Editor: YuuBuổi trưa ngày hôm sau sau khi gặp Tư Tần, La Thư đã đến văn phòng làm việc của Lục Ương để tìm anh ta.
Đã đến giờ nghỉ trưa, những người khác đều đi ăn cơm, chỉ có Lục Ương vẫn ngồi ở bàn làm việc nhìn chăm chú vào máy tính.
La Thư bước tới, nhẹ giọng gọi anh ta: “A Ương.”
Lục Ương dời tầm mắt, thoáng nghiêng đầu nhìn cô ta, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Hai mắt anh ta vô thần, dường như còn gầy hơn hẳn mấy ngày trước. La Thư cẩn thận vươn tay ra bao lấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh ta: “Anh không đi ăn sao?”
Ánh mắt anh ta chuyển qua bàn tay của cô ta, chậm rãi chớp mắt một cái, nhưng vẫn không có phản ứng gì khác.
La Thư ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tâm trạng của anh mấy ngày nay hình như không được tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Lục Ương ngước mắt nhìn khuôn mặt cô ta, ánh mắt anh ta như dừng lại trên người cô ta, nhưng lại như xuyên qua người cô ta mà rơi xuống một nơi khác.
La Thư tiếp tục nhẹ giọng nói: “Nếu có chuyện gì không vui, anh có thể nói cho em biết.” Cô ta siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay anh ta, trong mắt hiện lên vài phần mong đợi.
Cô ta không thể nói cho Lục Ương biết cô ta đã đến gặp Tư Tần, từ Tư Tần mà biết được bọn họ đã chia tay. Cô ta muốn chờ chính miệng anh ta nói ra.
Đáng tiếc, Lục Ương không có ý định nói.
Anh ta từ từ đứng dậy, La Thư cũng đứng lên theo anh ta.
“A Ương…”
Lục Ương giống như không nghe thấy giọng nói của cô ta, anh ta lấy áo blouse trắng làm thí nghiệm trong tủ ra, bước tới cửa phòng thí nghiệm.
La Thư đứng tại chỗ, nắm chặt hai tay đang buông thõng bên cạnh người.
***
Nhưng đêm đó, cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích của mình.
Mấy ngày nay sau khi tan làm Lục Ương đều nhanh chóng biến mất, hôm nay cuối cùng La Thư cũng xin nghỉ được để đuổi theo anh ta.
Cô ta nhìn thấy Lục Ương đi đến một quán bar ở góc phố bên cạnh, theo thói quen cũ mà đẩy cửa bước vào.
Cô ta đi theo anh ta vào bên trong.
La Thư ngồi ở ghế dài cách đó khá xa, nhìn Lục Uống ngồi ở quầy bar uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi anh ta ngã xuống trên bàn mới tiến tới đỡ anh ta.
Lục Ương say đến bất tỉnh, cô ta phải mất rất nhiều sức mới đưa anh ta lên được xe taxi. Nhưng sau khi xe taxi khởi hành, cô ta lại nghe thấy anh ta nghẹn ngào gọi “Tần Tần.”
Trái tim La Thư cũng không còn xa lạ với sự lạnh lẽo này nữa, nhưng cô ta vẫn đến gần, vòng tay ôm lấy anh ta, để anh ta dựa đầu vào vai mình.
Lục Ương dường như cảm nhận được, trong cơn mê man, anh ta vươn tay ra ôm chặt người bên cạnh, nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, thấp giọng cầu xin: “Tần Tần… Đừng chia tay… Anh không muốn chia tay.”
La Thư ôm lấy đầu anh ta, trong nháy mắt, nước mắt cô ta cũng rơi xuống.
Cô ta đưa Lục Ương về chỗ ở của mình. Sau khi đặt anh ta xuống giường, cô ta vốn định đi lấy khăn mặt để lau mặt cho anh ta, nhưng vừa mới đứng dậy đã bị anh ta kéo lại, đè ở dưới thân mà hôn điên cuồng.
La Thư vừa cởi quần áo của hai người vừa nghe anh ta gọi từng tiếng “Tần Tần”, mặc anh ta làm hết lần này đến lần khác.
