Thú Tu Thành Thần

Chương 1291: Biến Chuyển Bất Ngờ



“Vụt”

Nhát kiếm với tốc độ như tia sáng giáng xuống, bất cứ ai trong giờ khắc này đều nghĩ rằng Băng Thần chết chắc rồi.Nguyên lực cuộn trào chắc chắn sẽ không chỉ gây thương tích thể xác mà sẽ còn xé toạc cả nguyên thần của hắn ta.

“Keng….sụt”

Không nghĩ tới trong chớp mắt Băng Thần liền biết mất, hai thanh thương lẫn thanh kiếm đang chém xuống đứt đôi. Ba kẻ đang giữ chặt Băng Thần ánh mắt trợn ngược quay đầu nhìn về phía sau của bọn họ nơi Tư Mã Yên Nhiên đang đứng.

Tay trái của nàng ôm lấy eo của Băng Thần khiến hắn tựa vào người mình, tay phải cầm chặt thanh bảo kiếm. Trên lưỡi kiếm thấy được bụi máu đang còn lơ lửng trong không khí, điều này bảo hiệu bảo kiếm vừa được uống máu.

Ba cái xác phân ra làm đôi rơi thẳng xuống đất trong sự ngỡ ngàng của tất cả các sát thủ, thành chủ và các cung phụng lao vào chiến đấu. Với tu vi cực kỳ vượt trội thì một trăm cái sát thủ vốn bị thương không nhẹ trong tay Băng Thần chiến đấu nhanh chóng kết thúc.

Tư Mã Yên Nhiên rút hai thanh thương đang găm trân người của hắn ta ra, máu trong người hắn ta đã ít đến mức không đủ nhiều để chảy ra nữa rồi.Nếu không phải tu luyện giả cấp Siêu Phàm thì chắc Băng Thần đã ngỏm từ lâu rồi.

“Bốp…...bốp…..bốp”

Tư Mã Yên Nhiên tay vỗ vào mặt Băng Thần vài cái:

“Ngươi tỉnh lại đi, Băng Thần nhanh tỉnh lại cho ta.”

Vừa nãy Băng Thần có chút mơ hồ nhưng bây giờ đã bị nàng ta đánh bất tỉnh hẳn rồi, hắn có khổ tâm chỉ tiếc không nói thành lời được. Tư Mã Yên Nhiên hơi đắn đo sau đó từ giởi chỉ lấy ra một viên đan dược nhét miệng hắn ta.

Đang bị thương như thế thở đã đã là may rồi, nuốt xuống viên thuốc đương nhiên cần người hỗ trợ. Thành chủ muốn lại giúp đỡ bởi hắn ta thấy Tư Mã Yên Nhiên có vẻ không biết cách dùng nguyên lực dẫn đan dược xuống.

“Bốp”

Nàng ta vỗ mạnh vào miệng của Băng Thần một cái khiến cho không chỉ đan dược mà cả máu cũng cùng một hướng đi vào trong. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, rõ ràng nhìn nhẹ nhàng hiền lành như nàng lại vô cùng ác.

Vương Phi thì rõ ràng có vẻ làm gì cũng ác nhưng khi chăm sóc người khác lại vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng. Tư Mã Yên Nhiên hiền từ hay nói đỡ cho người khác nhưng rõ ràng nàng không có tính tiểu thư hành động lại đậm chất tiểu thư.

Cảm giác như nàng chưa từng chăm sóc ngươi khác bao giờ vậy, Băng Thần không hiểu sau chuyện trong môn phái nàng ta có thể giải quyết tốt thế. Đan dược nàng ta cho hắn uống khiến tốc độ hồi phục tăng lên khủng khiếp.

Loại đan dược này Vương Phi chưa thể luyện ra được thế nên chỉ có thể từ gia tộc của nàng luyện ra. Theo suy đoán của Băng Thần thì Tư Mã Yên Nhiên cũng có gốc gác ở trên Thượng cấp vi diện, tuy nhiên tình hình cụ thể thì hắn ta không rõ.

Thành chủ dọn dẹp xong chiến trường thì lên bên trên báo cáo tình hình:

“Thưa Tư Mã phó chưởng môn chúng ta đã kiểm tra tất cả sát thủ nhưng bọn họ toàn bộ đều là tử sĩ. Trên người bọn họ không có bất cứ bằng chứng nào để xác định thế lực, nhưng theo kinh nghiệm của ta thì có thể đoán ra vài cái thế lực.”

“Ặc”

Vừa dứt lời thì cổ của hắn téo máu, hai cái cung phụng hóa thành cát bụi chưa rơi xuống mặt đất liền bị gió cuốn đi mất. Đằng sau thành chủ hiện ra một lão giả, trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh lá từ từ hiện hình ra.

Tu vi thì Tư Mã Yên Nhiên cảm nhận được, tệ nhất thì người này cũng phải Tái Tạo Tam Trọng Sơ Kỳ. Đã thế còn là người tới từ Thượng giới thế nên chiến lực ít nhất cũng chỉ thua nàng một chút thôi chứ không nhiều.

