Trưởng phòng nghiệp vụ ngày hôm qua đã nhập sai một con số quan trọng trong báo cáo hàng tháng. Hôm nay run rẩy bước vào văn phòng ông chủ thừa nhận sai lầm của mình, đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị mắng và trừ tiền thưởng, nào ngờ chỉ 5 phút sau đã bình yên vô sự bước ra ngoài, đến anh ta cũng cảm thấy không thể tin được.
Nếu nói đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, thì sau đó Tiểu Tống bất cẩn làm đổ cà phê xuống thảm trong phòng làm việc của ông chủ, ông chủ còn vui vẻ nói một câu “Gọi người đến dọn dẹp đi”, chứng tỏ ông chủ ngày thường của bọn họ đã bị bắt đi.
Mấy người trong bộ phận thư ký đang hoảng sợ bàn luận về sự bất thường của tổng giám đốc Thượng ngày hôm nay, thì Quách Trữ nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng lẩm bẩm “Chắc chắn có nguyên do ẩn sau sự bất bình thường này.” Mà đối với ông chủ, sự bất thường này chỉ có thể liên quan đến cô Tư.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng cùng tinh thần làm việc cao và tính khí tốt bụng của ông chủ ngày hôm nay, Quách Trữ nghĩ, chắc chắn cô Tư đã cho ông chủ tin vui nào đó.
Thượng Vân Xuyên vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của điện thoại, chỉ cần có một tiếng chuông báo vang lên liền cầm điện thoại lên xem, chỉ tiếc đều không phải là của Tư Tần.
Giờ nghỉ trưa, anh ngồi ở trong văn phòng ăn cơm hộp, nghĩ rằng bây giờ chắc Tư Tần cũng đã hết bận rồi, có khi cô sắp gọi đến.
Nhưng anh đã ăn hết một nửa hộp cơm rồi mà vẫn không có cuộc gọi nào cả.
Anh vốn dĩ đã có chút buồn bực, nhưng đột nhiên nghĩ tới mình đã là bạn trai chính thức của Tư Tần, việc gì phải lo trước lo sau như vậy, gọi điện cho bạn gái cũng là chuyện bình thường mà.
Vì vậy, một tay anh cầm đũa, tay kia cầm điện thoại gọi cho Tư Tần.
Chuông điện thoại vang lên hơn chục lần Tư Tần mới nghe điện thoại, Thượng Vân Xuyên có chút không vui: “… Tần Tần, em nghe điện thoại lâu quá.”
Tư Tần đặt hộp cơm lên trên bàn rồi ngồi xuống ghế, nói: “Em vừa mới xuống quầy lễ tân lấy cơm hộp, điện thoại thì đặt ở văn phòng, vừa trở về nghe thấy chuông liền nghe luôn đấy chứ.”
Khóe miệng Thượng Vân Xuyên trộm nhếch lên một chút, nhẹ giọng nói: “Trưa nay gọi món gì vậy?”
Tư Tần kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, vừa đưa tay mở túi ra vừa trả lời: “Cơm sườn, em nghe đồng nghiệp giới thiệu món này.”
“Ồ.” Thượng Vân Xuyên rũ mắt trả lời lại, một lúc sau mới dùng đũa chọc chọc vào hộp cơm, ngập ngừng hỏi: “Tối nay có thể tan làm sớm được không?”
Tư Tần lấy hộp canh ra, sau đó cầm lại điện thoại, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ạ?”
Thượng Vân Xuyên: “Đi hẹn hò.”
Tư Tần ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên hiểu được ý của anh, cô mỉm cười nói: “Được, nhưng có lẽ em phải sắp xếp lại công việc buổi chiều sớm lên một chút. Em sẽ cố hoàn thành trước 7 giờ, được không ạ?”
“Được.” Thượng Vân Xuyên nghe được ý cười trong giọng nói của cô, cũng mỉm cười theo.
Tư Tần lấy đũa ra, hỏi lại anh: “Vậy trưa nay anh ăn gì vậy?”
