Thú Tu Thành Thần

Chương 1085: Nhân sinh như ý



Chín ngày trôi qua Băng Thần dần cảm thấy nhàm chán với việc chém giết, người khác thì gần như đỏ mắt cả rồi bởi tất cả chỉ lo đến chém giết, vừa vào thành liền như con thú điên lao tới bất chấp tất cả tiến hành đồ sát. Băng Thần quan sát bảng tổng sắc thì hắn ta hiện tại đang giữ top 3 về số điểm, cũng phải thôi dù sao cũng đâu có nhiều chỗ người trên cả một sever tỷ người chơi đều cố gắng chui vào một tòa thành để đánh nhau.

Với sức mạnh vượt trội Băng Thần tốc độ chém giết không thể nào tưởng tượng được, Kiếm Vĩ có sát thương vượt trội lại duy trì liên tục nên một giây hắn giết chục người cũng là chuyện bình thường. Hắn có chút không tưởng tượng được hai người đứng thứ 1 và 2 làm sao để hơn hắn ta nữa, theo suy nghĩ của hắn có khi bọn họ không bị Nhậm Thần Nữ làm phiền giống hắn mới có thành tích tốt như thế.

Nghĩ một chút hắn ta liền tập trung vào việc khiêu chiến để giết đối thủ nhanh hơn, thứ hạng sau đó cũng nhanh chóng tiêu thăng lên vị trí thứ hai rồi đến giữa buổi trưa liền nhanh chóng tiếp cận vị trí số một.Ngay lúc chỉ cách khoảng một ngàn điểm thì dị biến xảy ra, hắn ta thân thể bỗng nhiên thững một cái, ngay sau đó hắn xuất hiện trên một mảnh đấu trường.

Ở chỗ này một người thanh niên khác cũng được triệu hoán tới, người kia nhìn qua Băng Thần lạnh giọng:

"Ngươi tốc đọ sát nhân thật là ghê gớm, nếu ta không sử dụng đặc quyền của vị trí số một chắc không lâu nữa sẽ bị vượt qua."

Băng Thần nhìn ngó xung quanh rồi đáp:

"Hóa ra là số một, đặc quyền của ngươi là triệu hồi ta tới đây sao, chẳng lẽ ngươi tính giam ta trong đây?"

Người kia cười khổ:

"Nếu được thế thì tốt quá, thế nhưng nơi này chỉ giam ngươi được một tiếng, thế nên ta buộc phải giết ngươi trong không gian này. Khi đó với thời gian hồi sinh mười tiếng thì vị trí top 1 của ta mới có thể yên ổn."

Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi chắc chắn mình có thể giết được ta sao, nếu ta giết ngược thì chắc ngươi cũng hồi sinh mười tiếng, lúc đó top 10 ngươi cũng chưa chắc giữ được nha."

Hắn nhìn Băng Thần vẻ mặt thương hại:

"Hoàn toàn chính xác nhưng chuyện ngươi thắng ta là không thể, thôi ngươi tới đi để ta kết thúc nhanh chuyện này."

Băng Thần nhìn ngươi này chém gió thì không khỏi buồn cười, quả thực hắn ta cũng có năng lực mới dám ra vẻ cao ngạo như thế.

Ba phút sau

Bốn chiếc đuôi của Băng Thần siết chặt lấy thân thể của hắn nhấc lên không trung:

"Nghỉ ngơi mười tiếng cho tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút, trên thế gian này không ít người hơn ngươi đâu, chém gió cho lắm vào chưa tới năm phút đã sắp ngỏm."

"Sọt"

Kiếm Vĩ đâm xuyên cổ họng của người kia sau đó cái xác bị ném qua một bên, vài giây sau Băng Thần xuất hiện lại vị trí cũ, thế nhưng hắn vừa xuất hiện thì kế bên hắn lại là người quen. Tiếp tục giết hắn ta mỉm cười nói:

"Thần Nữ ta tưởng không gặp lại ngươi chứ?"

