Thú Tu Thành Thần

Chương 1204: Thiên Đạo Đại Chiến - Ác Độc Nhất Nữ Nhân Tâm



“Rắc…..rắc…..rắc”

Tiếng xương cốt của Lục Thiên Bằng vang lên khiến người ta sợ hãi, đối với tu luyện giả thì đau đớn này chỉ như kiến cắn. Thế nhưng rất nhanh cái mạng của hắn sẽ không còn, ánh mắt nhìn về phía muội muội vẻ tuyệt vọng.

Lục Thiên Huệ cuối cùng không thể trơ mắt nhìn đại ca mình chết, nàng dập đầu thật mạnh nhưng nữ đến liền dùng nguyên lực ngăn cản lại. Nữ đế ngồi xuống nắm lấy khuôn mặt của nàng cười nói, đừng làm hư khuôn mặt này, trước tiên cho ta biết câu trả lời.

Gương mặt xinh đẹp của Lục Thiên Huệ tuy chưa đạt tầm cỡ như mấy cái lão bà của Băng Thần thế nhưng vạn người có một cũng không ngoa. Huống chi thiên phú của nàng rất cao, nữ đế đã sớm không muốn nàng ta trở thành người của Hoán Ảnh Môn.

Lục Thiên Huệ nước mắt tuôn rơi:

“Ta đồng ý, mong bệ hạ tha cho lỗi lầm của đại ca.”

“Rập”

Lục Thiên Bằng như bao cát rơi xuống đất, nữ đế lấy một tờ giấy viết cái gì đó sau đó đưa cho Lục Thiên Huệ khẽ giọng:

“Làm huyết thệ đi, bình thường ta không có quyền ép bất cứ ai không phải quan chức làm huyết thệ. Thế nhưng đại ca ngươi gây ra lỗi lầm, ta cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, đồng thời cũng phải có gì đó để ta yên tâm chứ đúng không.”

Lục Thiên Huệ cầm tờ giấy ánh mắt dại ra, Tào tể tướng cực kỳ thông minh, hắn ta đoán được mình sẽ mất một con cờ mạnh mẽ. Trần thượng thư lần này lấy một chiêu tự hủy để lưỡng bại câu thương, không những thế còn thành công câu ra sơ hở.

Nữ đế rình được sơ hở liền ép tới, hắn bây giờ chỉ có thể tự tìm cách bảo toàn mình, còn Lục gia xin lỗi hắn không đỡ được. Chỉ mong Lục Thiên Huệ không nổi điên thì Lục gia còn có cứu, hắn vẫn còn cơ hội kiếm lợi từ khoản đầu tư của mình vào Lục gia.

Lục Thiên Huệ khẽ cắn ngón tay vẽ ra huyết thệ sau đó chầm chậm đọc:

“Ta Lục Thiên Huệ xin thề…….

Ngay trong lúc này có một luồng khí thế kéo tới, nữ đế khẽ liếc mắt qua phía hai vị hộ quốc, bọn họ lập tức biến mất không biết đi đâu.

Nữ đế thúc dục:

“Nhanh lên một chút.”

Lục Thiên Huệ cắn răng:

“.......sẽ chấp nhận mọi sắp xếp của nữ đế bệ hạ về hôn sự, đồng thời sau khi lấy chồng thì sẽ đặt người kia và đế quốc lên trên tất cả. Kể cả tông môn cũng không quan trọng bằng, nếu sai lời thế Lục gia người sẽ chết không có chỗ chôn, suốt vạn kiếp chịu người phỉ nhổ.”

Huyết thệ sáng lên, máu tươi lượn lờ, từ bên ngoài một âm thanh vang dội vào:

“Chậm đã.”

Nữ đế không quan tâm cười cợt:

“Ta gả ngươi cho Nam Cung Cảnh, hình đường trưởng lão của Thiên Long Bang.”

Một nữ nhân xông vào phía bên trong Kim Điện, cũng ngay lúc này Huyết Thệ từ dưới mặt đất đâm thẳng lên trời cao sau đó tan biến. Nữ nhân kia cầm trên tay cuộn giấy rơi xuống mặt đất, ánh mắt nàng có chút tan rã nhìn quang cảnh trước mặt.

