Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 37: Vân Xuyên không thể kham nổi cái lời khen tiểu tam này đâu, tôi sẽ trả lại nó cho La Thư



Editor: Yuu
Thượng Vân Xuyên không đồng ý để Tư Tần tới gặp Lục Ương một lần nữa, anh hận không thể làm Tư Tần và anh ta vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Anh nói anh sẽ tự giải quyết, nhưng Tư Tần lại túm lấy gáy anh, hung hăng trợn trừng mắt nhìn anh: “Anh mà còn đánh nhau nữa thì ra ghế sofa ngủ cho em.”

Thượng Vân Xuyên có chút lo lắng, hỏi: “Em định nói gì với cậu ta?”

“Nói rõ ràng tất cả mọi chuyện. Em muốn nhìn xem liệu anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy nữa được không.”

Cô sẽ tự mình cắt đứt mầm mống tai họa của chính mình. Cái gì khiến cô khó chịu, cái gì khiến cô không cam lòng, cô đều có thể buông bỏ. Nhưng nếu cái giá của sự trả thù là Thượng Vân Xuyên luôn phải cúi thấp đầu mỗi khi đối mặt với Lục Ương, vậy thì cô phải nói rõ ràng với Lục Ương. Nếu điểm yếu của anh ta đã bị phơi bày ra, anh ta sẽ không đến làm khó dễ bọn cô nữa.

Mặc dù Thượng Vân Xuyên biết anh gần như không có tiếng nói trong chuyện này, nhưng anh vẫn không cam lòng: “Nếu em chuẩn bị nói rõ ràng mọi chuyện thì để anh nói cho cậu ta biết, em không cần phải đi.”

Trong lòng Tư Tần bỗng thấy nghẹt thở. Cô nhảy từ trên giường xuống, vừa đi vào trong phòng tắm vừa tuyên bố: “Em sẽ tự mình nói.”

***

Buổi trưa sau khi kết thúc giờ dạy, Lục Ương đặt sách giáo khoa xuống bàn làm việc, sau đó ngồi xổm xuống lấy lọ cồn Iot đã lâu không dùng ra.

Anh ta ngồi xuống ghế, xắn tay áo lên rồi bôi thuốc lên vết bầm trên cánh tay trái.

Ngày hôm qua anh ta không hề cảm thấy đau, ngoại trừ vết thương trên vai bị đá mạnh vào một cái, còn những vết thương nhỏ khác thì không đáng để anh ta phải bận tâm, không ngờ hôm nay nó lại nóng rát như vậy.

Thầy giáo Mạnh ngồi đối diện Lục Ương lần trước cũng đi công tác cùng với anh ta, bình thường hai người quan hệ cũng khá tốt. Anh ta vừa đứng dậy chuẩn bị đi tới nhà ăn, thấy thế thì quan tâm hỏi: “Thầy Tiểu Lục, cậu bị làm sao vậy?”

Lục Ương ngẩng đầu, khẽ cười: “Không sao đâu, ngày hôm qua không cẩn thận nên bị ngã.”

“Cẩn thận một chút.”

Thầy giáo Mạnh hỏi han vài câu rồi định đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi được hai bước ra cửa thì dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Lục Ương: “Này, thầy Tiểu Lục, bạn gái của cậu tới tìm kìa.”

Lục Ương nhíu mày, sau đó vô thức nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ.

Anh ta liền nhìn thấy Tư Tần đang đứng ở cửa.

Anh ta lập tức sững người.

Thầy giáo Mạnh thấy anh ta kỳ lạ như vậy liền trêu chọc: “Thầy giáo Lục, bạn gái tới còn không nhanh chân lên đi? Cậu còn ngồi ngẩn người ở đấy làm gì?”

Lúc này Lục Ương mới hoàn hồn lại, lập tức đứng lên khiến lọ cồn Iot bị đổ ra, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến nó, loạng choạng chạy ra cửa.

Lục Ương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy đến trước mặt cô. Anh ta nhìn cô vài giây, vẫn có chút không tin mà há miệng thở dốc. Sau đó anh ta bất giác nở nụ cười, nhưng cũng không dám cười quá rõ ràng.

Anh ta khẽ gọi tên cô: “Tần Tần.”

Tư Tần khẽ cau mày: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, đi cùng với tôi ra đây một chút.”

Nói xong, cô xoay người đi về phía lối ra vào của hành lang. Lục Ương sửng sốt một hồi rồi vội vàng chạy đuổi theo.

