Thú Tu Thành Thần

Chương 1031: Hiếu kính



Suy nghĩ rất lâu sau đó Chiến Vũ Hồng Thủy vẫn có vẻ tít ngòi, Chiến Vũ Hồng Thiên thì gương mặt trầm tư lại dần dần dãn ra.

Chiến Vũ Hồng Thiên như chợt hiểu cái gì đó liền nói:

"Ý ngài nói tên béo kia chính là chỉ có cái thể xác cùng sức mạnh nhưng chẳng có rèn luyện lên sẽ chậm chạp. Còn một kẻ khác thì bất kể hắn luyện cái gì để khỏe mạnh thì cũng có sở trường, ví dụ như có tập võ thì ăn chắc người kia, nếu không chỉ tập thể thao thì cũng sẽ có tốc độ và phản xạ nhanh hơn, kẻ kia đánh không trúng thì làm sao thắng.

Đổi thành tu luyện thì chúng ta chính là tên béo kia, nhét đầy một người nguyên khí nhưng thật ra chỉ là trống rỗng vô vị. Những kẻ bò từ núi thây biển xác đi ra dù tu luyện lâu hơn nhưng họ đã có thừa sự tích lũy, chúng sẽ biến thành công cụ để họ chiến thắng chúng ta."

Băng Thần ánh mắt tán thưởng sau đó lại khẽ giọng hỏi:

"Bây giờ ta lại hỏi một vấn đề, Vũ Thần chết ở Đế Vương Tinh thì có khác gì người bình thương chết chôn nghĩa địa bởi hắn chẳng có gì đặc sắc cả. Nhưng một cường giả ngã xuống ở một nơi tầm thường thì có thể sẽ dày công tạo nơi yên nghỉ cho mình, những nơi như thế tràn ngập cơ duyên, thậm chí nhiều người còn quán đỉnh cả kinh nghiệm chiến đấu để lại."

Cả hai nghe xong thì thấy đúng hợp lý, Băng Thần sau đó lại lên giọng:

"Có điều ta không phải nói Đế Vương Tinh không có siêu cấp cao thủ nhưng những cao thủ đó tám phần có lẽ từ ngoài phi thăng vào. Các ngươi không cảm thấy họ khởi đầu bết bát nhưng tại sao lại tới được Đế Vương Tinh chưa, nếu các ngươi không nghĩ tới thì ta thật nể.

Với lại dù cho những người thật giỏi ngã xuống ở Đế Vương Tinh thì con chau Chiến Vũ gia có cơ hội để tiếp cận những cơ duyên đó hay chúng đều về tay Hoàng tộc.Với lại người chết ở nơi toàn Vũ Thần như thế này thì dù có thực học cũng sớm truyền cho đệ tử chứ cần gì tạo ra cơ duyên làm gì."

Lúc này đã không chỉ có hai người mà mấy vị trưởng lão của Chiến Vũ gia cũng bu lại để nghe, cả đám giống như học sinh trợn mắt nghe lão sư giảng giải vậy. Một người lên tiếng:

"Tình trạng hiện nay đúng là như thế, tứ đại gia tộc nếu không phải có cống nạp liên tục, tài nguyên dư thừa dùng để tạo ra số lượng lớn Vũ Thần cao cấp thì đã sớm bị đè xuống từ lâu."

Băng Thần tìm được chủ đề liền nói say xưa:

"Rồi tạm thời bỏ qua chuyện nhân tài, bây giờ các ngươi thử tưởng tượng một kẻ trọng thương chạy trốn thì sẽ chọn Đế Vương Tinh để ẩn náu hay những hành tinh nho nhỏ ngoài kia? "

Chiến Vũ Hồng Thiên suy nghĩ một hồi liền hồi đáp:

"Nếu là ta thì đến nhưng tinh cầu nhỏ sẽ dễ ẩn náu hơn, Đế Vương Tinh tuy tốt nhưng quá dễ để đoán tới."

Băng Thần gật đầu ánh mắt toát ra vẻ thưởng thức:

"Ngươi suy nghĩ khá hay, ta từng gặp khá nhiều trường hợp cao thủ từ vi diện bên trên bị truy sát phải phá không đi xuống vi diện thấp hơn. Chín thành bọn họ sẽ ở những hành tinh nhỏ, nếu thương thế nặng chết đi thì chỗ họ chết sẽ trở thành cơ duyên, nếu họ sống rời đi thì chỗ đó vẫn lưu lại cơ duyên của họ.

Vũ giả chúng ta thực chất cũng là một vòng tuần hoàn tuy nhiên tùy vào mỗi người mà sẽ khác đi đường lối. Ví dụ một kẻ lấy được cơ duyên quật khởi, một kẻ khác giết hắn khiến hắn vẫn lạc thì sẽ có một người lấy được cơ duyên của người đã chết để quật khởi, vấn đề là ai sẽ đi đến cuối con đường thôi nếu không thì của Thiên trả Địa mà thôi.

Hắc Dạ với tư thái vô địch như thế nhưng bản thân nàng trước khi gặp ta cũng chỉ là con gái của một thành chủ ở cái trung cấp vi diện. Sức chiến đấu chảnh có bao nhưng khi gặp lại một lần nữa nàng đã mạnh tới không tưởng nổi, lý do bởi nàng đã từ bỏ cái vỏ an toàn để lưu lạc giang hồ tìm cách đuổi theo bước chân của ta.

