Thú Tu Thành Thần

Chương 1296: Quyết Định Khó Khăn



Sát Thần Kiếm truyền hết những hình ảnh này vào đầu của Băng Thần, biết trước chuyện gì đang xảy ra sẽ khiến hắn ta ứng biến tốt hơn. Lúc gần tỉnh lại thì hình ảnh giống như giấc mơ liên tục đổ về khiến hắn ta không khỏi lo lắng.

Hắn giao tiếp với Sát Thần Kiếm:

“Tiếp tục truyền thông tin tới khi ta có thể tỉnh lại, ta muốn biết tình trạng của nàng ta, cái cô nàng này thực sự quá cứng đầu.”

Sát Thần Kiếm lại tỏ ra vui vẻ:

“Ta cảm thấy mình sắp có thêm một cái nữ chủ nhân, cô nàng này kể cả tính cách hay hình dáng đều đúng kiểu chủ nhân thích nhất.”

Băng Thần phê bình kín đáo:

“Từ khi ngươi có Thanh Thủy thì thay đổi rất nhiều, không nghĩ có ngày được nghe ngươi nói đùa cơ đấy.”

Sát Thần Kiếm kết thúc cuộc nói chuyện vì nó không muốn bị cười nhạo:

“Ta lập tức cung cấp hình ảnh cho chủ nhân.”

Ba canh giờ sau Băng Thần rốt cuộc tỉnh lại sớm hơn dự kiến, hắn cầm lấy một mảnh của cành cây do nàng ta sử dụng qua. Khẽ bóp một cái thì bụi bay tứ tung Băng Thần nhanh chóng đoán ra lai lịch của loài cây này, không nghĩ nàng ta liều thế.

Loại cây này tên Băng Đế, củ của cây này là dược liệu cấp cao nhưng cần phải ít nhất trên một vạn tuổi mới có thể sử dụng. Nhựa của cây này dính được Tư Mã Yên Nhiên tận dụng rất tốt, có điều thứ này ăn vào thì sẽ trải qua cảm giác lạnh buốt cả người.

Người ăn vào thì sau khoảng hơn hai canh giờ sẽ bắt đầu phát tác, nhìn nàng cả ngươi co quắp lại thì Băng Thần không khỏi lo lắng. Tu luyện giả cấp cao ăn phải thứ này chỉ coi như bị tra tấn nhẹ nhàng, còn người thường thì làm sao chịu nổi.

Cởi ra áo khoác ngoài đồng thời lấy hết toàn bộ những thứ có thể giữ ấm trong giới chỉ ra cho nàng dùng để giữ ấm. Băng Thần biết ở trong hang động này không hề có cách giải quyết, ra ngoài thì tác dụng phụ của cấm kỵ chưa hết.

Vốn bị quy tắc của Táng Thiên Bí Cảnh khiến cho hắn chỉ có hơn một thành thực lực thì hiện tại còn suy yếu hơn một chút nữa. Huống chi thương thế của hắn ta chưa thực sự hồi phục nữa, ra ngoài bây giờ thì cũng không thể nào đi xa hay phi hành được.

Phi hành trên không rất dễ thu hút chú ý của yêu thú cấp cao, trong khi đó giải quyết con nhện đang ở ngoài kết giới đã đủ làm hắn mệt mỏi rồi. Lúc quay trở về nhất định phải lập kết giới thêm lần nữa cũng là một vấn đề nan giải.

Thực ra là đánh bại con nhện kia thì hắn ta phải lập lại kết giới ngay lập tức, máu của Tư Mã Yên Nhiên vẫn đang đổ. Yêu thú đánh hơi rất tốt nên chúng sẽ tìm tới nàng rất nhanh thôi, Băng Thần không nghĩ rằng mình có thể liều được.

Cầm lấy Sát Thần Kiếm ngồi trước cửa hang hắn ta nhắm chặt mắt của mình lại chờ đời trận pháp đổ vỡ. Bị Siêu Phàm đỉnh phong yêu thú tấn công liên tục khiến cho trận pháp sắp đổ vỡ mất rồi, Băng Thần muốn tận dụng để tiêu hao sức lực của nó.

“Ư...hừ..hừ”

Tư Mã Yên Nhiên hơi thở bắt đầu phun ra sương rồi, hắn ta biết mình chỉ có một lần cơ hội để ra ngoài thôi. Bất kể vì lý do gì hắn ta cũng phải thành công, vừa nghĩ cách vừa phải cứu được nàng bằng bất cứ giá nào.

Nhiệm vụ không xuất hiện đi chăng nữa thì hắn ta nhất định cũng phải cứu nàng cho bằng được thì thôi. Cô nàng này rất biết cách để hắn ta phải nợ nàng, đến mức dù cứu mạng nàng lần này hắn cảm giác vẫn chưa được công bằng với nàng.

“Toang”

Trận pháp rốt cuộc bị phá tan, Băng Thần lập tức mở mắt ra cầm lấy Sát Thần Kiếm lao tới tấn công con nhện khổng lồ. Con nhện này có vẻ không ngờ tới rằng mình sẽ bị tấn công thế nên chỉ kịp gầm lên một tiếng liền bị Băng Thần đánh trung.

“Ầm”

Băng Thần đánh bay nó ra ngoài liền cấp tốc lao theo tung liên tục các chiêu thức với mục đích giết chết con nhện này càng nhanh càng tốt. Nhát kiếm thứ tám xuất ra thì con nhện bị bổ làm đôi chết không kịp ngáp, động tĩnh gây ra cũng không tính lớn.