Thời điểm kết thúc, Lục Ương nằm ở trên người cô ta, vùi mặt vào hõm vai cô ta, khàn giọng nói: “Không quan trọng… Anh không để bụng… Dù thế nào cũng không quan trọng… Chỉ cần không chia tay là được… Tần Tần… Đừng rời xa anh…”
La Thư nhìn trần nhà, vòng tay ôm lấy người anh ta, im lặng một hồi lâu.
***
Lục Ương cảm thấy mình đang nằm mơ.
Trong cơn mơ, Tư Tần ôm lấy anh ta, dịu dàng vuốt ve anh ta, hôn lên trán, lên mắt, cổ, miệng anh ta. Anh ta ôm chặt lấy cô, triền miên hết lần này đến lần khác.
Trong cơn mơ, gương mặt của Tư Tần quá rõ ràng, cô cười đến chói mắt. Lục Ương nhìn nó, ngẩn người như lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong mắt anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô.
Nhiều năm như vậy, cô như bảo bối mong manh trong lòng anh ta, chính anh cũng không dám dễ dàng chạm vào.
Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được, trải qua lần đầu tiên với cô, anh ta đều nơm nớp lo sợ cả quá trình.
Anh ta phải quan sát biểu cảm của cô trong từng cử động. Khi cô cau mày, anh ta phải dừng lại chờ cô thích ứng rồi mới tiến đến bước tiếp theo. Anh ta sợ một chút bất cẩn của mình sẽ khiến cô khó chịu, sợ cô không thích làm chuyện này với anh ta. Anh ta biết cô là lần đầu tiên, và anh ta rất trân trọng nó.
Anh ta chưa bao giờ làm điều này trước đây, anh ta cũng chưa bao giờ suy xét tới cảm giác của người khác.
Nhưng Tư Tần quả nhiên không thích làm chuyện này với anh ta.
Cô nghiêm túc thảo luận với anh ta giảm tần suất xuống, còn giải thích rằng cô hơi thiếu ngủ, thường xuyên quá sẽ không tốt. Và mọi việc cứ như thế.
Còn rất nhiều lời an ủi nữa, nhưng anh ta không nhớ rõ lắm, anh ta chỉ nhớ vẻ mặt khó xử của cô, cùng với sự buồn bã rất lâu của anh ta sau khi nghe xong.
Buồn tủi xong, lại đồng ý với cô.
Không phải Tư Tần không để cho anh ta làm, nhưng anh ta lại bắt đầu cố kỵ hơn. Đôi khi cho dù không khí giữa hai người bọn họ có tốt đi chăng nữa thì anh ta cũng phải suy nghĩ xem cô có thực sự muốn làm hay không.
Tư Tần quả thực không nhiệt tình, trên giường hay dưới giường cũng đều không nhiệt tình. Nhưng anh ta nghĩ, anh ta nhiệt tình là đủ rồi, anh ta chủ động là đủ rồi. Bởi vì, suy cho cùng, là anh ta yêu Tư Tần nhiều hơn.
Sau đó, anh ta lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là anh ta yêu nhiều hơn, hay chỉ có mình anh ta yêu vậy?
Hai người yêu nhau sẽ coi tình yêu là gánh nặng sao?
Nhưng anh ta vẫn chưa muốn nhiều như vậy.
Tư Tần nói cô ngủ cùng với người khác.
Ngủ cùng với người khác.
Có phải cô cũng giống như anh ta, cô cũng oán hận anh ta sao?
Nếu anh ta đủ thông minh, anh ta phải nói chuyện với Tư Tần ngay lập tức khi xảy ra vấn đề chứ?
Tư Tần sẽ xử lý như thế nào?
Đáng tiếc, anh ta vĩnh viễn sẽ không biết được.
Bởi vì Tư Tần không cần anh ta.
***
Sau khi Lục Ương tỉnh dậy, anh ta mới nhận ra mình đang ở nhà La Thư, người bên cạnh anh ta cũng không phải Tư Tần.
