Băng Thần không phải đứa ngốc thế nên hắn ta thừa biết rằng mấy ngày hôm nay nhất định sẽ có sóng to gió lớn đang tụ họp. Hắn không thể nào vì ngực của Vương Phi bé một chút mà nghĩ nàng không có nhiều người để ý, bây giờ thì hắn ta lãnh đủ.
Bỗng nhiên Băng Thần cảm giác dường như những nhiệm vụ nhỏ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chính tuyến khiến hắn ta đi vào đường tắt đầy nguy hiểm. Ví dụ như quen biết chị em Vương gia, Tề Phiến, Lâm Thiến Thiến chẳng hạn.
Bọn họ đầy người hâm mộ khiến cho nếu hắn dám đụng vào rất có thể chết không nhắm mắt, vô số kẻ sẽ làm hắn ta vạn kiếp bất phục. Có điều nếu hắn ta có quan hệ tốt với các nàng thì nhiệm vụ đưa Vân Vũ Phái lên đứng đầu Thập Vũ Môn sẽ dễ hơn rất nhiều.
Dường như muốn có tài nguyên thì nhất định phải trả giá không nhỏ, con đường vốn đã không bằng phẳng càng trở nên chông gai. Quá nhiều suy nghĩ khiến hắn ta đi đường không thể nào tập trung nổi, thực lực hạn chế khiến hắn cảm thấy khá bí bách.
Vương Phi thấy hắn suy tư thì khẽ giọng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc nghĩ gì khi giúp ta?”
Băng Thần nhìn qua nàng khẽ cười nói:
“Giúp sư phụ của mình cũng cần nghĩ sao?”
Một câu hỏi thay câu trả lời, Vương Phi mỉm cười:
“Xin lỗi ngươi, sau này sư phụ sẽ bảo vệ ngươi hết mức, thật sự ta không hiểu được khi đó mình nghĩ gì lại làm như thế. Đã thế còn bị nhiều người chứng kiến như thế, sau này thời gian ở môn phái hay đi lịch luyện, làm nhiệm vụ cũng đều phải cẩn thận.”
Băng Thần chỉ cười nhẹ nhàng:
“Sư phụ còn như thế này chắc muốn lấy thân mình để đền bù cho ta thì phải.”
Vương Phi vỗ vai hắn một cái rồi nói:
“Ta phủ định cũng không thể, huống chi ta không muốn bất cứ ai biết chuyện chúng ta luyện công. Truyện người truyền công pháp cao cấp đến mức này cho ta nếu người khác biết thì không hay, Thập Vũ Môn cao thủ sẽ trở nên điên cuồng. “
Băng Thần gật đầu đáp:
“Ta hiểu những gì ngài nói “ chim vì sâu mà chết, người vì tài mà vong “, trong khoảng thời gian này chúng ta thật sự cần phải giữ bí mật.Có điều sư phụ sẽ phải chịu sự hiểu lầm này gần như vĩnh viễn, một khi đã đâm lao thì phải theo lao tới cùng.”
Vương Phi thở dài nói:
“Như thế này còn đỡ khổ hơn lúc bị chính huyết mạch của mình tra tấn mỗi ngày, ngươi không bị nên không hiểu cảm giác của ta đâu. Từ lúc bắt đầu tu luyện được tới giờ thì ta chưa từng chân chính được nghỉ ngơi.
Thậm chí khi tu luyện cũng không thể nào chuyên tâm được khiến cho dù công pháp tốt tu vi cũng không được cao. Tất cả Hạch Tâm trưởng lão cũng chỉ có mình ta Siêu Thần, nghĩ đến thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi, bây giờ thì mọi chuyện đã qua.”
Băng Thần cười ra tiếng:
“Ta hiểu rồi, thế bây giờ sư phụ lại trở thành bạn gái của ta, ngài nghĩ hộ ta xem về môn phái ta phải giải thích thế nào với bạn gái của mình. “
Vương Phi ngẩn người sau đó gãi đầu:
“Ta còn đang nghĩ làm sao giải thích với Thiến Thiến, còn bạn gái của ngươi ở môn phái thì ta còn chưa hề nghĩ tới. Hay ngươi cứ nói rằng ta chủ động quyến rũ ngươi, còn bản thân không cầm lòng được, nữ truy nam cách một tầng sa chắc nàng hiểu."
Băng Thần xoay người ép nàng ta vào tường khẽ giọng:
“Thế chúng ta làm cho người ngoài nhìn giống một chút.”
Vương Phi vốn không hề cao nên nhìn vào liền thấy nàng lọt thỏm vào bên trong, một tay của Băng Thần liền có thể nhấc nàng lên dễ dàng. Ngậm lấy đôi môi hồng hào khẽ mút, đồng thời ánh mắt khép hờ liếc nhìn về phía ngoài con hẻm.
Tu vi không cao nhưng hắn ta cảm nhận được có người theo dõi, hai người bọn họ dù bây giờ là giả thì cũng nên làm giống thật một chút. Hai tay của Vương Phi trèo lên trên cổ của Băng Thần tận tình phối hợp, có người theo dõi hay không nàng cũng chẳng quan tâm.
Về điểm này thì nàng với muội muội Vương Nghi đồng nhất quan điểm với nhau, đầu tiên là phải hưởng thụ hết mình cái đã. Cùng lúc này rất nhiều ngọc thạch truyền tin bị bóp vỡ, những người hâm mộ Vương Phi hoàn toàn hết hy vọng.