Những yêu thú ở gần phần lớn cũng khá yếu nên không chủ động đi gây sự với Băng Thần làm gì để mất mạng oan uổng. Phong ấn lại cổng ra vào của hang động Băng Thần lúc này mới an tâm đi ra ngoài, các loại thiên tài địa bảo đều bị hắn thu thập.

Những yêu thú trấn thủ đều bị hắn ta một kiếm diệt sát, chỉ mất nửa tiếng thì trong phạm vi ba dặm tất cả mọi thứ có thể dùng được đều bị hắn ta lấy đi. Tất cả bỏ vào trong giới chỉ một cách vội vàng chứ không kịp lấy hộp ngọc ra để bảo quản cho tốt.

Phóng nhanh về hang động sau đó hắn ta đổ hết tất cả những thứ mình có ra sàn rồi sau đó bắt đầu lẩm bẩm một mình như kẻ điên.

“Hỏa Long Đan thiếu mất ba loại dược liệu không thể thay thế, Bảo Thể Đang thiếu mất một loại chính không thể luyện chế được. Có thứ gì khiến nàng ta uống vào sau đó cơ thể phát nhiệt để chống lại cái lạnh ở bên trong thân thể không nhỉ.”

Kiến thức của hắn ta nhanh chóng hiện ra:

“Hồng Hoa Tứ Diệp, Lam Lan Hoa……..có nên không nhỉ?”

Nghĩ một hồi hắn phát hiện ra một thứ có thể dùng được, có điều thứ này nếu sử dụng thì cần sự đồng ý của nàng ta mới được. Nếu không đợi nàng ta an toàn thì nhất định sẽ băm hắn ra thành ngàn mảnh là chuyện có thể đoán trước.

Chuyên tâm thì Băng Thần luyện đan dược rất nhanh, một viên đan dược đỏ như máu nằm ngay ở trên tay hắn ta. Chạy lại đến chỗ Tư Mã Yên Nhiên ôm lấy nàng vào lòng, sau đó hắn dùng nguyên khí khiến nàng cảm thấy xung quanh ấm áp.

Nguyên khí truyền vào trong thân thể chỉ đủ để giữ cho kinh mạch của nàng nàng được thông suất chứ không đến nỗi bị đóng băng. Có điều máu và nội tạng của nàng không biết còn chống chịu được trong bao nhiêu lâu nữa.

Nàng hơi tỉnh lại hơi thở mong manh khẽ giọng:

“Ta sắp chết sao Băng Thần?”

Băng Thần nhỏ giọng thì thào:

“Phó chưởng môn hiện tại vẫn chưa có vấn đề, thứ nhựa cây ngươi ăn vào chính là Băng Đế Mộc. Thứ này khiến cho ngươi cảm nhận cái lạnh khủng khiếp như bây giờ, tu luyện giả ở cấp độ Vũ Thần trở nên thì sẽ không có vấn đề gì cả.”

Nàng cười thảm thương:

“Thế thì ta là phàm nhân nên sắp chết có phải không?”

Băng Thần lắc đầu nói:

“Bây giờ đưa ngài ra vòng ngoài trước thời gian cơn bộc phát lần cuối thì ngươi sẽ không sao cả. Chỉ là ta không biết khoảng cách là bao xa, nếu được thì dù liều mạng ta cũng sẽ phải đưa ngươi ra ngoài cho bằng được.”

Nước mắt nàng bắt đầu rơi:

“Khoảng cách có hơn năm trăm vạn dặm, ngươi không thể mang ta ra ngoài kịp đâu, trên người của ngươi thương thế còn rất nhiều nữa. Ta chết là đủ rồi không thể nào liên lụy đến ngươi, mau đặt ta ở chỗ êm ái một chút thì ngươi có thể rời đi.”

Băng Thần không biết nên nói gì thì nàng bắt đầu nói đứt quãng trong cơn từng cơn nức nở:

“Tư Mã Yên Nhiên ta là một kẻ thất bại, tất cả những gì ta đặt ra đều không thể làm được. Ta chưa thể cùng tỷ muội của mình khiến Vân Vũ Phái thành môn phái đứng đầu trong thập phái, ba tỷ muội hứa sẽ cùng nhau phi thăng thượng cấp thể giới cũng chưa xong.

Càng không thể nào chứng tỏ với người trong Tư Mã gia rằng ta đây không phải là kẻ vô dụng chỉ biết tiêu tốn tài nguyên. Người mình thương ta càng chưa tìm thấy được, cuối cùng vẫn cô đơn lẻ bóng đến lúc chết.”

Thấy nàng ta thảm quá hắn ta bèn nói:

“Thực ra viên đan dược này có thể giữ cho ngươi sống sót thế nhưng uống vào hay không là quyền quyết định của ngươi. Mộng Tỉnh Đan là xuân dược vô cùng mạnh, nó có thể kích thích tiềm năng của nhân loại.

Trong quá trình đó sẽ phát ra nhiệt ngăn nội tạng và máu bị đóng băng, như thế ngươi có thể giữ được tính mạng của mình. Đổi lại thì đương nhiên ngươi mất đi cái gì tất nhiên ngươi phải biết rõ, bởi chỉ có phát tác thì thứ này mới tính là có tác dụng.”

Tư Mã Yên Nhiên sững người, nàng gần như quên mất thân thể mình đang lạnh như thế nào. Đứng trước lựa chọn nàng liền như người đang mơ vậy.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn hovancuong đã tặng đậu cho tác. Chương end buổi tối, mọi người thưởng thức rồi đi ngủ nhé.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.