Anh ta xoa xoa mặt rồi ngồi dậy. La Thư cũng ôm chăn ngồi dậy, một lúc sau mới vươn tay ra ôm lấy anh ta từ phía sau.
Anh ta gỡ tay cô ta ra, xuống giường mặc lại quần áo, rửa mặt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh trong suốt quá trình vừa rồi.
Lúc anh ta đang định mở cửa bước ra ngoài, La Thư ở sau lưng đột nhiên lên tiếng.
“Tối hôm qua anh nói, anh với Tư Tần đã chia tay.”
Động tác mở cửa của Lục Ương dừng lại, vài giây sau liền mở cửa rời đi không nói một lời.
***
Hôm sau, Lục Ương đến công ty của Tư Tần để tìm cô.
Nói chính xác, là chặn cô lại.
Trên thực tế, anh ta cũng đã làm như thế này rất nhiều lần.
Lúc cô còn đang đi học thì chặn cô lại ở dưới chân kí túc xá và cửa phòng học. Sau này đi làm thì chặn cô lại ở cửa công ty. Về bản chất thì không có gì khác biệt cả.
Chỉ là trước đây mỗi lần như vậy, anh ta đều hợp tình hợp lý.
Lần này thì không vậy, nhưng thay vào đó, anh ta phớt lờ nó, trực tiếp đi thẳng đến quầy lễ tân.
Khi Tư Tần nhận được thông báo từ quầy lễ tân rằng có người tới tìm cô thì cô không chút nghi ngờ nào. Cho đến khi nhìn thấy Lục Ương từ xa, cô mới do dự mà giảm tốc độ.
Lục Ương cầm một chồng sách đi tới chào hỏi cô, lộ ra một nụ cười tươi: “Tư Tần.”
Tư Tần nhìn anh ta, cười lịch sự.
Gần một tuần sau vụ đánh nhau, vết thương của Thượng Vân Xuyên gần như đã bình phục, trên mặt Lục Ương cũng đã không còn nhìn ra dấu vết. Anh ta trông vẫn sáng sủa như mọi khi.
Hai người ngồi trong quán trà được mở ở dưới tầng một, trước mặt mỗi người đều là một tách trà thơm.
Tư Tần rũ mắt yên lặng ngồi ở đó, Lục Ương tỉ mỉ quan sát cô.
Cô có chút khó chịu, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh ta: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Lục Ương cảm nhận được sự xa cách trong giọng điệu của cô, trái tim anh ta siết chặt lại, một lúc sau mới nhếch khóe miệng, giọng điệu có chút khàn khàn: “Tần Tần, Thượng Vân Xuyên có nói với em rằng ba mẹ hắn ta đã chết chưa?”
Tư Tần cứng người, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Phản ứng của cô khiến Lục Ương tự tin hơn một chút.
“Ba mẹ hắn ta đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi hắn ta mới 13 tuổi.” Lục Ương rút một tờ giấy trong cuốn sách mà anh ta mang theo, đặt chúng lên bàn trước mặt Tư Tần.
Tư Tần cúi đầu nhìn thoáng qua, trên đó là tờ báo đưa tin về một vụ tai nạn xe hơi. Cô một chữ cũng không nhìn kỹ, liền ngước mắt lên nhìn chằm chằm Lục Ương.
Lục Ương cảm nhận được sự bài xích của cô đối với tin tức này, anh ta không nhanh không chậm tiếp tục nói với cô: “Không có ai trong gia đình hắn ta muốn nuôi hắn ta, vì vậy hắn ta đã phải vừa học vừa làm trong suốt quãng thời gian đi học. Anh cũng biết được hắn ta thiếu thốn về kinh tế lúc anh còn học đại học, lúc đó không rõ ràng lắm, thì ra nguyên nhân là như vậy.”
Tư Tần không còn chút nhẫn nại nào, cô nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Lục Ương cười: “Tần Tần, chúng ta không còn là trẻ con nữa. Hẳn là em cũng biết, những đứa trẻ không có người quản giáo sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến sự trưởng thành của chúng.”
Tư Tần nghe vậy bắt đầu cắn chặt răng, bàn tay ở trên bàn cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, siết chặt đến trắng bệch.
