Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 40: “Là em không cẩn thận nhắc tới, em nói anh là bạn trai của chị em.”



Editor: Yuu
Trong suốt bữa ăn, Lục Ương muốn làm bầu không khí trở nên sinh động hơn nên rất siêng nói.

Tư Tần tuy rằng không muốn để mọi người phải khó xử, nhưng cô cũng không có tâm trạng để nói chuyện. Tần Đường bên cạnh cũng chỉ bớt thời gian ra đáp lại hai ba câu, còn lại cậu ta hứng thú với đồ ăn hơn.

Lục Ương biết rõ thái độ của Tư Tần nên càng muốn nói thêm vài lời với em họ của cô, dù sao anh ta cũng cảm thấy mình giỏi đối phó với trẻ con hơn. Nhưng em họ của Tư Tần hoặc là vùi đầu vào ăn, hoặc là chỉ nhìn xung quanh và nói với anh ta sau khi anh ta kết thúc câu nói.

Cuối cùng, Lục Ương mệt mỏi vì phải nói quá nhiều.

Sau khi ăn trưa xong, Tư Tần trực tiếp chuyển một nửa tiền ăn vào tài khoản của Lục Ương. Nhận được lời nhắc nhở, Lục Ương cau mày nói: “Đã nói là anh mời mà.”

Tư Tần cư xử rất cố chấp: “Tần Đường ăn quá nhiều, chỉ chuyển một nửa là đã chiếm tiện nghi của anh rồi.” Tần Đường cũng gật đầu.

Sau đó, cô dẫn Tần Đường rời đi.

Lục Ương vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của cô, mãi cho đến khi nó hoàn toàn khuất bóng ở cuối phố.

Sau một hồi như vậy, Tư Tần không còn tâm trạng để đi mua sắm nữa. Khi đến trung tâm mua sắm ở gần đó, cô bảo Tần Đường tự chọn phần thưởng, chọn xong thì tìm cô để cô thanh toán, còn cô ngồi ở quán trà dưới tầng một nghỉ ngơi.

Tần Đường đồng ý, mới đi được hai bước, cậu ta lại quay trở lại, ngồi đối diện với cô.

“Chị.” Tần Đường cau mày, nghiêm túc gọi Tư Tần.

Tư Tần ngước mắt nhìn cậu ta, trông cô có vẻ không được vui vẻ, khi nhướng mày còn chả lộ ra vẻ dò hỏi.

Tần Đường suy tư một chút rồi hỏi: “Có phải anh ta thích chị đúng không?”

Tư Tần ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ra cậu ta đang nói Lục Ương.

Cô không biết phải trả lời như thế nào.

Tần Đường nhìn sắc mặt của cô liền đoán được vấn đề, lập tức nói: “Em nói cho chị biết nhé, em đứng về phía anh Xuyên. Nếu chị làm điều gì có lỗi với anh ấy, em sẽ không chút do dự nào mà mách lẻo đó.”

“Em đang nói cái gì vậy?” Tư Tần trừng mắt: “Chị với Lục Ương chỉ là bạn bè bình thường. Hơn nữa, sao ngày nào em cũng nói linh tinh được thế hả.”

“Cái gì mà nói linh tinh chứ? Em phải có trách nhiệm đối với hạnh phúc của chị. Em chỉ bằng lòng anh Xuyên làm anh rể của em thôi, còn cái người tên Lục Ương gì đó, em không vừa mắt anh ta.” Tần Đường nói xong liền quay đầu đi bắt đầu cắn hạt hướng dương trong đĩa.

Tư Tần tò mò hỏi: “Em lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy? Em với hai người bọn họ quen nhau được bao lâu rồi hả. Thượng Vân Xuyên mới chỉ hơn một tháng, còn Lục Ương không phải mới chỉ được hai giờ thôi sao? Đánh giá người khác thì bỏ qua, nhưng không cần phải tuân theo sự tuần hoàn của sự thật nữa sao?”

Tần Đường định phản bác lại nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào, cậu ta bất chấp tất cả mà gào lên: “Em không thể nói được chị. Dù sao em cũng không thích người đó, em mặc kệ. Nếu chị đánh mất anh rể của em, em sẽ tới tìm chị để tính sổ.”

Tư Tần định véo tai cậu ta nhưng cậu ta lại khom người tránh được. Bởi vì đang ở nơi công cộng nên không thể tiếp tục động thủ được, cô chỉ có thể cảnh cáo cậu ta bằng ánh mắt.

Thật ra trước đó Tư Tần và Lục Ương thật sự đã chuẩn bị đính hôn. Anh ta đã tới gặp Tư Giang Hải và Tần Gia, mặc dù đã rất thận trọng nhưng anh ta vẫn không nhận được đánh giá cao từ Tư Giang Hải. Nhưng về vấn đề của Tư Tần, cả Tư Giang Hải và Tần Gia cũng không can thiệp quá nhiều nên đã chấp thuận mối quan hệ của hai người bọn họ.