Trên tường thành Băng Thần ngồi thảnh thơi nhìn lên bầu trời dần biến đỏ cười nói:

“Chắc có chuyện gì đó thú vị đang diễn ra, tiếc là mình không ở lại xem được, có điều nhanh thu lại bảo bối nghe xem có chuyện gì cũng được.”

Tay hắn thi ấn thì một viên ngọc màu xanh quay trở về, Băng Thần được bao bọc bên trong, thế là hắn bắt đầu im lặng ngồi nghe. Nội dung thì đương nhiên là âm thanh trong Kim Điện từ lúc hắn ta tới cho cho tới khi huyết thệ hình thành.

Khi nãy có một nữ nhân rất mạnh bay qua địa phận tòa thành này, thế nên hắn vội vàng thu lại bảo vật. Thứ này nếu chống chọi quá nhiều luồng khí thế thì khả năng rất cao sẽ bị lộ ra, khi đó thì hắn ta cũng không dễ dàng giải thích.

Tuy rằng dù cho có lộ ra thì vị nữ đế kia cũng chưa chắc dám làm gì hắn ta, thế nhưng nói chung thì không lộ vẫn là tốt nhất. Với lại chỉ cần biết được tới đây đã rất thú vị rồi, chỉ có điều khi Băng Thần nghe đến khoảng thời gian nghỉ thì âm thanh bị ngăn cản.

Khi nói chuyện với Trần thượng thư thì nữ đế đã rất cẩn thận lập ra kết giới, thế nên những gì hai người nói hắn ta không thể biết được.Có điều chuyện sau đó thì ngược lại khá thú vị, so với Hoàng Anh Tông thì cái nữ đế này cao tay hơn hẳn.

Băng Thần thầm than:

“Nữ nhân mới tới là ai nhỉ, thế này thì khác gì đang xem phim đến đoạn gay cấn lại hết, tiếc thật đấy. Có điều ít ra mình biết được mọi chuyện đang chuyển theo chiều hướng có lợi dành cho Thiên Long Bang, mặt lạnh Nam Cung Cảnh sắp có lão bà rồi.”

Trong Kim Điện

Cô cô của Lục Thiên Huệ là Lục Vũ Tình đỡ cháu gái lên, nàng to giọng hỏi:

“Ngươi vừa thề cái gì?”

Lục Thiên Huệ run run chỉ xuống mặt đất, lúc này tờ giấy nằm trơ trọi, phía trên thấm đẫm nước mắt của nàng.Lục Vũ Tình cấm lấy tờ giấy thì người như bị sét đánh, Lục Thiên Huệ đã vi phạm một trong những tổ huấn của Hoán Ảnh Môn.

Bao nhiêu công sức phấn đấu suốt ba ngàn năm của nàng đều tan biến, nàng hận, thật sự rất hận cái nữ nhân tàn nhẫn đang đứng trên trước mặt. Vẻ mặt nàng run rẩy nhưng không làm gì được, nàng quả thật không đánh lại đối phương.

Nữ đế cầm lên tờ giấy Lục Vũ Tình làm rơi mỉm cười đọc:

“Hóa ra là Vũ Tình muội muội đã được thăng lên làm hạch tâm trưởng lão, không biết ta có nên chúc mừng không nhỉ? Ha ha ha ha ha.”

Hạch tâm trưởng lão thì một môn phái chỉ có bảy người, những người này sẽ có quyền đem gia tộc mình tới lãnh địa của môn phái. Từ đó hoàn toàn thoát khỏi khống chế của đế quốc, bất cứ hoàng đế nào dù là của Thiên Dương hay Hạ m đều không được cản.

Thậm chí còn phải quay sang hỗ trợ bọn họ chuyển dời, vốn Lục Vũ Tình cảm thấy thời cơ để trả đũa truyện năm xưa đại ca chết đã tới. Thế nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nàng chắc chắn nữ đế không thể biết chuyện nàng tấn thăng.