Nhậm Thần Nữ nhìn thấy hắn lại có cảm giác khổ bức, hôm qua Hạ Y đã đi gặp giám sát cấp cao xin hạ thực lực tổng thể của mười người giám sát cấp thấp xuống còn Vũ Thánh để tăng thêm độ thử thách. Với tu vi Vũ Thánh thì nàng còn lâu mới làm gì được Băng Thần ngoài thực tại, bây giờ nàng thực sự rất muốn bỏ chạy, qua một năm nữa nàng thực sự phản tuân theo gia huấn.

Năm xưa mẫu thân dính chưởng vì cha nàng làm liều, chẳng lẽ nàng hiện tại cũng nối bước mẫu thân hay sao, một năm mà không làm thịt được hắn thì chỉ cần hắn tìm được nàng phải ngoan ngoãn nghe lời. Nàng muốn một tình yêu đẹp như trong tranh chứ không phải thợ săn bắt thỏ, mẹ nàng từng nói như vậy rất vui nhưng nàng không tin, bị một nam nhân khác bắt lấy thì có gì vui.

Nàng cười khổ khẽ giọng:

"Băng Thần công tử hay chúng ta thương lượng một chút có được không?"

Băng Thần dừng lại việc chém giết híp mắt lại hỏi:

"Thương lượng cái gì?"

Nhậm Thần Nữ cảm giác có thể liền khẽ giọng cười nói:

"Ta sẽ đền bù cho công tử một món đồ tốt, bù lại công tử xóa bỏ chuyện kia, không biết ngươi thấy thế nào?"

Băng Thần hơi suy nghĩ một chút thấy nữ nhân của mình có chút nhiều liền khẽ giọng:

"Cũng được, ta làm thế cũng vì cô nương cố tình tấn công ta thôi, dù sao có một kẻ mạnh đeo bám cản trở mình mãi thì ta cũng có chút không ổn."

Nhậm Thần Nữ trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nàng không nghĩ Băng Thần lại dễ nói chuyện như thế, có điều đổi lại là nàng bị người ta đeo bám cũng không vui. Nàng tươi cười nói:

"Thương lượng hoàn tất, đồ ta tính cho công tử là một đóa liên hoa, thứ này hiện tại mới chỉ nở hai cánh thôi còn năm cánh nữa chưa mở. Thứ này tên đầy đủ là Thất Diệp Liên Hoa thứ này tuy là thực vật nhưng lại có linh trí, nó ở bên ngươi một vạn năm sẽ hóa hình giống nhân loại đại mỹ nhân."

Băng Thần trêu chọc nàng:

"Đẹp bằng ngươi không?"

Nhậm Thần Nữ cười nói:

"Ta cũng không biết nữa, có điều quan trọng là trong chiến đấu nó có thể cho ngươi tăng sức chiến đấu theo số cánh nó đã mở ra, tất nhiên chỉ trong khoảng thời gian nhất định."

Nghe thế Băng Thần liền biết không phải phàm vật, không nghĩ nàng ta chịu bỏ ra vốn lớn như thế để trả tự do cho bản thân, hắn đang suy tư thì nàng to giọng hỏi:

"Ngươi đánh cho đủ điểm top 1 đi rồi nói chuyện với ta, chém giết mười ngày quả thực chán chết."

Băng Thần gật đầu sau đó toàn lực đánh giết, lần này hắn giết liền tới gần tối ngày thứ 10 mới dừng lại, khoảng cách của hắn với người thứ hai đã gần 18000 điểm, còn bốn tiếng người kia chắc chắn vô pháo xoay chuyển. Chưa kể chỉ cần lại gần thì hắn sẽ lại chiến đấu để giãn khoảng cách, đi ra nghỉ ngơi nói chuyện với cô nàng kia để giải tỏa một ít cũng được.