Nhưng Tần Đường mới từ thành phố khác đến Kỳ An vào kỳ nghỉ hè năm nay, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng gặp Lục Ương, cô cũng không đề cập với em họ mình chuyện chị họ nó có bạn trai sắp đính hôn, cho nên lúc này đương nhiên cậu ta sẽ nhìn Lục Ương bằng ánh mắt thù địch như vậy.

Mà những lời Tần Đường nói thật ra cũng không khiến Tư Tần quá bận tâm. Bởi vì dù sao cô và Lục Ương cũng đã hẹn hò trong một khoảng thời gian rất dài, lúc này khó tránh khỏi bối rối. Cô có thể buông bỏ quá khứ được bởi vì mối quan hệ với Thượng Vân Xuyên. Nếu Lục Ương có thể buông tay được, cô cần gì phải so đo nhiều như vậy làm gì.

***

Sau khi Tư Tần “tra tấn” Tần Đường xong về đến nhà thì cũng đã gần 2 giờ chiều. Thượng Vân Xuyên không có trong phòng ngủ, cô đoán anh lại làm việc trong thư phòng nên đã đi tới đó gõ cửa.

Ngay khi cô vừa giơ tay lên thì cửa được mở ra.

Thượng Vân Xuyên đeo kính, mặc quần áo ở nhà, bộ dạng giống như vừa mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu.

Anh đứng đó nhìn cô, giống như đang đợi một điều gì đó.

Tư Tần hiểu ra, nhón chân lên ôm cổ anh, ghé sát vào mặt anh: “Thính giác tốt như vậy sao? Cửa còn chưa gõ mà anh đã tới chào đón em rồi?”

Thượng Vân Xuyên ôm cô, nói: “Em còn biết đường về sao.”

Tư Tần nhướng mày: “Giọng điệu có chút không đúng. Sao vậy?”

Anh đặt cằm lên vai cô, giọng nói có chút uể oải: “12 giờ anh đã tỉnh rồi, còn em thì không có ở đây. Tại sao lại lâu như vậy chứ.”

Nghe vậy Tư Tần liền thấy vui vẻ: “Em cần phải tranh công chứ. Em đi trừng trị Tần Đường, lôi nó đi dạo mấy tiếng đồng hồ, đi nhiều đến nỗi nó phải khóc luôn. Ai bảo nó lòng tham không đáy muốn đòi quà của cả hai chúng ta chứ.”

Thượng Vân Xuyên nghe giọng điệu nhẹ nhàng của cô thì trở nên vui vẻ hơn một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà than thở: “Vậy em quên mất anh còn đang ở nhà sao. Buổi trưa anh chỉ ăn mỗi mì gói.”

Tư Tần cảm thấy buồn cười: “Không phải chứ, Thượng Vân Xuyên. Chính anh đi nấu mì ăn liền mà còn trách em sao? Em mà ở nhà thì cũng không cải thiện được bữa ăn của anh đâu.”

Thượng Vân Xuyên liền không nói gì nữa.

Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy?

Nếu cô không ăn cùng anh, anh thật sự không muốn vào bếp nấu ăn nữa.

Làm sao anh có thể chấp nhận ăn một mình được chứ?

Tư Tần nhẹ nhàng đẩy anh ra để nhìn vẻ mặt của anh, sau đó cười bất lực mà dỗ dành anh: “Em phát hiện ra gần đây tính khí của anh càng ngày càng lớn đó, vậy bây giờ muốn như thế nào?”

Sau một lúc lâu, Thượng Vân Xuyên mới mở miệng.

“Không như thế nào cả.” Anh nói những lời lẽ chân thành: “Chỉ muốn em nhớ kỹ là, đừng xem nhẹ anh nữa.”

Tư Tần nghe xong sửng sốt vài giây, sau đó bật cười thành tiếng, gật đầu nhìn đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc của anh: “Được rồi, được rồi, em nhớ rồi.”

***

Phải mất mấy ngày sau đôi giày thể thao mà Thượng Vân Xuyên hứa tặng cho Tần Đường mới được chuyển từ nước ngoài về. Vừa hay buổi chiều hôm nay Thượng Vân Xuyên có việc gần trường trung học số 1 Kỳ An nên đã liên lạc với Tần Đường, bảo cậu ta sau giờ học buổi chiều thì ra đợi anh ở cổng trường.

Tan học, Tần Đường hưng phấn chạy tới bên cạnh xe của Thượng Vân Xuyên, mở cửa ra ngồi vào: “Anh Xuyên! Anh đúng là phúc tinh của em! Giày đâu, giày đâu?”

Thượng Vân Xuyên mỉm cười, vươn tay lấy một cái túi ở ghế sau đưa cho cậu ta.

Tần Đường cầm lấy nó, nâng niu như báu vật, còn vuốt ve hai cái: “Quả nhiên, linh khí của phiên bản giới hạn có khác.”

Thượng Vân Xuyên đã hoàn thành nhiệm vụ, có chút hối lỗi mà nói: “Anh cũng không ở lại lâu được, lát nữa còn phải trở về công ty. Em cũng nhanh chóng ăn cơm rồi tham gia tiết tự học buổi tối đi.”