“Thức ăn nhanh Chu Ký.”
“Sao vẫn là chỗ này vậy?” Tư Tần trộn thức ăn trong hộp cơm, thuận miệng hỏi. Cô nhớ trước đây mỗi lần Thượng Vân Xuyên chụp cho cô xem đều là những món ăn giống nhau, sau đó cô thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi về vấn đề này nữa.
Thượng Vân Xuyên nhìn hộp cơm trưa của mình, có chút do dự mà trả lời: “Không phải em thích nó sao…” Cửa hàng này là cô giới thiệu cho anh, cô còn gửi cho anh một bức ảnh chụp cơm trưa ở đây nữa.
Tư Tần nhướng mày, không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Ông chủ Thượng, chỉ bởi vậy thôi sao? Thật ra em cũng không thích nó nhiều như vậy.”
Thượng Vân Xuyên không nói gì nữa. Tư Tần thấy đầu dây bên kia đột nhiên im lặng liền nhanh chóng trấn an: “Được rồi, được rồi, ăn cũng khá ngon, nhưng mỗi ngày đều ăn giống nhau anh không thấy chán sao? Cũng phải đổi sang món khác chứ.”
Thượng Vân Xuyên trầm giọng xuống một chút: “Vậy ngày mai anh sẽ đổi.”
Tư Tần cảm thấy phản ứng của anh thật buồn cười, liền trêu chọc anh: “Anh sao vậy? Sao lại kỳ cục như vậy chứ? Em nói một câu liền không thể được nữa sao?”
Thượng Vân Xuyên hơi kinh hãi, lập tức nói: “Không phải, em thích nói gì thì cứ nói.”
Tư Tần bắt đầu nhịn cười, lại nghe được giọng nói có chút lo lắng của anh: “Tần Tần, không thể cãi nhau được, hôm nay mới là ngày đầu tiên…”
Cô bất lực mỉm cười và đáp lại: “Em nói đùa thôi, anh đừng có trông gà hóa cuốc được không.”
Vì cuộc họp sáng nay của Tư Tần diễn ra chậm hơn so với dự kiến nên cô ăn cơm khá muộn, thời gian nghỉ trưa cũng rất ngắn, hai người bọn họ trò chuyện thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Vì muốn hẹn hò với Thượng Vân Xuyên vào buổi tối nên buổi chiều Tư Tần làm việc liên tục không ngừng một giây nào, chính cô còn ngạc nhiên khi mình hoàn thành công việc trước giờ tan làm là 6 rưỡi tối. Khoảng 6 giờ chiều, cô nhắn tin cho Thượng Vân Xuyên rằng đã đến giờ đón cô.
Cô tan làm lúc 6 rưỡi, vừa xuống dưới sảnh đã thấy xe của Thượng Vân Xuyên đỗ ở ven đường, anh đang đứng ở cạnh cửa xe chờ cô.
Đây là lần đầu tiên anh xuống xe để đợi cô.
Tư Tần chạy chậm tới. Thượng Vân Xuyên đang dùng điện thoại kiểm tra hòm thư, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền vội vàng cất điện thoại đi, đi về phía cô.
Tư Tần đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh cúi đầu, trong ánh mắt mang theo ý cười, chỉ chần chừ một giây liền cúi xuống vươn tay ra ôm lấy eo cô. Tư Tần mỉm cười giang hai tay ra ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.
Thời khắc này, cả hai đều không nói gì.
Ôm một hồi lâu Tư Tần mới buông Thượng Vân Xuyên ra: “Đi nhanh thôi, nếu không sẽ uổng công em tan làm sớm đó.”
Hai người bọn họ đi xem phim, đi mua sắm, đi ăn đồ ngọt và uống trò sữa, tất cả đều là những phương thức hẹn hò cũ rích, nhưng bọn họ đều rất vui vẻ.
