đột nhiên vươn tay ra giữ cô lại.

Tư Tần dừng bước chân. Giọng của anh rất thấp, mang theo vài phần run rẩy khó có thể nhận ra: “Anh xin lỗi, anh nói sai rồi.”

Đầu Tư Tần có hơi đau. Đặc biệt khi nghĩ tới bên ngoài vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết.

Sự phẫn uất lẫn lộn vốn đã bị kìm nén lại có xu hướng bùng phát sau khi nhìn thấy Thượng Vân Xuyên.

Nhưng cô vẫn cố kiềm chế, chỉ hất tay anh ra rồi đi về phía trước.

Thượng Vân Xuyên không quay đầu lại, chỉ đứng yên tại chỗ.

Cho đến khi ai đó vô tình va phải anh và nói lời xin lỗi, anh mới thu lại biểu cảm của mình, sau đó rời khỏi cửa toilet.

Tư Tần trở lại sân thượng. Lục Ương vẫn đang ngồi ở vị trí ban đầu, dựa vào lưng ghế, hai tay ôm lấy mặt.

Nghe thấy động tĩnh ở phía đối diện, anh ta mới từ từ nhấc mặt khỏi tay mình.

Đôi mắt anh ta đỏ bừng.

Khi mở miệng, giọng anh ta có chút khàn khàn: “Em đang gạt anh đúng không?”

Tư Tần rũ mắt. Lục Ương vẫn không từ bỏ mà tiếp tục truy vấn: “Đây chỉ là trò đùa thôi, đúng không? Là giả…”

Tư Tần nắm chặt tay lại, giương mắt lên: “Là thật.”

Lục Ương mím môi, gần nửa phút sau, anh ta mới chậm rãi ngồi thẳng lại, hơi nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của anh ta mới lại vang lên, có chút mơ hồ: “… Cũng không đến mức phải chia tay.”

Anh ta nhìn Tư Tần, miễn cưỡng mỉm cười: “Nếu chỉ là sự việc ngoài ý muốn thì anh có thể hiểu được.”

Vẻ mặt của Tư Tần vô cùng thờ ơ, cô chớp mắt rất chậm: “Không cần phải hiểu. Cũng không phải là ngoài ý muốn.”

Cô gái chơi violin cách đó không xa đã chuyển sang bản nhạc khác. Tư Tần lắng nghe, là một bản tình ca ngọt ngào rất được yêu thích gần đây, giai điệu da diết, nhưng cũng thật não nề. Thì ra khi chơi bằng violin mới có thể tạo ra một bản nhạc hay như vậy.

Xem như chia tay trong không vui rồi.

Sau đó, Lục Ương cũng không nói gì nữa, hai người rời khỏi nhà hàng. Sắc mặt anh ta trắng bệch, mà Tư Tần cũng không tiễn anh ta, tự mình bắt taxi về nhà.

9:15, cô mở cửa ra.

Căn nhà tối đen như mực, vô cùng trống vắng.

9:38, cô tắm xong và trở về phòng ngủ.

Điện thoại không có một tin nhắn, cũng không có một cuộc gọi nhỡ nào.

9:53, cô mở cửa, nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang đứng ở trước cửa.

Đôi mắt vốn đang ủ rũ của anh nhìn thẳng vào cô, biểu cảm trên gương mặt anh ngây ra trong giây lát, ngay sau đó giấu đi sự thất thần và trở lại với sự bình tĩnh.

Chỉ là, không nói lời nào.

Như đang đợi chờ một sự quyết định.

Tư Tần nhìn anh, sau vài giây, cô chớp mắt, nói: “Không mang theo thẻ vào nhà sao?”

Thượng Vân Xuyên sửng sốt.

Từ lần trước khi anh nhặt được thẻ vào nhà của Tư Tần ở trong xe, Tư Tần vẫn luôn để thẻ ở chỗ anh, cũng không có lấy lại.