Tần Đường gật đầu, cậu ta vừa xoay người định mở cửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó có chút do dự mà liếc nhìn anh, lại cúi đầu nhìn hộp giày trong lòng, rồi lại liếc nhìn anh một cái.

Dưới ánh mắt cực kỳ tò mò và không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Thượng Vân Xuyên, cậu ta cuối cùng cũng ngồi lại, quyết định nên giúp hay là không giúp.

Tần Đường nghiêm túc nhìn Thượng Vân Xuyên, giọng điệu có chút buồn bực: “Anh Xuyên, em cảm thấy tình cảnh bây giờ của anh có chút nguy hiểm.”

Thượng Vân Xuyên không hiểu cậu ta đang nói cái gì nên không trả lời lại, chỉ cười nhìn cậu ta.

“Em nói nghiêm túc đó.” Tần Đường nhíu mày, “Chậc chậc” một tiếng: “Ý em là, chị gái của em đó.”

Nhắc tới Tư Tần, Thượng Vân Xuyên càng phải chú ý hơn: “Ý của em là sao?”

Tần Đường vỗ vai anh, trong lời nói có chút thương hại: “Chị gái của em có phải rất hấp dẫn đúng không? Lần trước đi mua sắm, bọn em đã gặp được người hâm mộ của chị ấy, trông cũng khá bắt mắt. Anh phải hết sức chú ý. Hơn nữa, em thấy chị của em đối với anh ta có chút… Kỳ lạ, không giống như là chị ấy không để tâm tới. Em nói với anh chuyện đó bởi vì anh đã mua giày cho em, anh đừng nói lại gì với chị em nhé.”

Thượng Vân Xuyên nghe được hai chữ “Kỳ lạ” đó, trong lòng cũng bắt đầu thấy kỳ lạ: “Hai người gặp ai?”

“Em không biết anh ta. Nhưng chị em đã giới thiệu anh ta, anh ta tên là Lục Ương.”

Nghe được cái tên Lục Ương, Thượng Vân Xuyên vốn đang mỉm cười nghe Tần Đường nói chuyện lập tức thu lại nụ cười.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Hai người gặp Lục Ương sao?”

Tần Đường gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “À, đúng rồi, anh quen biết anh ta đúng không? Anh ta nói anh ta biết rất rõ anh.”

“Cậu ta còn nhắc đến anh sao?”

Tần Đường gãi mặt: “Là em không cẩn thận nhắc tới, em nói anh là bạn trai của chị em.”

Thượng Vân Xuyên nhìn Tần Đường chằm chằm: “Cậu ta phản ứng như thế nào?”

Tần Đường suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chuyện này thì em không nhìn ra được.”

Thượng Vân Xuyên quay đầu nhìn về phía trước xe, như đang suy tư gì đó.

Tần Đường ôm túi giày, thò đầu lại gần, nói: “Anh Xuyên, nếu anh có quen biết anh ta, vậy anh biết anh ta có ý với chị em đúng không?”

Thượng Vân Xuyên im lặng không nói lời nào.

Tần Đường nhìn anh: “Sao anh đột nhiên lại không vui thế? Ôi, cho dù anh ta có là tình địch của anh đi chăng nữa thì anh cũng không cần phải lo lắng. Chị của em cũng không phải người coi trọng sắc đẹp, có thể vì thấy anh ta đẹp trai như vậy nên mới để ý một chút, cho nên biểu cảm mới kỳ lạ như vậy. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không nói lên điều gì cả.”

Nào ngờ Thượng Vân Xuyên nghe xong câu đó liền sửng sốt một hồi, anh quay đầu nhìn Tần Đường, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ăn cơm cái gì cơ?”

Tần Đường nói “À”, sau đó ngượng ngùng nói tiếp: “Quên mất không nói cho anh biết, ngày hôm đó bọn em đã đi ăn cơm trưa cùng với anh ta. Vốn dĩ anh ta nói anh ta muốn mời bữa ăn đó, nhưng chị gái của em đã không để anh ta làm như vậy, nói em ăn quá nhiều, cho nên đã AA (*) với anh ta. Nhưng bọn em đều biết rõ ràng, nói em ăn nhiều cũng chỉ là cái cớ, chị gái của em không muốn mắc nợ người ta, điều này thực sự cho thấy chị gái em vẫn rất sòng phẳng còn gì.”

(*) AA: giống như người Việt mình vẫn hay nói là “campuchia”, nghĩ là chia tiền đó.

Nói xong, Tần Đường đợi hồi lâu cũng không thấy Thượng Vân Xuyên đáp lại, liền hỏi: “Anh Xuyên, anh sao vậy?”

Một lát sau, Thượng Vân Xuyên mới chậm rãi chớp mắt, sau đó nhìn cậu ta, mỉm cười: “Không sao.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tần Đường, Thượng Vân Xuyên lại tỏ ra bình thường mà bổ sung thêm: “Em mau đi ăn cơm đi, tiết tự học buổi tối đừng đến muộn.”

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.