Thú Tu Thành Thần

Chương 1297: Bất Đắc Dĩ



Tư Mã Yên Nhiên trong đầu dằn xé giữ dội, nàng hiểu Băng Thần nói như thế là có ý gì, nàng còn hiểu cả lý do tại sao. Lúc nãy ra ngoài nàng cũng có quan sát sơ qua rồi, theo kiến thức của nàng về đan dược thì chẳng luyện được loại đan nào ra hồn.

Đã thế đan dược có thể cứu của nàng bắt buộc phải có thuộc tính hỏa, tác dụng phải được phát huy hoàn toàn thì nàng mới sống được. Mộng Tỉnh Đan loại xuân dược này xuất phát từ Thủy Vũ Phái, hai phái gần nhau nên đương nhiên nàng phải biết rồi.

Thứ này để cho nó phát tác rồi thì Siêu Thần Cảnh cũng đừng hòng có khả năng giữ mình, huống chi nàng còn chỉ là một phàm nhân. Khi thứ này phát huy tác dụng lại không được dùng nam nữ quan hệ tiến hành âm dương giao hòa thì nàng ta cũng mất mạng.

Tư Mã Yên Nhiên quay sang hỏi hắn:

“Ngươi có ý kiến gì không?”

Băng Thần lạnh nhạt:

“Như đã nói, tất cả đều để phó chưởng môn quyết định, ta đây sẽ làm theo dù ngươi có quyết định như thế nào.”

Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng hỏi:

“Nếu ta không uống viên đan dược này thì sao?”

Băng Thần thành thật:

“Ta nhất định sẽ mang xác của phó chưởng môn ra ngoài giao tận tay cho Lâm chưởng môn. Dù cho ta có không ra được bí cảnh thì trước khi ngỏm cũng sẽ chôn cất người đoàng hoàng, cái này ta có thể đảm bảo.”

Tư Mã Yên Nhiên thấy hắn thực sự muốn cho mình mồ yên mả đẹp liền cầm lấy đan dược ném vào mồm:

“Bất kể hôm nay có chuyện gì xảy ra đi nữa thì ngươi nhất định không được cho người khác biết. Đặc biệt là Vương Phi không được biết ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, ngươi có thể hứa với ta có được không?”

Nàng lo lắng nếu mình với Băng Thần xảy ra chuyện lại để cho Vương Phi biết thì nàng ấy chắc chắn sẽ rất buồn. Tỷ muội đi giành nam nhân là chuyện nàng không bao giờ muốn xuất hiện cả, thế nhưng lần này có ảnh hưởng đến tính mạng của nàng.

Như nàng đã nói khi nãy, hiện tại còn rất nhiều thứ nàng muốn, có những việc nàng còn chưa hoàn thành nữa. Bây giờ hy sinh một chút để giữ lấy sinh mệnh sau đó tính tiếp, nàng cũng đã chuẩn bị cho ngày này rồi nhưng không nghĩ lại trong hoàn cảnh như thế này.

Băng Thần cũng là một sự lựa chọn không tồi, nếu hắn là người xấu thì nhất định đã ăn sống Vương Phi từ rất lâu rồi. Hai người từ lúc công khai đã rất lâu nhưng nàng vẫn thấy thủ cung sa của Vương Phi nên mới dám khẳng định như thế.

Mộng Tỉnh Đan phát huy tác dụng không giống như những loại xuân dược khác, tác dụng của nó phát tán từ từ và càng lúc càng mãnh liệt hơn. Băng Thần cũng đoán được dược hiệu dù mới chỉ luyện chế lần đầu tiên.

Hắn ta khẽ giọng hỏi nàng ta:

“Trong bí cảnh này thì giả dụ chúng ta đi ra ngoài thì có phải thực lực của yêu thú sẽ càng lúc càng yếu hơn có phải không?”

Nhiệt lượng từ trong xương cốt bắt đầu tỏa ra khiến cho Tư Mã Yên Nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng nhớ lại trải nghiệm của mình rồi đáp:

“Táng Thiên Bí Cảnh cũng giống những bí cảnh khác thôi, có điều cấp độ trung bình của yêu thú ở đây đều là Siêu Thần hết rồi. Ngươi muốn mang ta ra vòng ngoài thì phải cực kỳ cẩn thận để tránh gặp phải vây công giống lần trước.

Chiêu thức ngươi thi triển rất mạnh nhưng dùng nhiều chắc chắn sẽ không tốt cho thân thể, đặc biệt là khi ở trong Táng Thiên Bí Cảnh thì càng không nên. Ngươi phải nhớ thật kỹ là nếu cần thiết có thể vứt bỏ ta ở lại để chạy trốn.”

Băng Thần nhíu mày nói:

“Là một nam nhân ta không cho phép mình bỏ lại người đã cứu lấy mình, ngươi không chỉ cứu còn sắp trở thành nữ nhân của ta. Bất kể là vì lý do gì thì chuyện bỏ ngươi lại bỏ chạy sẽ không nằm trong kế hoạch, huống chi ngươi cũng phải đoán được thân phận của ta rồi chứ.”

Tư Mã Yên Nhiên nhìn vào đôi mắt của hắn ta lắc đầu:

“Có thể do ta ngốc thế nhưng thật sự thân phận của ngươi là gì thì ta vẫn chưa hề đoán ra, thượng giới người, siêu cấp thế giới người. “

Ánh mắt nàng nheo lại:

“Hay ngươi là Thượng nhân?”

Băng Thần khẽ cười nói:

“Hiểu biết của ngươi cũng không cạn, thế nhưng ngươi thử đoán thêm một chút nữa xem, chính miệng ta nói ra thì không tốt.”