Giọng điệu của Lục Ương mang theo sự khinh thường: “Mặc dù bây giờ hắn ta có sự nghiệp thành công, nhưng rất khó nói tâm lý của hắn ta có được bình thường hay không.”
“Lục Ương.” Tư Tần đột nhiên ngắt lời anh ta, móng tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay: “Chú ý tới lời nói của anh.”
Sự giễu cợt của Lục Ương không hề giảm bớt, ngược lại còn có vẻ bình tĩnh thuyết phục cô: “Có thể rất khó nghe, nhưng anh chỉ nói đúng sự thật thôi.”
Anh ta nhìn sắc mặt của Tư Tần, vẫn là bộ dạng cười thương hại đó: “Đến gia đình đơn thân còn có người đặt câu hỏi về sự trưởng thành trong tâm lý, huống chi ba mẹ hắn ta đều mất cả?”
“Anh câm miệng.” Trên mặt Tư Tần lộ ra sự tức giận: “Anh bị bệnh à? Anh ấy như thế cũng cần phải anh đánh giá sao?”
Dường như Lục Ương không ngờ rằng Tư Tần sẽ bảo vệ anh như vậy, anh ta nhíu mày lại, không tin nói: “Tần Tần, em đừng để đầu óc mình ngu muội như vậy, đừng để bị bộ dạng của hắn ta lừa gạt.”
Tư Tần kìm nén ý muốn muốn hất thẳng cốc nước trên bàn vào mặt Lục Ương, cô nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Anh cho rằng mình có thể nhìn rõ ràng mọi ngóc ngách trên thế giới này sao? Có phải anh cho rằng tất cả mọi người đều thấp kém hơn anh đúng không?”
“Em không tin đúng không? Được rồi.” Lục Ương lại lấy một xấp giấy khác từ trong quyển sách ra, đẩy tới trước mặt cô: “Vậy để anh cho em xem hắn ta đã làm chuyện gì.”
Lần này, Tư Tần cũng không thèm nhìn nó, chỉ trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Ương.
Ánh mắt của Lục Ương trở nên sắc bén hơn: “Chắc em không biết, lúc hắn ta còn đi học cấp ba đã làm một hành động rất xấu.”
Anh ta nhếch khóe miệng: “Em cũng học ở trường trung học số 1 Kỳ An nên chắc cũng đã được nghe tin đồn chụp ảnh khiếm nhã năm đó chứ? Thượng Vân Xuyên cũng là học sinh của trường trung học số 1 Kỳ An. Nhìn hắn ta bây giờ, có lẽ cũng không ai nghĩ cậu ta có liên quan đến chuyện chụp ảnh khiếm nhã đó đâu nhỉ.”
Lục Ương hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ tự tin: “Nhưng sự thật năm đó hắn ta chính là người đã chụp những bức ảnh khiếm nhã của một nữ sinh.”
Anh ta nhìn Tư Tần đầy mong đợi, nhưng lại phát hiện ra cô không có chút phản ứng nào khi nghe điều này.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục nói: “Anh nghe nói, nữ sinh đó lúc đó cũng đang học lớp 12. Bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng không ít, thậm chí còn không thi đỗ đại học, bây giờ đang làm kế toán cho một nhà hàng ở đối diện trường trung học số 1. Nếu em không tin những lời anh nói, em có thể tới hỏi cô ấy.”
Lục Ương mở xấp giấy kia ra, chỉ vào một tờ trong đó: “Cô ấy tên là Đỗ Yên. Đây là phương thức liên hệ của cô ấy.”
Nước trà trong tách trà đã gần như nguội lạnh, không có một chút nhiệt lượng nào tỏa ra nữa, giống như trái tim của Tư Tần khi đối mặt với Lục Ương lúc này, một chút ấm áp cũng không có.
Tư Tần nghĩ, có lẽ giữa người với người cũng có rất nhiều điểm khác biệt.