Về đến nhà đã là 10 giờ rưỡi. Vừa bước vào cửa, Thượng Vân Xuyên đã ôm lấy Tư Tần, vừa hôn cô vừa cởi quần áo của cô ra.
Hai người dây dưa rồi ngã xuống sofa, quần áo rơi đầy trên sàn.
***
Tần Đường gọi điện gấp cho Tư Tần vào tối thứ 6, nói rằng cậu ta đang cần lương thực cứu nguy, yêu cầu chi viện.
Tư Tần trợn trừng mắt, nói: “Em keo kiệt như vậy hả? Tần đại thiếu gia, em đừng nghĩ rằng chị không biết tiền riêng của em có bao nhiêu. Đã mua đồ ăn lại còn nhổ lông chị sao?”
“Nào, chị gái của em, tiền riêng ở đâu ra chứ.” Tần Đường than thở khóc lóc: “Đó là để dành cho vợ của em đó.”
Tư Tần hận tại sao cậu ta không ở trước mặt cô chứ, bằng không cô nhất định sẽ véo lỗ tai cậu ta bắt cậu ta lặp lại lần nữa.
Tần Đường khóc lóc kể lể một hồi, cầu xin cô ngày mai tới thị sát, thuận tiện có thể theo dõi tiến độ học tập của cậu ta. Tuy ngoài miệng Tư Tần từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn bị tinh thần mãnh liệt của cậu ta thuyết phục. Ai bảo cô chỉ có cậu ta là đứa em duy nhất chứ.
Thượng Vân Xuyên vừa mới đi ra sau khi tắm xong, đợi Tư Tần cúp điện thoại mới dán lại gần, trên người anh tỏa ra mùi thơm của dầu gội và hơi ẩm từ vòi hoa sen.
Anh ngồi trên giường ôm lấy Tư Tần từ phía sau, hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Đường tìm em có việc gì à?”
Tư Tần tức giận khi nhắc đến chuyện này: “Tiểu tử thúi đó muốn em mua đồ ăn tới thăm tù, nó sắp chết rồi.”
Thượng Vân Xuyên cười: “Vậy khi nào em tới đó? Buổi sáng sao?”
“Chờ em ngủ dậy rồi nói tiếp. Thật là phiền muốn chết.” Tư Tần oán giận xong thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô xoay người lại nhìn Thượng Vân Xuyên: “Suýt chút nữa thì em quên, em phải thương lượng với anh một chuyện.”
Thượng Vân Xuyên thuận thế ôm eo cô: “Em nói đi.”
“Hồi học cấp ba anh giỏi các môn tự nhiên như vậy, lúc học đại học còn học ngành kỹ thuật nữa, chắc kiến thức Toán, Lý, Hoa anh chưa quên đâu, đúng không?” Tư Tần nhìn anh đầy mong chờ.
Thượng Vân Xuyên nhướng mày, chớp chớp mắt sau đó gật đầu.
Tư Tần cười rạng rỡ: “Vậy em có thể phiền anh tới phụ đạo cho Tiểu Đường một chút được không? Chỉ một chút thôi, chẳng hạn như anh hướng dẫn nó làm đề cũng được. Thằng nhóc này cũng không quá ngốc đâu, dạy nó chắc cũng không đến mức quá khó.”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt xuống giả vờ suy nghĩ, sau đó lại ngước mắt lên nhìn cô, nhưng cố tình không nói lời nào.
Tư Tần vốn đang mỉm cười chờ anh đồng ý, nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, cô lập tức ỉu xìu: “Anh không đồng ý sao.”
Thượng Vân Xuyên không chịu nổi điều này, lập tức ngừng giả bộ, chống lên trán cô nhận sai: “Anh đùa em thôi. Sao anh có thể không đồng ý chứ?”
Tư Tần hung dữ nhìn anh chằm chằm, anh mỉm cười rồi hôn cô, mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Tư Tần nhắm mắt lại, liền bị anh đè xuống giường.