Nàng từ câu nói của hắn ta bắt đầu phân tích, bỗng nàng nghĩ tới việc tự hắn nói ra thì không tốt sẽ mang đến một khả năng nữa. Thế nhưng khả năng này thực sự nằm ngoài suy đoán của nàng bởi tu vi của hắn ta thực sự quá cao.

Tư Mã Yên Nhiên dùng giọng dò hỏi:

“Ngươi là người chơi?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cuối cùng ngươi cũng đoán ra câu trả lời chính xác, ta thực sự là một người chơi, hai chúng ta bây giờ đều nắm giữ bí mật của nhau rồi.”

Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng hỏi:

“Dù lần này có xảy ra chuyện nhưng chúng ta đều là người trưởng thành thế nên có thể coi như không có chuyện gì hay không?”

Hắn dừng lại để suy nghĩ vì muốn cho nàng một câu trả lời hợp lý:

“Cái này ta không thể hứa với ngươi được, nếu như ngươi không cứu ta thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Ngươi càng không nên uống viên Mộng Tỉnh Đan vào làm gì bởi đối với một kẻ ích kỷ như ta thì chuyện chơi qua đường sẽ không phát sinh.”

Nàng nhìn vào đôi mắt của hắn ta rồi nói:

“Ta còn chưa biết thực sự ngươi trông như thế nào, hai chúng ta dù phát sinh quan hệ thể xác thì trên mặt tinh thần thực sự vẫn chưa có dính dáng gì. Ngươi không lẽ muốn ép ta đây phải nhận một người nói chuyện không được mấy câu là nam nhân của mình.”

Cô gái này rất thú vị, người Băng Thần không thể mê hoặc được thì càng khiến hắn ta hứng thú nhiều hơn. Hắn đã cứu nàng, hắn đã cho nàng xem thực lực, tất cả những thứ một người nam nhân hoàn hảo cần để chinh phục trái tim phụ nữ hắn đều có.

Từ hành động tới bối cảnh đều rất phù hợp thế nhưng nàng ta lại không rung động, đã thế nàng ta còn thực sự muốn có tình yêu. Một người không phải lệch giới tính thì theo tình hình này chắc phải có chút thích hắn là tệ nhất rồi.

Tư Mã Yên Nhiên vẫn dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn ta, phải nói Băng Thần cảm giác mình bị thất bại không nhẹ. Tuy khoảng thời gian tiếp xúc không lâu nhưng những chuyện hai người trải qua chẳng khác gì đã ở gần nhau ngàn năm.

Cả hai đều bị rơi vào vòng xoáy của việc chiến đấu và bị thương đến không thể cử động, mỗi lần đều chứng minh cho đối phương thấy rõ mình như thế nào. Có điều khi Băng Thần có chút thích bởi nàng đúng gu của mình thì nàng lại lạnh nhạt.

Bây giờ thì nàng ta sắp kỳ lạ hơn cả Tiếu Hoan Hỷ rồi, nữ nhân này biết mình uống vào xuân dược sắp phát tác lại có thời gian nghĩ tới cảm nhận của bằng hữu. Tuy hắn chưa kiểm chứng nhưng Tiếu Hoan Hỷ chắc không được vậy đâu.

Tuy rằng nhận xét như thế này có chút phiến diện nhưng chung quy ra hai nàng ai cũng đều rất lạ lùng trong suy nghĩ. Điều này khiến cho cách ứng xử với mọi việc của các nàng đều trở nên vô cùng khó đoán, chẳng ai hiểu các nàng nghĩ gì cả.

Một lúc sau khi trò chuyện mắt nàng bắt đầu mờ đi bởi hơi nước, rốt cuộc nàng chịu không nổi khiến nước mắt rơi xuống. Băng Thần gần như đứng hình bởi hắn không hiểu nổi những giọt nước mắt kia là có ý gì.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi đã có người thương chưa?”

Tư Mã Yên Nhiên lắc đầu thì Băng Thần mới cảm giác mình nhẹ nhõm đi một ít, gạt bỏ trang phục đã rách tả tới của nàng đi.

Dùng chút lý trí còn sót lại nàng khẽ giọng:

“Lần đầu của ta, mong ngươi có thể nhẹ nhàng.”

Hắn ngắm nhìn thân thể của nàng trong người cũng trở nên nóng bức, quả thực nàng rất đẹp. Cái đẹp này còn đúng tiêu chuẩn của hắn, Băng Thần không khỏi dừng lại để ngắm nàng một chút, sau đó mới từ từ xách thương ra trận.

Chút ít lý trí còn sót lại Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng:

“Lão gia mời dùng bữa.”

Đây là câu nói mẹ nàng từng dùng với cha nàng, trong tình huống này nàng cảm giác có thể áp dụng được. Mộng Tỉnh Đan rốt cuộc có thể hoạt động hết công suất, nàng ta càng lúc càng tỉnh táo hơn nữa.

Một đặc thù của Mộng Tinh Đan chính là một khi đã đi vào chiến đấu thì người trong cuộc sẽ càng tỉnh táo. Nàng chú ý tới từng giọt mồ hôi đang chảy trên thân thể của mình, ánh mắt đầy tính chiếm hữu của Băng Thần dành cho mình.

Tất cả mọi thứ khiến nàng tự hỏi:

“Có lẽ đây thật sự là thứ mình mong ước, đúng không nhỉ?”

Băng Thần với thể chất, huyết mạch, công pháp bình thường thì lực chiến đầu trên giường cũng chỉ nhỉnh hơn người khác chút thôi.

Một tiếng sau hắn liền kết thúc chinh phạt, cả thân thể mệt mỏi rã rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.