Thứ Tử Quy Lai

Chương 93: Mưu kế cửa chùa.



093. Mưu kế cửa chùa.

Thư thị khẽ ngước lên, đủ để Nghiêm thị có thể thấy mặt mình. Nghiêm thị chỉ liếc qua bà, rồi cất tiếng: "Không ngờ trông cũng đoan chính đấy chứ. Nghe nói ngươi có một đứa con trai đang hầu hạ trong viện Tam thiếu gia?"

"Dạ." Thư thị không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu xuống.

"Tam thiếu gia đối xử tốt với mẹ con ngươi chứ?" Nghiêm thị lại hỏi.

Thư thị nhẹ nói: "Nếu không có Tam thiếu gia giúp đỡ, thì hai mẹ con nô tỳ đã không có ngày hôm nay, nên nô tỳ cảm kích Tam thiếu gia vô cùng."

"Ừm, biết nhớ ơn là tốt." Nghiêm thị phủi phủi hạt bụi vô hình trên áo mình: "Giờ ít người biết lấy ơn trả ơn lắm, dù gì Tam thiếu gia cũng là người mang các ngươi vào đây. Nhưng Thư ma ma cũng đừng quên - người cầm quyền ở Ninh phủ này không phải là Tam thiếu gia, các ngươi đã nhớ ơn thì cũng nên nhớ mình nên nhớ ơn của người nào. Đừng thiển cận quá, kẻo đắc tội ai lúc nào cũng không biết đâu."

Dù Nghiêm thị nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ thế nào thì cũng rõ ràng quá rồi, Thư thị khó mà không hiểu được. Bà khẽ chớp mắt, cúi đầu thấp hơn: "Dạ, tất nhiên là nô tỳ càng biết ơn lão gia và phu nhân hơn ạ."

Nghiêm thị híp mắt cười: "Thế là tốt. Thư ma ma thông minh thế hẳn cũng biết - nếu không có ta ngầm đồng ý, thì đừng nói là hai người sống sờ sờ như mẹ con các ngươi, mà cả cái kiến cọng cỏ Tam thiếu gia cũng không mang được vào đây đâu. Mà kể cả có giấu được nhất thời, thì ta cũng bóp chết rồi vứt đi được ngay thôi."

Thấy đối phương thoáng run rẩy, bà bèn liếc qua Từ ma ma. Từ ma ma hiểu ý, móc một nén bạc ra từ tay áo rồi ném xuống chân Thư thị. Nếu muốn khống chế hạ nhân thì phải vừa đánh vừa xoa - đây là kinh nghiệm của Nghiêm thị:

"Cho các ngươi được sống yên phận trong phủ này chỉ là chuyện trong lòng bàn tay với đại phu nhân là ta; nhưng Thư ma ma cũng nên hiểu, chim khôn phải biết lựa cành mà đậu. Nếu không... Dù ngươi có cẩn thận cách mấy, thì con trai ngươi vẫn là trẻ con, có vô tình đụng chạm đâu không thì cũng khó nói. Phải biết là, trong hậu viện này... không thiếu nhất chính là núi giả và hồ nước đấy."

Thư thị ngẩng phắt lên, nom hoảng sợ vô cùng.

Nghiêm thị nói tiếp: "Thư ma ma đừng lo, ta chỉ nói trước thế thôi - chuyện gì cũng có thể xảy ra mà, đúng không? Trẻ con ham chơi là chuyện thường, nhưng nếu Thư ma ma biết ý, thì tất nhiên sẽ có người trông chừng nó, để nó được bình yên lớn lên."

"Nô tỳ..." Thư ma ma cắn môi dưới: "Nô tỳ xin vâng lời Đại phu nhân!"

Thấy bà ngoan ngoãn thuần phục như thế, Nghiêm thị nhếch miệng lên, khoái trá vô cùng.

---

Hai hôm sau.

Ninh Như Hải đột nhiên muốn dẫn cả nhà đi dâng hương ở chùa Linh Hư trước khi lên kinh thành, nói là muốn cầu thần phật phù hộ cho chuyến đi này được suôn sẻ.

Vì cả phủ cùng đi, nên làm rình rang vô cùng, phô trương đến mức gần như là lễ giỗ tổ vậy. Ninh Như Hải không chỉ gửi thiệp mời đến chùa Linh Hư trước ngày Ninh phủ đến, mà còn cho chuẩn bị rất nhiều tế phẩm đắt tiền. Một đoàn xe ngựa rồng rắn nối đuôi nhau từ thành đến núi Ngọc Linh.

Tự dưng lại có đoàn xe phô trương như thế, tất nhiên là dân thành tò mò ngó theo mãi.