***
Tư Tần nói được là làm được, cô nói đợi cô tỉnh lại rồi tới đó chính là ngủ dậy liền tới đó, vì thế lúc 1 giờ chiều, Tần Đường đang đói bụng liền nhìn thấy Tư Tần và Thượng Vân Xuyên xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong nhà.
Người giúp việc chỉ đến nấu cơm cho Tần Đường từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần cậu ta chỉ có thể tự mình giải quyết. Đây cũng là yêu cầu của cậu ta, dùng từ hoa mỹ để nói thì chính là rèn luyện tính tự giác và kỹ năng tự chăm sóc bản thân. Nhưng bởi vì liên quan đến chuyện này, hình tượng ma nữ của “gái quá đát” Tư Tần càng thêm khắc sâu trong lòng Tần Đường.
Lần này Tần Đường cũng đã quá quen, cậu ta cũng không hỏi tại sao Thượng Vân Xuyên lại tới đây. Cậu ta cảm thấy mình cũng nên có nghĩa vụ tạo cơ hội cho Thượng Vân Xuyên vì đã không thu tiền thuê nhà của cậu ta.
Tần Đường ngồi trong phòng khách ăn trái cây và bánh mì để lót bụng, còn Tư Tần và Thượng Vân Xuyên đang ở trong phòng bếp sắp xếp lại đồ.
Tư Tần mở ngăn tủ trên đỉnh đẩu ra, nhón chân định đặt đống đồ khô vừa mới mua vào, nhưng vừa nhấc chân lên liền có người ở phía sau đi tới vươn tay ra cầm lấy, dễ dàng cất đi.
Thượng Vân Xuyên đóng cửa tủ lại rồi cúi đầu xuống, nhìn thấy Tư Tần hơi ngẩng cổ lên nhìn mình, còn chớp chớp mắt. Anh mím môi, hơi khom lưng xuống, giang hai tay ra ôm lấy cô từ phía sau.
Cả người Tư Tần lọt thỏm trong vòng tay của anh, cô cười nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Khuôn mặt của Thượng Vân Xuyên tiến lại gần một chút, nói: “Ôm một chút.”
Tư Tần vừa mới giơ tay lên định phủ lên tay anh, đột nhiên một tiếng hét vô cùng đột ngột vang lên ở cửa phòng bếp:
“Em chưa nhìn thấy gì cả!”
Hai người sợ hãi lập tức tách nhau ra, quay lại nhìn về phía cửa.
Tần Đường vốn định đến phòng bếp để thúc giục ăn cơm trưa đang dùng mười ngón tay che mắt lại, trên mặt không chút biểu cảm đứng lù lù bất động ở đó nhìn hai người từ trên xuống dưới, nhìn đến sởn tóc gáy.
Tư Tần phản ứng lại trước, cô vừa đi được hai bước về phía cửa thì Tần Đường đã nhanh như chớp mà chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Hai người cứ tiếp tục!”
Tư Tần nghẹn họng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cô thở dài, xoay người bước về chỗ cũ.
Thượng Vân Xuyên nắm lấy tay cô: “Tiểu Đường vẫn chưa biết đâu.”
Tư Tần cũng nắm lấy tay anh: “Lát nữa rồi nói với nó sau.”
Thượng Vân Xuyên liền thấy vừa lòng, tiếp tục cùng Tư Tần dọn dẹp phòng bếp.
“Cho nên,” Tần Đường nhìn Tư Tần: “Anh Xuyên cuối cùng cũng trở thành anh rể của em rồi sao?”
“Chị với anh ấy đã chính thức ở bên nhau.” Tư Tần liếc nhìn giá sách của Tần Đường, thỉnh thoảng lại lấy một cuốn sách ra, vừa giở sách vừa nói với Tần Đường đang ngồi trên ghế xoay.
“Hai người đều chậm chạp như vậy, tại sao lại ở bên nhau chứ.” Tần Đường rất là khinh thường.