Tuy cuối cùng nàng vẫn không thể đuổi nổi ta thế nhưng các ngươi nhìn sức chiến đấu của nàng mà xem. Chiến Vũ Phong Lan ở Đế Vương Tinh vạn người tín ngưỡng chỉ giống như đứa bé trong tay nàng, đợi thêm một năm lúc ấy thực lực nàng khôi phục Vũ Thần sơ kỳ thì dù Chiến Vũ Phong Lan có dùng hết sức cũng chẳng thể thắng nổi."

Chiến Vũ Hồng Thủy thân là người bảo vệ gia tộc thì một khi phát hiện ra vấn đề nàng cần giải quyết luôn. Nhưng những thứ này đã nằm ngoài khả năng của nàng khó có thể giải quyết, thế nhưng nàng tin Băng Thần có thể xứ lý được bởi vấn đề do hắn ta nhắc tới cơ mà.

Nàng xuống giọng hỏi:

"Tiền bối ngươi có cách giải quyết vấn đề của Chiến Vũ gia tộc đúng không?"

Mấy trưởng lão mới tới ban đầu còn chưa hiểu tại sao Chiến Vũ Hồng Thủy gọi Băng Thần là tiền bối. Thế nhưng chỉ câu nói tiếp theo của Băng Thần đã khiến họ hiểu ra tất cả:

"Ta sống trăm vạn năm tích lũy vô vàn, đám hậu bối của các ngươi không có công pháp, vũ kỹ phù hợp bảo bọn hắn mang đồ tới đổi cho ta. Đáng nhẽ họ phải đi lịch luyện liều sống liều chết nhưng ta đã đi giúp họ bước này, ta chính là cơ duyên.

Tất nhiên ta đây rất công bằng, họ muốn đi đến bước nào thì chỉ cần nói một tiếng ta sẽ trao cho họ cơ hội đi tới bước đó. Tiền nào của lấy đạo lý đơn giản các ngươi đứng cao chắc phải hiểu, kêu bọn họ đi tìm tài nguyên để đổi cũng là cách để thử thách bọn họ."

Chiến Vũ Hồng Thủy khẽ giọng nói:

"Ta đoán trưởng bối của họ sẽ dùng hết mọi cách để mang tài nguyên cho họ."

Băng Thần khẽ cười nói:

"Thực ra cách thức để họ lấy được cơ duyên từ tay ta rất nhiều, thậm chí nếu thích có thể áp chế ta để lấy công pháp, vũ kỹ dù sao ta mới Vũ Vương thôi."

"Ùng.....ùng"

Hắn vừa dứt lời thì sát khí lan tràn khắp nơi, từ tận trong linh hồn tích lũy sát lực tỏa ra khiến cho cả Chiến Vũ gia tộc đều rơi vào trạng thái cực kỳ ngột ngạt. Chiến Vũ Hồng Thiên vội vàng tỏ thái độ:

"Chúng ta đám tiểu bối làm sao dám làm chuyện điên rồ, ngẫu nhiên được ngài chiếu cố đã là thượng thiên ban ân, đám phàm nhân chúng ta làm sao muốn chống lại ý trời nghịch lại Thiên Đạo."

Băng Thần đột nhiên cười lên vỗ vai của Chiến Vũ Hồng Thiên khẽ giọng:

"Ngươi rất biết điều, ta cảm giác rất hài lòng."

Chiến Vũ Hồng Thiên không hổ là Đại trưởng lão rất biết lấy lòng người khác, quan trọng nhất là hắn thực sự rất biết điều. Băng Thần khẽ thăm dò sau đó nhẹ giọng nói:

" Ngươi trong người cũng ẩn tàng Chiến Thần huyết mạch giọng như tộc trưởng của các ngươi, thế nhưng do chiến đấu quá ít khó kích phát. Đã thế lại còn không có dược phương hỗ trợ nên huyết mạch chỉ nằm ở mức tầm thường.

Nếu ngươi không ngại có thể giống Chiến Vũ Phong Lan đi đánh nhau với Hắc Dạ, còn nếu ngại đợi khoảng nửa năm nàng cũng Chiến Thần đỉnh phong. Dược phương kích hoạt ta đã cho Chiến Vũ Phong Lan rồi."

Băng Thần chỉ điểm làm cho mấy người kia ánh mắt sáng lên, thế nhưng Băng Thần chỉ nhẹ giọng cười nói:

"Theo ta nghĩ các ngươi mới là người cần thăng tiến nhất, ta ở phòng của Chiến Vũ Phong Lan ai muốn gì đến tìm ta, tất nhiên chuẩn bị tinh thần trả giá."

Đợi Băng Thần đi mất rồi một trưởng lão lên tiếng hỏi:

"Đại trưởng lão, chúng ta phải làm sao đây."

Chiến Vũ Hồng Thiên hừ một tiếng rồi nói:

"Còn làm sao, ngươi nghĩ giở thủ đoạn ra được sao, ngươi thấy hắn mới Vũ Vương nhưng đứng giữa một đám Vũ Thần có chút nào sợ hãi không. Nếu muốn thăng tiến thì mau chuẩn bị tìm đồ để " hiếu kính " đi là vừa, thái độ cũng cung kính lên cho ta."

Mấy người trầm tư suy nghĩ, bảo họ cung kính với một người trẻ tuổi thì không dễ dàng, Chiến Vũ Hồng Thủy thấy vẻ mặt không cam lòng của họ thì khẽ giọng nói:

"Các ngươi phải biết quý trọng cơ hội, cứ nhớ rằng trong cái thân thể trẻ trung kia là một lão tiền bối sống không biết bao nhiêu năm là được. Cũng đứng ai lên ý đồ xấu gì nếu không đừng trách ta thanh lý môn hộ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.