Thế nhưng tất nhiên đây là có nguyên nhân khác, đây cũng chứng tỏ rõ ràng rằng lão thiên muốn đùa cợt nàng. Rõ ràng chỉ cần nhanh hơn một ngày thôi thì nàng và Lục gia đã được giải thoát, thậm chí bắt đầu có thể nghĩ đến chuyện trả thù.

Lục Thiên Huệ lời thề đặt nam nhân chưa từng gặp mặt kia cao hơn Hoán Ảnh Môn, điều này không có môn phái nào chấp nhận. Điều này đồng nghĩa nếu nàng muốn mang Lục gia đi thì phải từ bỏ Lục Thiên Huệ mới được.

Bỏ lại cháu gái thì nàng ta mất đi thân phận, thậm chí cái họ cũng không còn, mất hết giá trị lợi dụng tới bên nam nhân kia thì nha hoàn cũng không làm được. Cách còn lại đó chính là Lục gia giữ lấy Lục Thiên Huệ nhưng lại phải bỏ qua nàng.

Lục Vũ Tình gằn từng chữ:

“Sở Liễu ngươi thật độc ác. “

Sở Liễu cười đắc ý:

“Lâu rồi chưa có người dám gọi thẳng tên của trẫm, thế nhưng nể tình chúng ta từng là tỷ muội thân thiết, lại còn là đồng môn nên ta bỏ qua. Còn trách trẫm độc ác thì thì nhớ kỹ lại xem cha ta bị sao bị ám thương chết đi, ta nghĩ như vầy còn nhẹ nhàng lắm đấy.”

Quần thần lập tức biết được lão hoàng đế băng hà có liên quan đến Hoán Ảnh Môn, chuyện xảy ra ba ngàn năm trước lập tức rõ ràng. Thế nhưng cụ thể thế nào thì vẫn không ai biết được, trừ khi nữ đế hoặc Lục Vũ Tình tự mình nói ra.

Sở Liễu mỉm cười nói:

“Ta cùng cha ta thực sự còn nhân từ lắm, chỉ là ngươi không biết đến sự nhân từ của chúng ta thôi. “

Nàng ngồi xuống cạnh Lục Vũ Tình bắt đầu thì thầm cái gì đó, sắc mặt Lục Vũ Tinh biến ảo liên tục.

Sở Liễu đứng lên vỗ vai Lục Vũ Tình mỉm cười nói:

“Ngươi còn dám nói ta độc ác thì ta sẽ cho ngươi biết thế là là độc ác thực sự, thử tưởng tượng xem mọi người biết chuyện này thì sẽ thế nào. Cả thiên hạ sẽ được một phen sôi sục, bằng hữu ngươi nghĩ cho kỹ vào trước khi ra quyết định. “

Lục Vũ Tình nhắm chặt mắt lại khẽ giọng:

“Ta đây từ ngày hôm nay rời khỏi Lục gia, tên ta là Vũ Tinh.”

Nữ đế nhìn sang Lục Thiên Bằng cười nói:

“Phê chuẩn đi chứ tộc trưởng Lục gia, chỉ cần đồng ý thì mọi chuyện ta sẽ bỏ qua, ngươi sẽ trở thành đại tướng quân thứ mười của Hạ m đế quốc.”

Lục Vũ Tình gật nhẹ đầu thi Lục Thiên Bằng liền biết có chuyện gì đó khiến cho cuộc chơi này họ không có cơ thắng.

Hắn khẽ giọng nói:

“Ta với danh nghĩa tộc trưởng của Lục gia đồng ý, từ nay Lục Vũ Tinh mất đi học Lục, bắt đầu từ bây giờ đến suốt kiếp không được lấy họ Lục để xưng hô.”

“Ha ha ha ha”

Tiếng cười của Sở Liễu âm vang khắp kinh thành, Lục Vũ Tình lầm lũi như người mất hồn đi ra khỏi đại điện, nàng chậm rãi bước về phía trước ánh mắt vô định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.