***

Tư Tần bước nhanh về phía cổng trường, Lục Ương lúc đầu bước chậm hơn cô nửa bước, sau đó lại thấy cô bước thẳng về phía cổng trường mà không quay đầu lại, anh ta liền bước nhanh tới bên cạnh cô.

“Tần Tần, em muốn đi ăn ở đâu?”

Tư Tần liếc nhìn anh ta một cái, bước chân vẫn không ngừng lại: “Tùy tiện tìm một nơi đi.”

Lục Ương gật đầu, sau đó ngước mắt lên nhìn bốn phía xung quanh. Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nghiêng đầu nói với Tư Tần: “Hay để anh đi lấy xe nhé, chúng ta đi tới phố ẩm thực đi?”

Giọng điệu của Tư Tần không chút dao động: “Không cần, ở ven đường là được rồi.”

Lục Ương khẽ cười: “Cũng không xa lắm, chỉ lái xe mất 10 phút thôi.”

Tư Tần đột nhiên đứng lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi nói là không cần.”

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Nụ cười trên mặt anh ta liền đông cứng lại, anh ta có chút hoảng loạn, nhưng rồi cũng nhanh chóng lên tiếng: “… Được.”

Khi đi ngang qua một quán ăn, Lục Ương kéo cánh tay của Tư Tần, ngập ngừng hỏi: “Chỗ này đi, trước đây chúng ta cũng thường hay đến đây.”

Tư Tần lạnh lùng hất tay anh ta ra, sau đó trực tiếp xoay người đi vào bên trong.

Lục Ương nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trên đó không có gì ngoại trừ vết xước để lại ngày hôm qua.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lục Ương cầm lấy thực đơn mà người phục vụ đưa cho rồi chuyển tới trước mặt Tư Tần: “Em nhìn xem muốn ăn cái gì? Hình như có món mới thì phải, mì thập cẩm phomai, em muốn ăn thử không? Hay là gọi món cơm vịt quay mà trước kia em rất thích?”

Tư Tần lúc này không có tâm trạng để ăn uống, cô chỉ muốn tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi thôi. Vì vậy, cô đẩy thực đơn trở lại, nói: “Không cần, tôi không đói.”

Lục Ương nhìn sắc mặt của cô, anh ta do dự muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn kiên trì từ bỏ, rồi hỏi: “Vậy em muốn uống gì? Táo hấp đường phèn này được không? Lúc trước em nói hương vị của nó cũng không tệ lắm.”

Tư Tần cảm thấy đau đầu khi nghe hai chữ “Trước đây”, cô hơi nghiêng đầu nhìn người phục vụ, nói: “Cho tôi một ly nước chanh, cảm ơn.”

Sau đó cô lại nhìn Lục Ương: “Anh cũng chọn món anh muốn ăn đi, tôi không cần món khác đâu, nói xong lời muốn nói tôi sẽ đi.”

Người phục vụ cảm nhận được bầu không khí có điều gì đó không ổn nên đã lén lút liếc nhìn hai người bọn họ, một lúc sau, cô ấy mới nhận được câu nói của người con trai bên cạnh: “Cho tôi một ly như vậy, chốc nữa sẽ gọi món khác sau.” Cô ấy vội vàng gật đầu rồi rời khỏi vị trí được khép hờ này.

Ngay sau khi người phục vụ rời đi, Tư Tần liền đi thẳng vào vấn đề.

“Anh lại tới tìm Thượng Vân Xuyên sao?”

Lục Ương cứng đờ người nhìn cô.

Cô cau mày, trong ánh mắt dường như chứa đầy sự tức giận.

Thật ra vừa rồi anh ta đã có linh cảm, giờ thì nó đã chứng thực rằng đây chính là mục đích mà cô tìm đến anh ta, quả thật là khó chịu.

Lục Ương cười giễu cợt: “Cậu ta mách em sao?”

Tư Tần phớt lờ giọng điệu của anh ta: “Rốt cuộc anh muốn cái gì? Anh định dây dưa mãi sao? Anh ——”

Lục Ương ngắt lời cô, ánh mắt anh ta cũng trở nên rất lạnh: “Còn chưa kết thúc đâu.”

Tư Tần vốn định nói tiếp đột nhiên im bặt. Cô nhìn anh ta, cảm thấy lửa giận trong lồng ngực mình dường như đang muốn trào ra.

Lục Ương cong khóe miệng: “Không phải bản lĩnh của Thượng Vân Xuyên rất lớn sao? Cậu ta còn có thể làm những chuyện như cướp bạn gái của người khác cơ mà, cho nên cậu ta cần phải chuẩn bị tinh thần sẽ có người đến tận cửa cho cậu ta một bài học chứ.”