Thấy anh không nói lời nào, Tư Tần nghi ngờ nheo mắt lại: “Không phải là đánh mất rồi chứ?”

Thượng Vân Xuyên lại sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu.

Tư Tần thở ra rồi hít vào một hơi, giọng nói không có một chút cảm xúc nào: “Em nói cho anh biết, em chỉ có hai cái, không có cái thứ ba cho anh đâu.”

“Không mất.” Thượng Vân Xuyên trả lời lại ngay lập tức, anh dừng một chút rồi mới nói thêm: “Thật đấy.”

Tư Tần xoay người, nói “Vào trước rồi nói”, rồi xoay người bước vào bên trong.

Thượng Vân Xuyên lo lắng đầy cõi lòng đi vào trong phòng khách. Tư Tần đang đi về phía phòng ngủ đột nhiên dừng lại, anh tức khắc có chút lo lắng mà cũng dừng bước chân.

Lại nghe thấy cô quay đầu lại nói với anh: “Em sẽ làm việc ở trong phòng ngủ. Nếu anh có công việc quan trọng gì cần giải quyết thì vào thư phòng đi.”

Anh gật đầu.

Tư Tần còn chưa đi được hai bước lại xoay người lại, chỉ về phía phòng bếp: “Cà phê bột hôm trước anh mua sao đắng thế? Quá khó uống. Anh uống không? Còn nóng đó.”

Thượng Vân Xuyên nhìn vào trong phòng bếp, chậm rãi gật đầu.

Nói xong, Tư Tần đi vào phòng ngủ.

Đến 11 giờ rưỡi, Tư Tần đã làm xong công việc, cô nằm trên giường xem một chương trình tạp kỹ nhàm chán đã được nửa tiếng, Thượng Vân Xuyên mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Cô liếc nhìn anh rồi tiếp tục ôm gối dựa vào đầu giường nhìn chằm chằm vào ipad, ngọn đèn đầu giường mờ ảo chiếu lên làn da trắng như sứ của cô, đẹp đến mê người.

Thượng Vân Xuyên đè nén tâm trạng thấp thỏm của mình, đi đến gần, khoác áo khoác lên tay vịn của ghế sofa cạnh giường, nói: “Anh đi tắm trước.”

“Vâng.” Tư Tần vẫn đang xem chương trình tạp kỹ, thản nhiên trả lời: “Em đã tắm lúc về rồi.”

Thượng Vân Xuyên đi tới tủ quần áo, mở cửa tủ ra, khẽ lật quần áo lên, phát hiện ra quần áo của mình vẫn ở nguyên đó. Anh lấy đồ ngủ và đồ lót ra, bước vào trong phòng tắm.

Sau khi sấy tóc xong đi ra thì Tư Tần đã ngủ say, cô nằm nghiêng quay lưng về phía cửa. Ánh đèn đầu giường đã mờ đi, căn phòng ấm áp vừa rồi cũng tối tăm hẳn.

Thượng Vân Xuyên đi tới cửa sổ kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa trước, sau đó kéo rèm lại, rồi mới đi tới giường, vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đầu giường đi.

Anh nằm ngửa ở bên kia, hơi thở nhẹ nhàng phả ra ở bên tai. Sau khi thích nghi với bóng tối, anh mới nhìn thấy có một cái lỗ thủng trên trần nhà.

Một lúc lâu sau, Thượng Vân Xuyên mới nghiêng người, nhẹ nhàng ôm Tư Tần vào lòng.

Tư Tần khẽ di chuyển thân mình, tìm một vị trí thoải mái rồi nép vào lòng anh, cảm nhận hơi thở ấm áp đang phả lên vai, cổ và sau tai mình.

“Đánh thức em sao?” Giọng nói trầm thấp, từ tính của Thượng Vân Xuyên truyền đến, mang theo chút khàn khàn.

“Em chưa ngủ.” Tư Tần nhẹ giọng đáp, giọng nói cũng có chút mờ hồ không rõ ràng.