Chùa Linh Hư rất nổi tiếng, Linh Hư tôn giả lại là cao nhân đắc đạo nức tiếng gần xa; vậy nên từ lâu triều đình đã hỗ trợ xây một con đường rộng rãi đi thẳng lên núi, nhằm tạo điều kiện cho người muốn dâng hương. Cảnh sắc núi rừng hai bên đường vừa tươi mát vừa trong trẻo, nhìn thôi cũng thấy thoải mái.

Ninh Uyên ngồi trong xe ngựa, tỷ muội Bạch thị hào hứng ngắm đủ loại chim rừng bay qua qua cửa sổ, còn Thư thị thì chỉ im lặng ngồi, trông mặt rất nặng nề.

"Thư ma ma khó chịu trong người sao? Trông dì mệt mỏi lắm." Ninh Uyên như cười như không nhìn bà.

"Không ạ." Bà phủ nhân ngay, lắc đầu cười cười: "Chắc là xe đi nhanh quá thôi. Thiếu gia không cần để ý đến nô tỳ đâu."

Ninh Uyên nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì nữa.

Thư thị mở tay ra, để gió hong khô mồ hôi trong lòng bàn tay mình. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bà an phận ngồi ở chỗ mình, giả như chưa có gì xảy ra cả.

Ngựa chợt hí lên một tiếng, rồi cả xe dừng lại. Tiếng chuông vang đến từ cách đó không xa, trầm đục và vang vọng, hẳn là đã đến chùa Linh Hư rồi.

Đoàn người lục tục xuống xe, gọn gàng đứng theo hàng lối do Ninh Như Hải ra lệnh. Lần này toàn bộ Ninh phủ đều đi, cộng thêm cả hạ nhân hầu hạ nữa, tổng cộng phải lên đến mấy chục người. Sa di ở chùa đã nhận được tin từ trước, đang đứng ở cửa chùa tiếp đón.

Bình thường lão phu nhân Thẩm thị cũng rảnh rỗi, tháng nào cũng lên chùa cầu phúc, nên bà được Ninh Như Hải dìu đi đằng trước, quen đường vô cùng. Hôm nay có khá nhiều thường dân đến lễ bái, thấy xuất hiện nhóm người đông như thế thì biết ngay là nhà quan lớn nào đó, bèn đứng một bên ngóng chuyện vui.

Vốn Nghiêm thị đang đi sát bên cạnh Ninh Như Hải, nay lại lẳng lặng lùi ra sau, thì thầm hỏi Từ ma ma: "Giao đồ cho Thư ma ma chưa?"

"Xin đại phu nhân yên tâm, nô tỳ đã tự tay giao cho ả rồi." Từ ma ma đáp: "Nô tỳ thấy ả ta nhát gan lắm, Đại phu nhân đã vừa đánh vừa xoa như thế, lý nào ả lại dám không theo ạ?"

"Hừ! Với loại người nhát như thỏ ấy, chỉ có làm vậy thì ả mới ngoan ngoãn được." Nghiêm thị nhếch miệng cười, khẽ lau đi mồ hôi rịn trên má. Từ ma ma hiểu ý, lấy ngay ra một chiếc gương nhỏ.

Thấy mặt mình nhợt nhạt đi vì bị phơi nắng, Nghiêm thị nói: "Trong đây đốt nhiều nhang quá, nắng cũng gắt nữa... Ngươi có chuẩn bị son mang theo không?"

"Sáng nay đi gấp quá, nô tỳ vẫn chưa..." Chợt Từ ma ma nhớ ra gì đó, sờ soạng túi mình một chốc, rồi lấy ra một hộp son. Vỏ hộp rất tinh tế đẹp đẽ, chạm khắc hoa văn chìm. Mở nắp ra thì thấy - lớp son đỏ tươi như máu, tỏa hương thơm lạ lùng, làm Nghiêm thị tò mò rất đỗi: "Trông lạ vậy, có phải thứ ta hay dùng đâu. Ngươi lấy đâu ra vậy?"

"Đại phu nhân đừng trách nô tỳ ạ." Từ ma ma cười thành tiếng: "Sáng nay lúc ta đưa đồ cho Thư ma ma thì thấy ả đang dùng thứ này. Nom thứ này đẹp đẽ xuất thần như thế, rơi vào tay ả thì quả là đáng tiếc, nên ta đã thu đi. Ta vốn định dâng lên cho phu nhân, nhưng bận quá lại quên mất."

Nghiêm thị liếc nhìn Từ ma ma đầy ẩn ý, mãi đến khi Từ ma ma hơi chột dạ thì bà mới nhận lấy hộp son. Chỉ bôi nhẹ một lớp lên môi mà trông bà đã rực rỡ lên hẳn, trông trẻ lại rất nhiều.