Tư Tần cũng lười nói cho Tần Đường biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ dặn dò cậu ta: “Sau này em đừng tùy tiện gọi người ta là anh rể nữa. Nếu anh ấy thấy phiền, muốn đánh đập em, chị cũng mặc kệ đấy.”
“Chị, chị thật ngốc nghếch, làm sao anh Xuyên lại để tâm đến chuyện này chứ. Thể nào anh ấy chả ước em gọi như vậy mỗi ngày.”
Tư Tần cầm lấy một sách giáo khoa rồi ngồi xuống mép giường: “Đừng tùy ý suy đoán suy nghĩ của người khác.”
“Em suy đoán? Làm sao có thể là suy đóan được chứ. Đây không phải gọi là suy đoán, mà là suy luận. Nếu chị không tin chúng ta có thể trực tiếp hỏi anh ấy, người ta không phải đang nấu cơm cho chị em mình ở trong bếp sao.” Tần Đường cố ý vỗ vào trán mình một cái: “Ồ, không đúng, là nấu cơm cho chị, em chỉ là ăn chực, ăn chực thôi, em tự dát vàng lên mặt mình rồi.”
Tư Tần ném cho cậu ta một ánh mắt xem thường, sau đó nghiêm túc nói: “Dạo này học hành thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Thượng Vân Xuyên học rất giỏi các môn tự nhiên, đặc biệt là Toán học. Chị đã nói với anh ấy rồi, em có cái gì không hiểu có thể hỏi anh ấy.”
Mặc dù hồi cấp ba Tư Tần cũng học tự nhiên, hơn nữa thành tích cũng rất nổi bật. Nhưng cuối cùng khi học đại học chính quy lại va chạm với nhiều dự án thiên về xã hội hơn, cho nên chắc chắn không thể thuần thục bằng Thượng Vân Xuyên được.
“Được đó! Em có thể thường xuyên hỏi đại thần được sao? Thật ra có rất nhiều vấn đề em không thể hiểu được.”
“Đừng quá thường xuyên.” Tư Tần liếc mắt nhìn cậu ta: “Ngày thường anh ấy rất bận, đừng làm phiền anh ấy với mấy câu đơn giản. Không phải mấy hôm trước mẹ chị mới đăng ký lớp học bổ túc cho em sao? Với lại có rất nhiều câu hỏi em cũng có thể tự làm được. Chị sẽ cố gắng đưa anh ấy đến đây một lần một tuần, lúc gặp mặt phải tập trung mà hỏi. Nếu không có thời gian tới thì em chỉ có thể hỏi anh ấy qua điện thoại vào cuối tuần.”
“Ồ…” Tần Đường híp mắt, cậu ta dựa vào ghế nhìn cô, trêu chọc: “Chị thấy thương anh ấy sao?”
Tư Tần nghẹn lời, đưa tay lên nắm lấy cổ cậu ta, nở nụ cười xấu xa: “Chị cũng rất thương em.”
“Đau đau đau —— Đau ——”
***
Tần Đường thật sự không khách sáo với Thượng Vân Xuyên, cơm trưa xong liền giữ Thượng Vân Xuyên ở lại hỏi bài.
Thượng Vân Xuyên cũng rất kiên nhẫn, anh nhanh chóng nhận ra những khó khăn trong các câu hỏi mà tư Tần gặp phải. Anh không chỉ giải đáp cụ thể cách câu hỏi mà còn lập một số kế hoạch học tập cho cậu ta.
Ban đầu Tư Tần chỉ ngồi bên cạnh xem, sau lại cảm thấy cảnh tượng này quá kỳ quái nên đã ngồi ở trong phòng khách, ăn trái cây mà Thượng Vân Xuyên đã bổ ra.
Ba giờ sau Thượng Vân Xuyên mới từ trong phòng đi ra, Tư Tần đang nằm trên sofa xem đề án. Cô ngước mắt lên nhìn anh, sau đó ngoắc tay với anh. Thượng Vân Xuyên đi tới ngồi xuống mép ghế sofa, hai tay chống ở bên người cô, cúi đầu nhìn cô.