Ví dụ như, tại sao Thượng Vân Xuyên lại có thể lựa chọn im lặng để không làm tổn thưởng cô gái đó lần thứ hai. Nhưng Lục Ương lại vì mục đích của mình mà không chút ngần ngại nào xé toạc vết sẹo đã phai mờ của người đó để cho những người khác nhìn thấy nó.
“Lục Ương.” Tư Tần bình tĩnh nhìn anh ta: “Đừng như vậy.”
Lục Ương không thể tưởng tượng được: “Em không tin sao? Nhưng đây đúng là sự thật, một sự thật vô cùng chắc chắn.”
Tư Tần không nói lời nào, cảm xúc của Lục Ương càng dao động thêm trầm trọng hơn, không có cách nào có thể ổn định lại tâm trạng được: “Tần Tần, em không nên ở bên cạnh hắn ta, hắn ta không phải là người tốt.”
Sắc mặt Tư Tần lúc này rất tệ, dường như cô không thể nán lại lâu hơn nữa.
Cô mỉm cười, một nụ cười thoáng qua trong giây lát: “Tôi có tai, có mắt của chính mình, tôi sẽ tự mình phán xét. Không cần anh phải quan tâm tới.”
Lục Ương cứng đờ cả người, nhíu mày thật chặt: “Những chuyện khác em có thể tự mình phán xét được, nhưng hắn ta đã cố tình giấu giếm, làm sao em có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?”
Tư Tần không muốn nghe anh ta nhiều lời nữa nên đứng dậy. Lục Ương thấy vậy cũng lo lắng mà đứng lên: “Tần Tần, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, đều biết rõ lẫn nhau như thế nào, em biết anh sẽ không hại em mà.”
Cô không nhìn anh ta, đi thẳng ra ngoài. Lục Ương đuổi theo chặn cô lại: “Hắn ta không phải người tốt. Ít nhất không phải đối với em.”
Tư Tần dừng bước chân, nhìn anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy anh như vậy sao?”
Lục Ương vươn tay ra nắm lấy một tay cô, ánh mắt đầy sự thành khẩn: “Anh có thể cam đoan với em, anh đúng là như vậy.”
Tư Tần cảm thấy buồn cười.
Lục Ương bây giờ thật lợi hại, ngay cả nói dối cũng tự nhiên như vậy.
Trên mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, muốn hất tay anh ta ra, nhưng Lục Ương lại nắm chặt hơn.
Anh ta bình tâm lại rồi tiếp tục mở miệng.
“Tần Tần, anh muốn nói với em là anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Ánh mắt anh ta vẫn thành khẩn như vậy: “Chúng ta cho nhau thêm một cơ hội nữa, được không?”
“Lục Ương.” Trên mặt Tư Tần lộ ra sự khó hiểu và mỉa mai, nói: “Anh nghĩ chúng ta còn có thể quay lại được sao?”
“Có thể quay lại được.” Lục Ương siết chặt tay lại, giọng điệu đầy sự kiên nhẫn, trong đáy mắt lộ ra vẻ mong đợi: “Chỉ cần em muốn.”
Tư Tần mỉm cười, dùng tay còn lại gỡ ngón tay của anh ta ra, chậm rãi rút tay mình lại: “Nhưng tôi không muốn.”
“Tại sao?”
Tư Tần mỉm cười, nụ cười này cuối cùng cũng hiện lên một tia ấm áp: “Tôi tin tưởng anh ấy.”
Lục Ương nghe vậy, huyết sắc trên mặt dần dần nhạt đi, cả người bắt đầu run lên.
Anh ta buộc mình phải cắn chặt răng để kìm chế sự run rẩy của mình: “Tần Tần, em mù quáng như vậy chỉ tự hại chính mình thôi.”
Tư Tần chậm rãi chớp mắt, ánh mắt đầy sự bình tĩnh: “Anh không cần phải dạy tôi.”
Nói xong cũng không chờ anh ta mở miệng, cô cất bước rời đi.
Lúc chuẩn bị bước ngang qua anh ta, cô nghiêng đầu nhìn anh ta, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng rất lạnh: “Còn nữa, tôi hy vọng anh sẽ không tìm hiểu chuyện riêng tư của anh ấy nữa. Một vừa hai phải thôi.”