Dừng lại một chút, anh ta tỏ ra thương hại: “Nói thật, anh không phơi bày trước mặt mọi người rằng cậu ta là tiểu tam là đã cho cậu ta mặt mũi lắm rồi.”

Hai tay đang đặt trên đùi của Tư Tần siết lại thành nắm đấm: “Lục Ương, muốn chia tay trong bình yên khó như vậy sao?”

“Chia tay trong bình yên sao?” Lục Ương cười lạnh: “Tư Tần, yêu cầu của em cao thật.”

Ánh mắt của anh ta liền lộ ra vẻ phiền muộn: “Lúc em đồng ý ở bên anh, em cũng đã nghĩ đến việc chia tay trong bình yên rồi sao?”

Tư Tần nhìn Lục Ương, dường như trở lại cái ngày năm đó, khi mọi người vây quanh xem, cô nhìn mặt La Thư, rồi đồng ý ở bên cạnh anh ta.

Cô nghĩ, chung quy đây cũng là nhân quả báo ứng thôi.

Tư Tần nhắm mắt lại, giọng nói có chút mơ hồ: “Nhiều năm như vậy, là tôi nợ tình cảm của anh…”

Dừng một lát, cô mới mở mắt ra tiếp tục nói, trong ánh mắt dần lộ ra sự sắc bén: “Nhưng tôi thật sự cũng không phải người bao dung độ lượng gì cả. Hành vi của các người đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.”

Trên mặt Tư Tần lộ ra sự chán ghét: “Anh, còn cả La Thư nữa, hai người có thể tránh xa tôi một chút được không? Nhìn thấy hai người tôi liền thấy ghê tởm.”

Lục Ương sững người một hồi lâu mới có vẻ đã hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Tư Tần. Anh ta sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không phản ứng lại.

Tư Tần phải hít sâu mấy hơi mới ổn định lại được tinh thần, ánh mắt càng trở nên rõ ràng hơn: “Chính anh đi nói rõ ràng với La Thư rằng, tôi và anh không còn chút tình nghĩa nào, đừng để cô ta lượn lờ trước mặt tôi nữa. Còn anh, nếu để tôi phát hiện ra anh tới gây sự với Thượng Vân Xuyên một lần nữa, tôi không ngại cùng anh đánh một trận tại chỗ đâu.”

Thấy Lục Ương sững người há hốc mồm ra, Tư Tần cũng không nói gì nữa, đứng lên xách túi chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua anh ta, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Tần Tần, em nói… La Thư?”

Tư Tần nghiêng đầu nhìn anh ta.

Trong mắt anh ta lộ ra sự bối rối và sợ hãi, lông mi khẽ run lên vài cái, giọng nói của anh ta bé đến nỗi cô gần như không thể nghe thấy: “Em… Tại sao em lại nói như vậy? Ý em là gì?”

Tư Tần không thể tưởng tượng được mà bật cười: “Lục Ương, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng cả, đừng giả ngu nữa.”

Tay Lục Ương bắt đầu run lên, dường như anh ta vẫn không thể tin được: “… Làm sao em biết được?”

Anh ta lập tức bắt đầu suy đoán: “Là La Thư nói cho em biết sao? Cô ta nói cho em sao?”

Tư Tần bình tĩnh mở miệng: “Chính mắt tôi nhìn thấy.”

Lục Ương dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, anh ta dời tầm mắt về phía hư vô.

Anh ta cau mày tự hỏi, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

Tư Tần hất tay anh ta ra: “Vân Xuyên không thể kham nổi cái lời khen tiểu tam này đâu, tôi sẽ trả lại nó cho La Thư.”

Cô nói ra những lời đã bị đè nén trong lòng mấy tháng nay, nụ cười trước sau vẫn rạng rỡ như vậy: “Nhân tiên, tôi chúc hai người bên nhau dài lâu.”

Tư Tần không thèm để tâm đến Lục Ương đã thất hồn lạc phách, cô rời khỏi quán ăn.

Bầu trời bên ngoài đột nhiên xuất hiện mây đen, không khí trở nên ngột ngạt và ẩm ướt.

Tư Tần vừa định vẫy tay dừng xe taxi lại, nào ngờ lại bị một lực kéo mạnh ở phía sau kéo lại, cô xoay người đối diện với khuôn mặt của Lục Ương.

Anh ta giữ lấy cánh tay cô, giọng nói run rẩy kịch liệt: “Tần Tần, cho nên, em chia tay với anh là vì La Thư… Đúng không?”