Bọn họ khi biết tin đều hy vọng đó chỉ là một chuyện hiểu nhầm thôi, bên trong đó nhất định có cái gì không đúng. Cũng vì thế bọn họ mới sai người tới Lục Long Tinh để tìm hiểu thực hư, ngay lúc thấy được hình ảnh này thì hi vọng của bọn họ liền cạn kiệt.
Người thì buồn bã, kẻ thì phẫn nộ, càng có nhiều người oán hận Băng Thần vì đã cướp đi nữ thần trong lòng bọn họ. Thậm chí có vài người còn rơi cả nước mắt, nhiều kẻ lại cười đến điên dại, trong đó không ít người cực kỳ nguy hiểm.
Trong một biệt viện nằm ở trên núi cao có một thanh niên ánh mắt vô thần nhìn về phía xa xăm, trong đầu hồi tưởng về quá khứ. Cài ngày hắn gặp Vương Phi lần đầu tiên, vốn chỉ là một kẻ yếu đuối được nàng cứu mạng.
“Ngươi đi trước nhanh lên, ta cứu ngươi đâu phải để ngươi nằm đó, nhanh đi trước để dò đường cho ta nhanh lên.”
Ngay phút giây đầu tiên nhìn thấy nàng hắn liền như bị định thân, khuôn mặt đó, tính cách đó, khí chất đó thật sâu hấp dẫn hắn. Cho đến ngày hôm nay dù có không biết bao nhiêu nữ nhân thèm muốn nhưng hắn vẫn một lòng chung tình với nàng.
Một cô gái quỳ ở dưới hỏi:
“Thiếu gia có cần ta xử lý tiểu tử kia hay không?”
Thanh niên mỉm cười nói:
“Không cần manh động, Vương Phi rất thông minh nên nhúng tay vào rất có thể sẽ bị nàng phát hiện ra. Hâm mộ nàng không phải chỉ có mình ta, tiểu tử kia vốn không đủ sức chống lại bọn họ, ngươi cứ chờ xem hắn ta sẽ thảm như thế nào.
Còn ta thì chẳng quan tâm nàng có quan hệ với nam nhân nào, chỉ cần ta là người về đích cuối cùng trong cuộc đua là được. Ta đã chờ ngàn năm thì sao chỉ vì một chút chuyện như thế này lại gây ra nguy cơ khiến nàng ghét bỏ ta.”
Cô gái kia rời đi thật xa thì cảm xúc cũng bộc phát, từ trong cổ họng âm thanh như từ địa ngục vang lên:
“Vương Phi ngươi đáng chết, thiếu chủ yêu thương như thế lại từ chối, bây giờ còn yêu đương với một thằng nhóc chẳng ra gì. Ta nhất định sẽ mở to mắt nhìn xem các ngươi có thể vui vẻ đến bao giờ, cứ chờ mà xem.”
Sau đó nàng nhìn lên đỉnh núi ánh mắt đầy vẻ ước ao, người cần một chút thôi lại không được, kẻ được trao toàn bộ lại từ chối. Nhưng nàng giống như thiếu chủ của mình, bọn họ chỉ cần bản thân là người về đích cuối cùng là được, còn quá trình không quan trọng.
Một ngày sau Lâm Thiến Thiến giải quyết xong những thứ Băng Thần giao phó liền quay lại thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Ba người từ biệt hai người Tề Phiến, Vương Nghi để quay về Vân Vũ Phái, con đường khó khăn bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Lúc hắn về thì không thấy Cao Thiên Kim ra đón mình, thế thì chắc nàng chưa làm xong nhiệm vụ rồi. Dù sao hắn ta được ưu ái nhiều như thế mới có đủ điểm để đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh, nàng ta làm nhiệm vụ một mình chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều.
Vương Phi cùng Băng Thần đi tới nơi báo hoàn thành nhiệm vụ, trên đường ai cũng nhìn vào bọn họ sau đó xì xào. Băng Thần thì có vẻ thản nhiên còn Vương Phi cũng giữ trên môi nụ cười, nàng khoác tay Băng Thần vừa đi vừa cười nói như không thấy xung quanh đang bàn tán.
Băng Thần giao ra nhiệm vụ thì trưởng lão Vân điện liền đứng ra xác nhận:
“ Nhiệm vụ thật sự đã hoàn thành, điểm cống hiến ngươi nhận được tổng cộng là 11 vạn.”
Hắn mỉm cười nói:
“Ta muốn đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh lên muốn lấy 10 vạn điểm cống hiến đổi thành ngọc bài vào cửa.”
Vị chấp sự kia gật đầu nhưng khi hắn ta đang tính rời đi thì một âm thanh vang lên:
“Ta đây có hoài nghi về giá trị của mấy cái nhiệm vụ của sư đệ này thực hiện, bản thân ta nghĩ chúng không nên có điểm cống hiến cao như thế. Với tư cách con trai của Hạch tâm trưởng lão Long Lực ta đề nghị kiểm tra lại chi tiết quá trình hoàn thành nhiệm vụ.”
Những người ở trong Nhiệm vụ đường đều ngừng lại hết, bọn họ biết sắp có trò hay để xem, ai lại không biết Long Hạc yêu thích Vương Phi. So với em trai Long Hác yêu thích Lâm Thiến Thiến còn nhiệt tình hơn rất nhiều.
Tuy nhiều lần bị Vương Phi ngược cho thừa sống thiếu chết nhưng vẫn kiên trì đến tận ngày hôm nay. Với lại cũng phấn đấu đến cấp độ Hạch tâm đệ tử rồi, hôm nay hắn ta ra mặt cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Băng Thần thở dài một hơi, hắn sớm chuẩn bị tâm lý rồi nhưng không nghĩ sóng gió lại đến sớm như thế.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn
[email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)