Thượng Vân Xuyên nói “Ừ”, sau đó im lặng.

Một lúc sau, anh mới ngập ngừng mở miệng: “Tần Tần.”

“Vâng?”

“Thẻ vào nhà không bị mất.”

“Vâng.”

Thượng Vân Xuyên sờ sờ rồi nắm lấy tay Tư Tần, nhẹ nhàng nắm lấy, vuốt ve.

Môi anh áp vào sau tai cô, thấp giọng thì thầm: “Vẫn luôn để ở trong người.”

Tư Tần không nói gì.

Thượng Vân Xuyên nhẹ giọng giải thích: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không cho anh vào nhà.”

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng Tư Tần nghe xong lại có chút tủi thân không thể giải thích được.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Thượng Vân Xuyên tưởng Tư Tần đã ngủ, thì cô lại lên tiếng.

“Vì Lục Ương sao?”

Tư Tần có thể cảm nhận rõ ràng thân thể phía sau cô khẽ cứng lại, cô nhíu mày.

Một hồi lâu sau, mới nghe được một tiếng “Ừ” vang lên ở bên tai.

Tư Tần mất bình tĩnh.

Trong lúc im lặng, Thượng Vân Xuyên đột nhiên đổi chủ đề. Anh hỏi: “Tần Tần, hôm nay em giận anh sao?”

Nghĩ đến những gì anh nói ở cửa toilet của nhà hàng, đúng là Tư Tần có chút tức giận. Nhưng cô tức giận vì điều gì? Đến chính cô còn không rõ lắm.

Không phải bởi vì nhìn thấy Thượng Vân Xuyên xuất hiện ở đó, cũng không phải tức giận vì câu chất vấn sắc bén của anh. Nói trắng ra, sự tức giận của cô dường như không liên quan gì đến Thượng Vân Xuyên, chỉ là cô đã chuyển cơn tức giận của mình lên người anh.

Cơn giận đến từ đâu? Dường như là bởi vì sau khi nhìn thấy Thượng Vân Xuyên, cảm giác ghê tởm trong lòng đối với Lục Ương và La Thư càng thêm rõ ràng. Cô thật sự hận không thể lập tức vứt bỏ mặt mũi mà bỏ chạy.

Cô cảm thấy đau đầu. Cô không muốn nhìn thấy Lục Ương, cô không muốn nghe Lục Ương nói về những điều thú vị ở Hải Thành, cô không muốn xem Lục Ương giả vờ diễn kịch, cô không muốn ăn bất kỳ món ăn nổi tiếng nào của đầu bếp Michelin.

Tại sao một người như vậy lại có thể trở thành đầu bếp Michelin chứ? Ngay cả kỹ năng nấu nướng cũng không thể sánh bằng Thượng Vân Xuyên.

Quá trình chia tay này diễn ra không mấy dễ chịu.

Cô đã rất tức giận.

Nghĩ đến đây, Tư Tần có chút bực bội. Đối mặt với câu hỏi của Thượng Vân Xuyên, tâm trạng cô không hề tốt hơn chút nào, tức giận nói: “Đúng vậy.”

Thượng Vân Xuyên siết chặt cánh tay lại, để thân thể hai người càng thêm dán sát hơn, sau đó thì thầm: “Anh xin lỗi. Em đừng giận nữa mà.”

Tư Tần vẫn còn bực bội, liền dứt khoát không nói lời nào.

Thượng Vân Xuyên bắt đầu suy tư: “Anh không nên trực tiếp tới gặp em như vậy, cũng không nên cố tình muốn hỏi chuyện riêng tư của em, những lời đó là anh chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra. Anh hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Tư Tần nghe mấy chữ này càng thấy bất ổn hơn. Chờ anh nói xong, cô không thể nhịn được mà rút bàn tay đang ôm eo mình ra, một tiếng “Rầm” vang lên, cô ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn gương mặt sững sờ của Thượng Vân Xuyên: “Anh phiền muốn chết!”

