Thú Tu Thành Thần

Chương 1251: Tai bay vạ gió



(Mấy chương gần đây bị sai tu vi, tác mới sửa lại, mọi người thông cảm.)

Giống như khi từ Vương Thành quay về thành trì của Vương gia thì lần này dự kiến cũng mất thời gian tương tự. Ngồi trên thuyền ngọc phi hành trên không trung quả thật có rất nhiều điều thú vị, ở trên độ cao vạn dặm nhìn xuống cũng khá thú vị.

Lâm Thiến Thiến đứng ngay bên cạnh hỏi:

“Huynh thật sự không tính thức tỉnh trí nhớ cho Sở Liễu tỷ hay sao, nàng ấy bây giờ đang là hoàng đế đấy.”

Băng Thần cười hỏi:

“Hoàng đế thì sao?”

Lâm Thiến Thiến khẽ giọng nói:

“Lỡ tỷ ấy tuyển phi tần thì huynh đừng có khóc.”

Băng Thần lắc đầu nở nụ cười đầy tự tin:

“Cái này thì nàng không cần phải lo, nàng ấy cũng giống như ngươi vậy, ta đã cung cấp đủ thứ để nàng có thể đạt được mục đích tối thượng của mình.Chắc chắn còn lâu nàng ta mới nghĩ đến chuyện nam nữ, cái này cũng dễ đoán được thôi.”

Đột nhiên Băng Thần nhìn thấy ở phía dưới có một đám người đang làm gì đó, giống như là mở trận pháp vậy.Dường như cảm giác được Băng Thần đang nhìn xuống nên tất cả cùng ngẩng lên, tuy xa nhưng Băng Thần có thế ánh mắt kia hình như không mấy hữu hảo.

Một người thanh niên chỉ thẳng lên thuyền ngọc, Băng Thần đồng tử phóng to trong chốc lát, hắn biết đây không phải truyện tốt lành gì. Thậm chí cảm giác tử vong đang ập tới, hắn nhanh chóng truyền âm cho tất cả mọi người trên thuyền ngọc.

“Nhanh chóng rời khỏi thuyền.”

Mọi người ai lấy đều giật mình, nhưng giọng điệu của Băng Thần không hề giống đùa một chút nào. Tất cả nhanh chóng phóng ra khỏi thuyền ngọc, sau đó tụ lại một chỗ ở trên không trung, ai lấy vẻ mặt đều cực kỳ căng thẳng.

“Ầm”

Thuyền ngọc vỡ tan hóa thành tro bụi, Băng Thần cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương nên nhanh chóng ra tay. Tay khẽ kết ấn khiến cho bụi từ vụ nổ rơi xuống mặt đất một cách có chủ đích, như thế nếu may mắn thì có thể tạo ra một trận pháp.

Hắn quay qua phía Lâm Thiến Thiến khẽ gật đầu một cái, nàng ta cắn nhẹ ngón tay khiến máu chảy ra ngoài. Lập tức không gian xung quanh liền dũng động trong chốc lát rồi trở lại bình thường, toàn bộ nguyên khí trong khu vực đều bị nàng thu lại.

Nếu có thực sự xảy ra một trận chiến tại đây thì đối phương sẽ gặp muôn vàn bất lợi, bởi trận pháp của Băng Thần giăng ra quá hiểm. Chưa kể Lâm Thiến Thiến kích hoạt chiêu thức cũng không phải dạng bình thường.

Chiêu thức được nàng sáng chế ra để đối phó với vũ giả, dùng ma pháp rút sạch nguyên khí để cắt nguồn cung. Đồng thời ở trong đây thì bạo phát bất cứ chiêu thức nào thì cũng phải tiêu tốn lượng nguyên khí gấp nhiều lần bình thường

Trận pháp của Băng Thần thì vẫn là giảm một nửa lực chiến đấu, thế nhưng chỉ duy trì được một canh giờ thôi. Nếu đối phương quá lỳ lợm thì mọi tính toán coi như đổ bể, chỉ mong Vương Phi gọi viện binh đến kịp thời.

“Vụt”

Có điều đối phương cũng không phải dạng vừa, rất nhanh chóng tạo ra một trận pháp rộng đến tận trăm dặm. Ba người xuất hiện trước mặt của Băng Thần và mọi người, một thanh niên cùng hai người trung niên nhân.

Tu vi của ba người lần lượt là Siêu Thần Cửu Trọng, hai cái trung niên thì vô cùng khủng khiếp với tu vi Tái Tạo Tam Trọng. Trận chiến này hoàn toàn không cân sức, thế nhưng lạ thay là khi nhìn thấy đám người Băng Thần thì họ lại không tiến hành công kích.

Ánh mắt của họ hình như đã chú ý tới hoa văn trên trang phục của mấy người Băng Thần, theo dự đoán thì bọn họ kiêng kỵ Thập Vũ Phái thì phải. Băng Thần thì nhanh chóng kết luận những người này nhất định là từ Thượng cấp vi diện đi xuống đây.

Hai cái người có tu vi Tái Tạo Tam Trọng nhưng lại cho Băng Thần cảm giác nguy hiểm nhiều hơn cả môn chủ Lâm Thiên Linh. Nhiều lần gặp chuyện như thế này rồi thế nên hắn ta nhìn qua liền biết được, may mắn là đối phương vẫn có chỗ kiêng kị.