Sau khi nhìn thấy rõ là anh ta, Tư Tần bắt đầu lùi lại phía sau giằng co với anh ta, nhưng sức lực giữa hai người rất khác nhau. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng sức đẩy ngực anh ta ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích được.

Hai mắt Lục Ương đã đỏ bừng lên, anh ta không tự chủ được mà ôm lấy Tư Tần, nghẹn ngào nói: “Tần Tần… Tần Tần… Anh sai rồi, anh sai rồi Tần Tần… Anh xin lỗi… Anh không dám như vậy nữa… Không dám như vậy nữa…”

Người qua đường tự động tránh xa bọn họ, một số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ, một số cười trêu chọc, một số thì chỉ trỏ. Một khoảng trống nhanh chóng được vẽ ra dưới chân hai người.

Có tiếng sấm đột nhiên vang lên từ phía xa, mà ánh mặt trời gần như cũng không thể nhìn thấy nữa. Bầu trời tối sầm lại như thời điểm năm sáu giờ tối những ngày mùa đông.

Tư Tần vốn không thể đẩy anh ta ra được, trong lúc giằng co cô đã tát anh ta một cái, nhưng dường như anh ta không cảm nhận được chút nào, cánh tay anh ta càng dùng sức kẹp chặt lại hơn.

Tư Tần hét lên: “Anh buông tôi ra —— Buông tôi ra ——”

Nước mưa cùng nước mắt của Lục Ương rơi xuống, anh ta dần dần mất khống chế, lời nói cũng đứt quãng, hoảng sợ mà cầu xin cô: “Tần Tần, anh sai rồi… Anh sai rồi… Em tha thứ cho anh được không, Tần Tần…”

“Tần Tần… Đừng chia tay, đừng chia tay được không? Tần Tần…”

Lúc Tư Tần vừa định nâng đầu gối lên đá anh ta thì có tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần, sau đó một bàn tay đột nhiên kéo cô ra.

Nện một đấm, Lục Ương ngã ngồi xuống mặt đất, vũng nước ở dưới đất lập tức bị bắn ra thành những bọt nước.

Tư Tần bị kéo lùi lại vài bước, sau đó, một hơi thở quen thuộc ập đến trước mặt cô, cô nhanh chóng bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Cô vô thức giơ tay lên ôm lấy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thượng Vân Xuyên.

Anh rũ mắt xuống dưới từng đợt mưa rơi, một tay ôm lấy eo cô, một tay che đầu cô lại, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Trước mắt Tư Tần đột nhiên trở nên nhòe đi, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, nỗi bất bình khó giải thoát ban nãy truyền đến, bắt đầu nức nở.

Thượng Vân Xuyên đau lòng xoa lưng cô, cánh tay anh siết chặt lại, ghé vào tai cô mà dỗ dành: “Không sao đâu, không sau, đừng sợ… Chúng ta về nhà đi.”

Lục Ương lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta vừa định đi đến bên cạnh Tư Tần, liền bị ánh mắt sắc bén của Thượng Vân Xuyên quét qua, giọng điệu lạnh lùng và uy nghiêm: “Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa cô ấy ra, cậu cứ việc đi đường của cậu đi. Nếu cậu định động chân động tay gì đó, thì cứ trực tiếp gặp nhau ở đồn cảnh sát.”

Vào lúc này, cơn mưa đột nhiên rơi xuống nặng hạt hơn, cả Thượng Vân Xuyên và Lục Ương đều không thể mở mắt ra được vì nước mưa.

Trên đường lúc này chỉ còn lại mấy người đi bộ đang chạy tránh mưa. Xe ô tô vội vàng lướt qua, dưới mái hiên ngoài đường vẫn có người đang đứng ở đó xem kịch hay.

Lục Ương nhìn Thượng Vân Xuyên, sau đó lại dời ánh mắt nhìn Tư Tần đang vùi đầu trong lồng ngực anh mà khóc nức nở. Giọng nói của anh ta mờ nhạt dần đi: “Tần Tần…”

Đầu tóc và quần áo của Tư Tần đều đã ướt sũng. Thượng Vân Xuyên cũng không để cô ở lại đây lâu hơn nữa, anh ngừng dây dưa với Lục Ương, lập tức xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Lục Ương nhìn bóng lưng hai người rời đi, muốn mở miệng nói gì đó với Tư Tần rồi lại thôi. Anh ta há miệng thở dốc, lại cảm thấy dường như mình bắt đầu không thể thở được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.