Thượng Vân Xuyên không biết tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy, không đợi anh phản ứng lại, Tư Tần đã xuống giường bước ra ngoài cửa. Thượng Vân Xuyên không kịp suy nghĩ gì, anh nhanh chóng nhảy xuống giường đuổi theo cô, ôm lấy cô ở lối đi nhỏ phía cuối giường.

“Tần Tần, Tần Tần…” Thượng Vân Xuyên ôm chặt lấy cô, lồng ngực dán ở phía sau cô phập phồng mãnh liệt: “Anh xin lỗi, có phải anh đã nói gì sai rồi đúng không?”

Tư Tần không nói gì, chỉ giơ tay lên thành nắm đấm rồi đấm vào lưng anh, không thương tiếc mà đánh anh mấy cái rồi mới khẽ thở ra một hơi, sau đó gạt cánh tay của anh ra, vật lộn một hồi.

Thượng Vân Xuyên không ngừng gọi “Tần Tần” ở bên tai, không ngừng nói “Em đừng giận nữa được không, “Anh sai rồi”.

Tư Tần nghe xong, cảm thấy mình đã xúc động rồi, tại sao lại đột nhiên mất bình tĩnh với anh như vậy.

Sau đó, Tư Tần bình tĩnh lại, vùi mặt vào trong hõm vai anh, đôi tay vừa rồi còn đang khua khoắng lặng lẽ chạm vào lưng anh, chạm vào nơi mà cô đã đánh vừa rồi, rồi di chuyển xuống vòng qua vòng eo gầy của anh.

Trái tim còn đang treo lơ lửng của Thượng Vân Xuyên lúc này mới rơi xuống đất, lực tay cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn ôm chặt lấy người ở trong vòng tay.

Một lúc sau, Tư Tần mới khàn khàn mở miệng: “Em mệt rồi.”

Thượng Vân Xuyên nghe vậy liền hôn lên vành tay cô, sau đó buông lỏng cánh tay ra, khom lưng ôm cô lên, đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó anh cũng chui vào trong chăn, ôm cô vào trong lòng, mặt đối mặt.

Tư Tần nhắm mắt lại, giơ một chân lên quấn quanh eo Thượng Vân Xuyên, thoạt nhìn vô cùng bá đạo. Thượng Vân Xuyên khẽ cười, vươn một tay ra chỉnh lại vị trí đầu gối của cô, để cô gác được thoải mái hơn.

Tư Tần mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ trong lúc Thượng Vân Xuyên chậm rãi xoa lưng cô.

Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng sột soạt, Thượng Vân Xuyên vô thức muốn ôm chặt người kia, nhưng khi sờ đến vị trí bên cạnh thì lại không thấy có ai, anh khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Tư Tần đã ngồi dậy trong ánh đèn vẫn còn mờ mịt, nhìn về phía trước.

Thượng Vân Xuyên chống cùi chỏ xuống giường, chống nửa người trên lên, vươn tay còn lại ôm eo Tư Tần qua lớp chăn bông, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy? Vẫn còn sớm mà, đồng hồ báo thức đã kêu đâu.”

Tư Tần nghe thấy tiếng thì quay đầu liếc nhìn anh. Anh vẫn còn ngái ngủ, đầu tóc bù xù, cổ áo phông vì cử động mà xê dịch mạnh, để lộ ra một mảng lớn xương quai xanh. Thấy cô quay đầu lại, anh ngồi dịch lại gần, ngồi thẳng dậy vòng tay ôm lấy.

“Đói bụng sao? Anh đi chuẩn bị bữa sáng nhé?” Thượng Vân Xuyên cúi đầu nhìn Tư Tần.

Cô lắc đầu.

Anh cũng ngừng hỏi, chỉ khẽ cười, gục đầu vào vai cô rồi nhắm hai mắt lại.