Thanh niên kia truyền âm cho hộ vệ của mình:

“Mọi người đừng manh động, người của Thập Vũ Môn nếu đụng vào thì sẽ vi phạm giao kéo với thượng nhân. Nơi đây là đất của họ, chúng ta không nên vì hấp tấp nhất thời tạo ra hậu quả khó gánh vác.”

Một người hộ vệ nhỏ giọng nói:

“Thế nhưng bọn họ đã thấy chúng ta đi vào trong bí cảnh, nếu để bọn họ đi như thế này thì chúng ta chắc chắn sẽ khó có thể nuốt trọn bí cảnh này được. Phải biết chúng ta đã phải chờ ba vạn năm, đã thế còn mất nhiều công sức để đi xuống trung cấp vi diện.”

Thanh niên kia mỉm cười nói:

“Yên tâm đi, ta đây đương nhiên không để họ sống sót, thế nhưng cũng không thể để họ chết dưới tay chúng ta được.”

Hai người hộ vệ không nói gì nữa, thanh niên kia mỉm cười nói:

“Tại hạ tên Thẩm Nam, vừa nãy hộ vệ của ta đã mạo phạm các vị rồi, không biết làm sao để tạ lỗi với mọi người.”

Vương Phi mỉm cười nói:

“Nếu là hiểu nhầm thì xin công tử để cho chúng ta rời đi là được, mọi chuyện chúng ta đều sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”

Hắn ta chắp tay nói:

“Thế thì ta cũng nói thẳng tình huống hiện tại, bí cảnh khi nãy bị vị công tử kia nhìn thấy do gia tộc chúng ta dày công trông giữ. Tuy nói đi vào một lần thì sẽ lấy hết được đồ ra nhưng để các vị rời đi kéo người tới thì chúng ta sẽ có quá nhiều đối thủ cạnh tranh.”

Vương Phi cười khổ nói:

“Nếu công tử đã nói như thế thì không biết ngươi có nghĩ tới cách giải quyết hay không?”

Thẩm Nam cười nói:

“Ta không phải người không biết nói lý lẽ, thế nên ta quyết định mời các vị đi vào trong bí cảnh với chúng ta. Như thế thì coi như đến lúc bí cảnh mở ra một lần nữa thì ta không phải lo lắng các vị kéo người tới.”

Vương Phi nhíu mày:

“Như thế thì chẳng phải chúng ta rất có thể sẽ hưởng lợi từ bí cảnh của gia tộc công tử hay sao, ta cảm giác không tốt cho lắm.”

Thẩm Nam nhẹ giọng:

“Vị cô nương xinh đẹp này nói không sai, thế nhưng cho các vị đi vào thì cũng chưa tới 10 người. Nếu chẳng may các vị mật báo thì có thể đến hàng ngàn, hàng vạn người kéo đến đây, lúc đó thì chúng ta đến cháo cũng không có để húp.”

Nghe thì có vẻ đối phương rất bất đắc dĩ nhưng Băng Thần đủ hiểu rằng đối phương không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đến thế. Chỉ là hình như vì lý do nào đó bọn họ không thể tự ra tay với đám người xuất thân từ Thập Vũ Môn.

Có thể bí cảnh kia cực kỳ hung hiểm, với tu vi cao nhất của Vương Phi là Siêu Thần Cửu Trọng đỉnh phong thì rất có thể sẽ ngã xuống trong bí cảnh. Dù sao phần lớn bí cảnh loại lớn là do cường giả chết đi để lại, có thể coi đó như lăng mộ của họ.

Có thể làm cho người của Thượng cấp vi diện quan tâm thì bí cảnh này không hề tầm thường. Chuyện họ nghĩ một đội ngũ tạp nham với tu vi cao nhất là Siêu Thần cảnh, còn có cái Vũ Thần lẫn vào thì chết ở trong bí cảnh là chuyện bình thường.

Phương pháp giết người không dao này quả thật rất ghê gớm, kẻ khác thì nhất định sẽ giết chết đám người Băng Thần. Vương Phi cũng đoán ra được cái gì đó, thế nhưng đói phương quá mạnh, nhóm của nàng không thể nào chống lại được.

Nàng khẽ giọng đáp:

“Được rồi, nếu Thẩm công tử đã nói như thế thì chúng ta nghe theo.”

Thẩm Nam cười nói:

“Chuyện này chỉ do sự vô tình nên mới có chuyện, ta đương nhiên không tính toán, các vị mau nghỉ ngơi. Bí cảnh này hai ngày sau sẽ mở ra, khi đó chúng ta cùng nhau đi vào, tiếp đó thì chúng ta sẽ không làm phiền các vị nữa.”

Trong vòng hai ngày sau đó thì nhóm người Băng Thần tìm nơi đả tọa, hai hộ vệ kia thì thay phiên canh chừng bọn họ để không ai chạy đi hết.Quả thật là tai bay vạ gió, nếu không bị cản ở đây thì có lẽ họ cũng sắp tới Vương thành rồi.

Bây giờ thì không chỉ vướng vào trong phiền phức, lại còn sắp phải đối mặt với nguy cơ liên quan sinh tử. Vương Phi là người lớn nhất nhưng cũng chỉ có thể thở dài, không điều khiển được huyết mạch cao cấp nhưng tu vi nàng vẫn tăng chậm quá.

Đối mặt với hai cái Tái Tạo Tam Trọng là chuyện không thể nào, huống chi Băng Thần còn cho nàng biết hai người đó tu vi tệ cũng phải Hư Vô Ngũ Trọng. Đơn giản họ bị quy tắc của trung cấp vi diện áp chế nên tu vi mới rơi xuống mức độ này thôi.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.