Nàng phải bảo vệ thêm một người nữa thì coi như cân bằng chiến lực, có điều bảo kiếm trên tay của nàng lại tốt hơn. Y phục trên người cũng được làm riêng nên khi chiến đấu nàng cũng sẽ nhỉnh hơn người chỉ mang y phục chuyên để ẩn thân.

Lão giả thả thành chủ xuống dưới mặt đất rồi nói:

“Tư Mã phó chưởng môn chắc cũng hiểu ngày hôm nay nếu không lấy được mạng của tiểu tử kia thì chắc chắn chúng ta không xong. Đều xuất thân từ Thượng giới thế nên chắc ngươi không cản ta đến cùng chứ, như thể bỗng nhiên sẽ có thêm một kẻ thù đấy.”

Tư Mã Yên Nhiên cười nói:

“Thế để ngươi giết chết hắn thì Tư Mã gia cũng có thêm một kẻ thù, đã thế ta làm sao biết được hai cái thế lực ai mạnh hơn ai.”

Băng Thần hơi lấy lại thần trí liền lên tiếng:

“Phó chưởng môn nói thế cũng nghe được sao, ta đây là đệ tử của ngươi cơ mà.”

“Bốp”

Băng Thần vừa tỉnh lại được ngủ thêm một giấc, Tư Mã Yên Nhiên ra tay liền không cần biết đông tây gì cả. Nàng thực sự đang muốn kéo dài thời gian bởi Lâm Thiên Linh chắc chắn cũng sẽ tới nhanh tới thôi.

Đã có thể không cần phải mạo hiểm thì nàng đương nhiên sẽ không đi mạo hiểm, để Băng Thần mở miệng thì không thể nào kéo dài thời gian được. Lão giả kia có vẻ cũng quen với cảnh này, với lại quyết tâm giết Băng Thần của hắn rất lớn.

Từ trong người hắn ta lấy ra một ngọn tháp rồi cười nói:

“Lần này ta bỏ mạng ở đây để kéo theo ngươi cùng tiểu tử kia, ta hỏi lại lần cuối ngươi có giao tiểu tử này ra không.”

Tư Mã Yên Nhiên cười nói:

“Tiền bối có vẻ hơi nhầm, ta biết tu vi của ngươi cao cực kỳ, trong bất cứ thế lực nào cũng phải xếp vào hàng ngũ nguyên lão. Tiểu bối như ta và nguyên lão như ngươi thì ai đáng giá hơn thì không cần suy nghĩ cũng có thể quyết định.

Chủ của thế lực nào lại đưa ra quyết định ngu ngốc đến như thế, ta thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.Người cần cân nhắc có nên ra tay hay không phải là tiền bối chứ không phải là ta.”

Lão giả mỉm cười nói:

“Ngươi không quan trọng bằng ta nhưng ta không quan trọng bằng kế hoạch của thiếu gia, thế nên tạm biệt Tư Mã tiểu thư. Không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, chỉ là khi đó cả hai chúng ta chắc sẽ không còn là người.”

Tư Mã Yên Nhiên kiếm chỉ thẳng lão giả:

“Ngươi nghĩ chỉ có mỗi một món bảo vật đã muốn giết được ta, đợi chưởng môn tới thì người chết chắc chắn là ngươi.”

Lão giả không nói nhiều mà kích hoạt luôn bảo vật trong tay, thân thể vốn trong già cỗi lại càng hom hem. Bảo tháp trong tay vỡ tan thành trăm ngàn mảnh, một lỗ hổng thời gian mở ra khiên cho cả một vùng trời đều xuất hiện lực kéo không thể kháng cự.

Chỉ có một mình lão giả đứng ở trong một vùng bụi màu vàng lên có thể kháng cự lại, ánh mắt hắn tập trung về phía hai người Băng Thần. Hắn ta muốn chắc chắn rằng hai người kia phải bị cuốn vào trong thì mình mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cảm giác Lâm Thiên Linh sắp tới rồi, thực lực của Lâm Thiên Linh là vượt cấp chiến đấu, nàng ta từng giết chết một cái Tái Tạo Bát Trọng đỉnh phong. Đã thế người kia còn là cường giả có tiếng tại Thượng cấp thế giới nàng cứ thế giết chết.

Một cái khi xuống Trung cấp thế giới chỉ còn tu vi Tái Tạo Tam Trọng như hắn ta thì gặp nàng chỉ có một con đường chết. Tư Mã Yên Nhiên từ chối chống cự mà cùng với Băng Thần đi thẳng vào không gian, dù sao càng chống cự càng dễ gây ra phong bạo không gian.

Lúc đó thì dù có tu vi như thế nào đi chẳng nữa thì chỉ cần không phải Thần thì chết là cái chắc. Dù cho có may mắn sống sót đi chăng nữa thì cũng khó có thể đi ra ngoài còn nguyên vẹn, mất tay chân, tổn thương linh hồn cũng là chuyện thường.

Lâm Thiên Linh tới thì lỗ hổng không gian cũng dần khép lại, một lúc sau trên tay nàng chính là cái đầu của lão giả kia. Nàng không nói lời nào quay đầu phi hành về phía Vân Vũ Phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.