Để lấy lòng Ninh Như Hải, trước giờ bà luôn rất để ý đến nhan sắc của mình cũng như đồ trang điểm. Son này vừa đẹp vừa mịn, bà không nhịn được lại thoa thêm một ít, ngắm mình mãi đến khi hài lòng mới thôi.

Lúc này, Ninh Như Hải đã dìu Thư thị vào bảo điện. Chùa Linh Hư rất lớn, nên bảo điện cũng rộng rãi khang trang cực kỳ. Đại phật cao ba trượng bằng vàng thuần được đặt giữa điện, bao quanh là hương nến nghi ngút, hương đàn hương bao trùm toàn điện.

Đoàn người lần lượt xếp hàng theo vai vế. Ninh Như Hải nhận hương đã đốt từ tay sa di, vái ba vái trước tượng Đại Phật rồi đỡ Thẩm thị lên. Thẩm thị niệm a di đà phật, nhận nhang rồi chuẩn bị cúi xuống thì chợt ---- nén hương trong tay bà tách một tiếng, gãy thành hai đoạn, lẳng lặng rơi xuống bồ đoàn trên đất.

Tiếng động này tuy nhỏ, nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại điện. Thẩm thị sững sờ nhìn nửa nén hương còn lại trong tay mình, chợt loạng choạng quơ tay ra. La ma ma hiểu ý đỡ lấy bà.

Hương gãy, nghĩa là Phật tổ không muốn nhận hương khói từ Thẩm thị!

"Đây, đây là sao?!" Thẩm thị đã dâng hương ở chùa này bao năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. Bà hốt hoảng vô cùng, vừa sợ hãi vừa lo lắng, quay sang cầu cứu nhìn Ninh Như Hải.

"Chỉ là trùng hợp thôi, không sao đâu ạ." Ninh Như Hải vội vàng trấn an Thẩm thị, đồng thời nhờ sa di chuẩn bị thêm ba nén hương nữa.

Thẩm thị cố bình tĩnh lại, tự an ủi mình rằng đó chỉ là ngẫu nhiên thôi. Bà nhận lấy ba nén hương mới, quỳ xuống chuẩn bị dập đầu, nhưng ---- ba nén hương nọ lại đồng thời gãy làm đôi ngay trước mắt mọi người.

Lần này, đừng nói là Thẩm thị mà ngay cả Ninh Như Hải và mọi người xung quanh cũng xanh cả mặt. Thẩm thị trợn trừng mắt, há hốc miệng, không thốt ra nổi một lời nào.

"Phật tổ không chịu nhận hương khói của họ! Chắc chắn họ đã làm chuyện trái lương tâm gì rồi!"

"Ai biết được chứ. Nhà quan lại mà, có mấy ai là không có chuyện dấm dúi sau lưng đâu?"

"Đã không kính hương được thì còn ở đây làm gì nữa? Nếu là ta thì đã chạy từ lâu rồi, ở lại chỉ thêm mất mặt thôi!"

Từng lời xì xào của dân chúng xung quanh len vào tai Thẩm thị, làm bà vừa tức vừa xấu hổ đến run cả người. Tính tình bà vốn rất thanh cao, sao mà chịu được cảnh bị nhục nhã ngay mặt thế này?

Đột nhiên, bà nghe được tiếng Từ ma ma nói khẽ với Nghiêm thị: "Hình như... trước đây nô tỳ đã nghe nói về chuyện này rồi."

Mặt bà sắt lại, chỉ thẳng vào Từ ma ma: "Ngươi đến đây!"

Từ ma ma giật mình hoảng sợ, thấp thỏm đến hành lễ với Thẩm thị: "Dạ, nô tỳ..."

"Ngươi đã nghe nói về chuyện này rồi phải không? Rốt cục đây là dấu hiệu gì?!" Thẩm thị đã vội đến cuống cả lên rồi, gần như đã chọc thẳng vào mũi Từ ma ma mà nói.

Từ ma ma sợ hãi quỳ xuống: "Xin lão phu nhân thứ tội ạ! Nô tỳ, nô tỳ cũng chỉ là nghe người ta nói thôi... Thần phật không chấp nhận hương khói nghĩa là quanh đây đang có hương máu, có thể trong điện này đang có thứ gì đó tỏa mùi máu, nên Phật mới giận dữ..." Bà nói nhỏ dần rồi tắt tiếng, như thể đang quá đỗi run sợ.

Nhưng thế là quá đủ rồi.

Mùi máu ư? Để chuẩn bị cho buổi dâng hương hôm nay, toàn bộ Ninh phủ đã bắt đầu ăn chay từ hôm qua, không hề động vào thức ăn mặn. Giờ lại có mùi máu, thế là từ đâu ra? Chẳng lẽ là có người làm trái lệnh Thẩm thị, tự ý sát sinh ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.