Hai người ngồi trên đỉnh ngọn tháp của thành phố, nơi mặt trăng cực sáng, thế nhưng ngoài nó bầu trời lại không có lấy một ngôi sao, gió đêm lành lạnh thổi qua khiến cho hắn ta không khỏi hít vào một hơi cảm giác sảng khoái lan tràn.Nhậm Thần Nữ rất hiếu kỳ tại sao Băng Thần lại chinh phục được Hạ Y tay nàng khẽ đặt lên thái dương của hắn, Băng Thần giật mình liền đưa tay ra bắt lấy, nàng cười nói:

"Ta chỉ muốn biết chút ít chuyện thôi."

Lập tức một màn hình trong suốt như pha lê suốt hiện trước mặt hai người, sau đó cảnh tượng hiện ra khi hắn còn là Đạp Thiên Vân, Băng Thần giật mình nói:

"Ngươi cũng là Thượng Nhân giông Hạ Y?"

Nhậm Thần Nữ hừ một tiếng rồi nói:

"Đúng vậy, ta muốn xem xem ngươi có gì thú vị mà khiến Hạ Y lại mê muội như thế."

Băng Thần khẽ lắc đầu:

"Cũng chẳng có gì cả, để ta kể cho ngươi, thấy không đó là kiếp đầu tiên của ta Đạp Thiên Vân..........ta chết................làm hoàng đế thực sự chán lắm.........ta lại bị người giết."

Nhậm Thần Nữ coi xong nước mắt đã ngắn dài:

"Ngươi ngốc hay sao lại phải tự sát nhiều lần như thế?"

Băng Thần ngẩng mặt nhìn trăng sáng khẽ mỉm cười:

"Ta nợ thì ta phải trả, với lại ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, khi đó ta thực sự đáng chết. Mỗi lần đạt đỉnh cao tham vấn đến quá khứ ta lại cảm giác mình không còn gì lưu luyến cả.Có điều nhân sinh kỳ diệu lắm, ngươi nhìn đi khi ấy ta là một tiểu hồ ly..........."

Nàng nhìn vẻ mặt Băng Thần hạnh phục mỗi lần tìm lại được một nữ nhân ngày xưa từng có khúc mắc với hắn, Nhạc Thanh Thanh, Thanh Nhàn.....tới Hoàng Tuyền, Đế Thiên Lan.....Thiện Nữ rồi cốt nhục của hắn, nụ cười hạnh phúc của hắn khiến nàng cũng cảm giác mình vui vẻ lên rất nhiều bỗng nhiên mỉm cười theo:

"Thật thú vị."

Băng Thần cười nói:

"Thế nên ta mới nói hiện giờ ta rất tốt, các nàng ấy rồi các con của ta, bằng hữu đang chờ ta chiến thắng trở về, ta nhất định không làm bọn họ thất vọng đấy."

Nhậm Thần Nữ khẽ giọng hỏi:

" Ngươi bộ không sợ chết sao? "

Băng Thần mỉm cười nói:

"Sợ chứ, bây giờ ta sợ chết hơn bất cứ ai, còn trước kia sống không bằng chết thì sống làm gì."

Không gian méo mó quanh hai người bị giải trừ, chỉ gần bốn tiếng nhưng thực tế hai người đã ngồi đó liên tục gần 4 năm thời gian coi lại toàn bộ kiếp sống của Băng Thần, Băng Thần mỉm cười nhìn nàng khẽ giọng:

"Còn mấy phút nữa là sự kiện kết thúc, chúng ta sau này chắc sẽ khó gặp lại, chúc cho ngươi sớm có được nhân sinh như ý."

Tiếng huýt gió của hắn nhẹ nhàng vang lên trong đêm khiến mọi thứ trở nên thật nhẹ nhàng khác hẳn với không khí chiến đấu điên cuồng ở dưới. Khi hắn ta biến mất báo hiệu sự kiện kết thúc nàng đột nhiên ngẩn người tim đập rộn ràng, mẹ nàng từng nói cha nàng truy vạn năm tìm thấy nàng, Băng Thần truy nữ tử vượt cả sinh tử hóa ra so lão cha thật còn điên cuồng.

Bây giờ nàng hiểu tại sao mẹ mình lại vui đến thế, nàng cũng hiểu tại sao nữ nhân của Băng Thần lại yêu hắn đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.