“Thế nào?” Tư Tần vươn tay lên nghịch sợi tóc mái trên trán anh, thản nhiên hỏi.
Thượng Vân Xuyên cúi người xuống một chút để cô có thể nghịch tóc của mình dễ dàng hơn, trả lời: “Cũng ổn. Tiểu Đường rất thông minh, anh tin nó có thể sớm bắt kịp được thôi.”
Tư Tần bĩu môi rồi thuận tay đặt điện thoại vào túi áo sơ mi của anh, sau đó hai tay vòng quanh cổ anh, mượn lực để ngồi dậy. Cô nhìn Thượng Vân Xuyên, nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Thượng Vân Xuyên đặt tay lên eo cô, khẽ cười rồi hôn lên môi cô, ở khoảng cách thật gần mà nói với cô: “Không vất vả gì cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Hai người lại làm chuyện không thích hợp với trẻ con rồi!”
Một tiếng ồn ào vang lên làm gián đoạn sự ấm áp giữa hai con người ở trong phòng khách. Bọn họ giống như đang ăn trộm mà tách ra, sửa sang lại dáng ngồi rồi nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Tần Đường đang đứng ở đó, nghiêng đầu híp mặt lại, đắc ý liếc nhìn hai người bọn họ.
Thượng Vân Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi quay sang nhìn Tư Tần bên cạnh. Tư Tần ngồi thẳng lại xong, cô duỗi thẳng chân đặt lên bàn, nói với Tần Đường: “Em đừng quan tâm đến bọn chị, trở về chăm chỉ học tập đi.”
Tần Đường vẫn ngạo nghễ bước tới phòng bếp, không thèm liếc mặt lại: “Bổn thiếu gia đây đi rót nước, chị không cho em đi sao? Cô Tư Tần, muốn hôn thì đừng hôn trước mặt trẻ vị thành niên, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng đâu.”
Tư Tần nghe vậy định đi tới đó xử lý cậu ta, nhưng vừa mới đứng lên, Tần Đường như cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt ở phía sau mà chạy thẳng vào phòng bếp. Chuyện này còn chưa tính đến thì Thượng Vân Xuyên ở bên cạnh đã giữ chặt lấy cô, cô bị kéo lại rồi ngã ngửa ra ghế sofa.
Tư Tần bị kéo lại, quay đầu sang trừng mắt với Thượng Vân Xuyên: “Anh làm gì vậy!”
Thượng Vân Xuyên cười, nắm chặt lấy tay cô: “Thằng nhóc này còn nhỏ, đừng so đo với nó làm gì.”
Tư Tần không phục, cô rút tay ra làm bộ nhéo cổ anh. Cô đưa tay lên sờ sờ gáy anh, hung dữ nói: “Được rồi, em không so đo với nó nữa, vậy anh thay nó chịu đánh đi.”
Thượng Vân Xuyên vẫn cười, ôm lấy eo cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, để em đánh, muốn đánh thế nào thì đánh đi.”
Tư Tần trừng mắt nhìn anh một hồi, cuối cùng cũng không nín được mà bật cười thành tiếng. Cô giơ cả hai tay lên vò tóc anh, vò một hồi mới ngồi trở lại sofa, nghiêng đầu dựa vào vai anh.
Thượng Vân Xuyên vươn tay ôm lấy bả vai cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô rồi vén lại một vài sợi tóc vương ở trên má cô, sau đó mới tùy ý gãi gãi mái tóc bị vò đến rối bù của mình.
Tư Tần lấy một miếng dưa đỏ trên bàn trà đưa tới bên miệng Thượng Vân Xuyên, nhìn anh ngoan ngoãn há miệng ra, ngoan ngoãn nhai dưa hấu, một vài sợi tóc vẫn còn dựng thẳng lên.
Cô thật sự tò mò, tại sao anh lại có thể dễ bị bắt nạt như vậy chứ.