Một lúc lâu sau, Tư Tần suy nghĩ rồi mở miệng: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Giọng nói lười biếng của Thượng Vân Xuyên vang lên từ sườn vai cô, trầm thấp mà dịu dàng: “Ừ, em nói đi.”

“Em…” Cô cắn môi: “Tối hôm qua em đã chia tay với Lục Ương rồi.”

Ngay khi giọng nói của cô vừa dứt, trên vai đột nhiên không còn động tĩnh nào nữa. Động tác cọ xát cũng không còn, thậm chí hơi thở vô cùng nhẹ nhàng cũng không thể cảm nhận được.

Tư Tần cảm thấy kỳ lạ, muốn đẩy anh ra để nhìn anh, nhưng vừa chạm vào cánh tay anh lại bị anh bắt lấy ấn xuống cạnh người, cô nhìn anh từ từ nhấc đầu khỏi vai mình.

Hai người nhìn nhau, Tư Tần chớp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhu hòa của Thượng Vân Xuyên. Anh nhìn cô hồi lâu, sau đó Tư Tần mới nghe thấy anh khẽ hỏi: “Thật sao?”

Bàn tay đặt bên cạnh người bị anh nắm chặt lấy, không biết từ lúc nào đã trở thành mười ngón tay đan vào nhau, cô muốn giơ lên chạm vào anh cũng không được. Vì vậy, Tư Tần không còn lựa chọn nào khác ngoài nghiêm túc trả lời: “Vâng, thật ạ.”

Đôi mi dài của Thượng Vân Xuyên run lên vài lần, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, nhìn kỹ một hồi mới mím môi, rũ mắt xuống, sau đó rút mạnh tay cánh tay đang ôm eo cô ra, vòng qua ôm cô vào trong lòng.

Cuối cùng Tư Tần cũng có thể giơ tay lên ôm lấy anh, đôi tay leo lên lưng anh, vùi mặt vào vai anh.

Bầu trời vừa hửng sáng, giọng nói của Thượng Vân Xuyên lại vang lên: “Tần Tần.”

“Vâng?”

“Vậy bây giờ anh là bạn trai của em sao?”

Trái tim của Tư Tần đột nhiên có chút đau, sau đó ở nơi anh không thể nhìn thấy, cô khẽ cười: “Quên đi.”

Từ ngữ vô cùng rõ ràng, không thể rút lại được.

Thượng Vân Xuyên quay đầu lại, môi anh chạm vào làn da mềm mại và tinh tế ở trên gáy cô, liếm láp một hồi mới ngẩng đầu lên đối mặt với cô. Tư Tần đưa tay ra sau sờ sờ mái tóc của anh, định nói anh ngủ thêm một lát đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị anh chặn lại.

Thượng Vân Xuyên bất ngờ áp xuống, trực tiếp đè cô xuống giường. Tư Tần vòng tay qua cổ anh, vô cùng hợp tác, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên đón ý anh, nhưng cô vẫn giữ được sự tỉnh táo mà ngăn chặn lại động tác của anh khi anh định đưa tay vào từ vạt áo của cô: “Đừng lộn xộn, lát nữa phải dậy rồi.”

Thượng Vân Xuyên: “Hôm nay không dậy nữa, được không?”

Tư Tần bất lực cười: “Ông chủ Thượng, anh có thể không dậy cũng được, nhưng em còn phải đi làm.”

“Em không thể xin nghỉ một ngày được sao?” Thượng Vân Xuyên nghiêm túc hỏi.

Tư Tần đẩy anh ra, vừa ngồi dậy vừa nói: “Không thể.”

Thượng Vân Xuyên vừa mới bị đẩy ra liền lập tức ngồi dậy dán sát lại gần, lại ôm Tư Tần vào lòng, ngập ngừng một lúc rồi mới rầu rĩ nói: “Ồ.”

Tư Tần bị giọng điệu của anh chọc cười, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt không nóng cũng không lạnh, gỡ tay anh ra rồi đi rửa mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.