Thú Tu Thành Thần

Chương 1020: Thèm khát



Đợi Băng Thần hiện thân trước mặt thì mấy cô gái mới chính thức thở phào một hơi, Tịnh Ảnh Phong Lan lên tiếng:

"Trò chơi này bị cái quái gì thế? "

Nhìn về phía Bát Đại Kỳ Xà ẩn sâu trên tàng cây của đại thụ khổng lồ rồi nói:

"Những lần Hư giới mở cửa thì coi như bỏ qua đi, Thiên Đạo mở ra nếu leo càng cao thành tựu càng lớn, đạt được nhiều như thế không lẽ ngươi nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như leo 100 cấp trước kia, mấy vị Thượng Nhân đều là người tốt như thế sao.

Có điều họ cũng không phải tuyệt đường người, con rắn kia mặc dù khủng bố nhưng lại không có khả năng phục hồi, nếu có người liều mạng đi mài thì vẫn chết được nó. Ta nghĩ chỉ ngày mai thôi các cung thủ và pháp sư sẽ được huy động tới, khi đó con rắn này mạnh nữa cũng sẽ chết sớm.

Tịnh Ảnh Phong Lan lắc đầu nói:

"Dù cho có Cung thủ với Pháp sư tấn công tầm xa thì vẫn phải có một đám khiên thị đi trước chịu hi sinh, chuyện tổn hại đến thọ nguyên ai sẽ làm. "

Băng Thần nghe xong liền phì cười:

"Ta bây giờ có chút hoài nghi ngươi có phải thực sự sinh ra trong một đại gia tộc hay không, sao ngươi nói chuyện lại ngây thơ như thế cơ chứ."

Tịnh Ảnh Phong Lan hừ một tiếng rồi nói:

"Ngươi nói thế ý gì?"

Băng Thần cười một tiếng rồi nói:

"Boss đầu tiên của trò chơi ở ai chả muốn chém được một nhát để lãnh thưởng, một trăm ngàn máu thực ra mỗi người chém ra một máu thì cũng chỉ có một trăm ngàn người có thưởng. Người đi tới Thiên Đạo thì đông như kiến, vì lợi ích to lớn bỏ ra một ít tuổi thọ có sao đâu.

Chưa kể mấy đại gia tộc nhân thủ nhiều sai khiến người vào liều mạng hứa thưởng trọng thì cũng có cả một đám xông vào kiếm cơm. Dù sao việc một vốn bốn lời như thế đối với những kẻ không có gia tộc để dựa vào thật sự có lợi ích khổng lồ."

Tịnh Ảnh Liên lúc này bỗng dưng lên tiếng:

"Tịnh ảnh gia của chúng ta con cháu cần phải tự lực cánh sinh nên cô cô mới không biết mấy chuyện kia, với lại dù có thấy qua nhưng theo ta gia tộc ủng hộ biết bao nhiêu mới đủ.Chưa chắc có mấy gia tộc chịu bỏ ra vốn liếng lớn như thế chỉ để tranh đoạt trong Thiên Đạo."

Băng Thần cười nói:

"Ta đã nói rồi lợi ích đặt lên hàng đầu, kể cả Tịnh Ảnh gia sớm muộn cũng phải tham gia vào cuộc đua này thôi, bởi vì nó là chuyện sống còn. Mà chúng ta bỏ qua chuyện này đi ta có chuyện khác quan trọng hơn cần thông báo."

Hắn ngồi xuống tựa vào một gốc cây sau đó mới thông thả nói:

"Ta gặp ít chuyện bị truyền tống tới Đế Vương tinh rồi."

Hoàng Kỳ thì có vẻ hơi không hiểu nhưng mấy cô gái của Tịnh Ảnh gia thì giật nảy mình, Thẩm Tú run rẩy:

"Ngươi nói rõ xem, người bị truyền tống tới sever Thiên Đạo của Đế Vương Tinh hay sao? "

Băng Thần chép miệng nói:

"Nếu thế sao ta còn ngồi đây nói chuyện với mọi người, ta bị truyền tống thể xác ngoài đời thực sang Đế Vương Tinh, hiện tại cũng đang gặp chút chuyện tại đó nhưng giải quyết êm xuôi rồi. "

Vẻ mặt bình tĩnh bất cần đời của hắn làm các nàng chẳng chút liên hệ được với nội dung các nàng nghe được, Tịnh Ảnh gia tộc ép con cháu rèn luyện kham khổ muốn chết không phải vì tương lai tìm ra người có thể đạt được Vũ Thánh đi vào trong Đế Vương Tinh hay sao.

Tịnh Ảnh Liên khi tỉnh táo lại thì cảm giác rất cảm động bởi không biết Băng Thần dùng cách nào nhưng hắn ta chưa đủ tu vi mà tới được Đế Vương tinh thật sự là chuyện động trời. Nếu là nàng thì nàng chưa chắc sẽ tin tưởng người ngoài để nói ra chuyện cơ mật khủng khiếp như thế này.

Bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó quay sang liếc mắt với Thiểm Hồng và Thẩm Tú, nàng rất sợ hai người này thông báo cho gia tộc. Có điều hai người nhẹ gật đầu ra hiệu để cho nàng yên tâm, lúc này Tịnh Ảnh Liên mới thở phào nhẹ nhõm nhưng Băng Thần ngay lập tức đưa ra một tin tức bạo tạc.

Hắn nhẹ giọng:

"Nếu các nàng muốn thì ta có thể mang mọi người tới Đế Vương Tinh chung với ta, có điều phải chờ một tuần nữa, với lại cơ hội chỉ có một nên mọi người suy nghĩ một chút. "

Thẩm Tú buột miệng:

"Đi luôn chứ nghĩ cái quái gì. "

Nhưng lời nàng vừa nói ra thì liền bị mấy người khác trừng mắt, kể cả Hoàng Kỳ tuy vẫn chưa biết Đế Vương Tinh là nơi nào nhưng vẫn trừng mắt vì Thẩm Tú không biết giữ giá gì cả. Dù có thèm khát tới đâu thì cũng phải cố tỏ ra bình tĩnh mới đúng chứ ai lại như nàng ta.

Không khí im lặng bắt đầu bao trùm, Băng Thần biết rằng các nàng khó có thể mở miệng ngay lúc này thế nên đứng lên đi làm nhiệm vụ. Hắn không có nhiều thời gian như các nàng để hao tổn, mấy cô nàng thì ra vẻ đăm chiêu cho đến tận khi hắn ta khuất bóng.

Thẩm Tú lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

"Tính sao đây tiểu thư."

Tịnh Ảnh Liên bĩu môi:

"Tỷ nghĩ xem chúng ta phải tính cái gì nữa, tất nhiên là đi tới Đế Vương Tinh rồi, có điều chúng ta mất tích ngoài thực tại cũng không được. Nhưng chuyện chúng ta tới được Đế Vương tinh cần phải khiến cho người trong gia tộc nghĩ là chúng ta gặp cơ duyên mới tới được Đế Vương tinh chứ không phải do Băng Thần. "

Thẩm Tú hơi nheo mày lại sau đó khẽ đáp:

"Đành phải lừa phu nhân một lần thôi."

Hoàng Kỳ đặt tay lên vai của Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ giọng hỏi:

"Đế Vương Tinh là nơi nào mà mọi người có vẻ thèm muốn đi tới đó như thế."

Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ giọng:

"Nếu có nơi nguyên khí nồng nặc gấp 1000 lần Thiên Vương tinh ngươi muốn tới đó sinh sống không."

Hoàng Kỳ khẽ giọng hỏi:

"Chẳng nhẽ Đế Vương Tinh nguyên khí nồng độ thật sự gấp 1000 lần Thiên Vương Tinh chúng ta đang sống? "

Tịnh Ảnh Phong Lan lắc đầu nói:

"Chính ta cũng không biết nhưng chắc chắn phải gấp nhiều lần con số 1000, dù sao nơi đó chỉ khi nào đạt được Vũ Thánh mới có hi vọng đặt chân vào. "

Hoàng Kỳ hít vào một hơi khí lạnh cắn môi thầm nghĩ:

"Tên kia rốt cục cất giữ bí mật gì tại sao lại có thể làm ra chuyện nghịch thiên như thế, yếu ớt như mình thì có lên tới đó không."

Đến tận tối hôm đó Băng Thần vẫn chỉ đủ thời gian để đi tới địa điểm nơi nhiệm vụ thứ năm và sáu đang đợi hắn.

Nhiệm vụ: Đồ sát 100 Hắc Phong Lang

Nhiệm vụ: Tiêu diệt Hắc Phong Lang thủ lĩnh.

Thời gian không còn sớm Băng Thần cần phải quay lại để thực hiện hứa hẹn của mình với Chiến Vũ Lan Anh cái cô nàng kia. Hắn đăng xuất ra khỏi Thiên Đạo thì tiểu Yến thở phào một hơi, nàng chỉ sợ hắn ta nghĩ không thông trốn luôn trong đó thì nàng không biết phải ăn nói sao với tiểu thư.

Băng Thần mỉm cười:

"Cô nương lo lắng cái gì, ta đâu phải người không biết điều, bây giờ thì phiền ngươi dẫn ta đi gặp

" phu nhân " tương lai của mình xem nào. "

Tiểu Yến đưa tay ra hiệu mời hắn, hai người đi dọc dãy hành lang, đi đằng sau Băng Thần nhìn vào bờ mông cong đầy quyến rũ của Tiểu Yến thì trong lòng hơi động. Hắn thở một hơi thầm nghĩ:

"Lâu quá không chạm vào nữ nhân không quen một chút nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.