“Bây giờ mọi người im lặng nghe ta phân tích, đợi ta nói xong thì ai có ý kiến gì có thể đưa ra ý kiến của mình. Nhắc trước là chuyện này liên quan rất lớn nên phiền các ngươi ném hết mấy cái như tư thù hay ý kiến cá nhân đi giúp ta, nghe hiểu không.”
Mấy người kia đồng thanh:
“Đồng ý.”
Vương Phi hơi nghĩ một chút rồi nói:
“Thế thì tốt, các ngươi đặt câu hỏi để ta dựa theo đó phân tính cho nhanh.”
Lâm Thiên Linh đặt câu hỏi trước:
“Tại sao ta gia nhập Thanh Vân Phái lại kỳ quái?”
Mấy người khác cũng dồn dập
Thập Vũ Phái chưởng môn, phó chưởng môn trong mắt người khác rất ghê gớm nhưng trước mặt Vương Phi đều là bé ngoan hết. Thủ đoạn trước kia của nàng khiến bất cứ ai đều phải rùng mình sợ hãi, bây giờ bớt rồi nhưng vẫn rất ám ảnh.
Nàng ta sau đó nói ra suy nghĩ của Băng Thần.
Vương Phi khẽ giọng nói:
“Theo như hắn ta thì nếu như Lâm Thiên Linh gia nhập Thanh Vân Phái thì rốt cuộc sẽ thờ phụng Thanh Thủy Phái giống như chủ phái hay tiếp tục thờ Thần Nữ Đảo. Nều thờ Thanh Thủy Phái thì có nghĩ Thần Nữ Đảo đào tạo người miễn phí cho Thanh Thủy Phái hay sao.
Tề Ngọc gật đầu rồi nói:
“Đến câu hỏi của ta đi, chắc mọi người cũng quan tâm đến vấn đề này nhất.”
Vương Phi cũng đang định nói:
“Chính xác thì Thượng Nhân đang muốn tạo lên một hệ thống đào tạo khiến nhân tài không bị thất thoát. Những người bây giờ còn kém có thể lấy được không gian để phát triển, Thượng cấp vi diện và Siêu cấp vi diện mới là chiến trường thực sự.
Tiếp theo là vấn đề của Long chưởng môn đi, nói thật thì lần này chuyện chúng ta thực hiện được giao kèo của lần tuyển chọn trước là không thể.Các vị vẫn lên đi thăm dò thế lực phụ thuộc đúng với môn phái mình thờ phụng đi thì hơn. “
Tiếp đó nàng trả lời từng cái vấn đề một cho đến khi mọi người đều rõ ràng, thật tốt là không có ai đưa ra ý kiến gì cả vì mọi thứ đã rõ ràng.
Vương Phi chỉ vào những nơi đang xảy ra linh điểm nở hoa rồi nói:
“Những con yêu thú đó chắc chắn được tuyển chọn để thử thách chúng ta, thực ra nói thế thì cũng không đúng cho lắm. Thượng Nhân không để ý tới chủng tộc thế nên bọn chúng cũng là đối thủ cạnh tranh trực tiếp vối chúng ta.”
Một người phó chưởng môn phì cười:
“Để chúng ta cạnh tranh với yêu thú.”
Vương Phi cười khinh bỉ:
“Thế nếu để ngươi gặp con rắn khi nãy ngươi tính làm sao đánh lại nó, với lại trong Thập Vũ Phái chúng ta cũng có không ít yêu thú hóa hình. Lời nói ra thì cẩn thận một chút, nếu để người khác nghe thấy sẽ có suy nghĩ không hay về Thập Vũ Phái.”
Chưởng môn của Thuận Vũ Môn khẽ cúi đầu:
“Cám ơn Vương trưởng lão vất vả một chuyến tới đây, lần sau chúng ta nhất định sẽ cảm tạ đàng hoàng.”
Vương Phi đứng dậy khẽ giọng:
“Cảm tạ không cần thiết, hôm nay ta tới đây cũng không phải vì các vị.”
Nàng nhìn lên màn hình nơi có Băng Thần cười:
“Nếu không có hắn thì ta cũng chẳng rảnh để đến đây làm gì.”
Nói xong thì nàng bỏ đi khiến không ít người vừa cảm thấy khó chịu lại còn cảm thấy vô cùng bất lực. Nàng dù sao cũng là nhân tài hiếm có, thường thì nàng sẽ để ý những vấn đề ít người để ý tới rồi tìm ra manh mối về những chuyện có thể xảy ra.
Thập Vũ Phái chưởng môn đều không phải kẻ ngốc thế nhưng họ vị mắc kẹt trong những thứ giống như truyền thống chẳng hạn. Giống như việc người của Vân Vũ Phái được người của Thanh Vân Phái tuyển thì đó là may mắn và chẳng có vấn đề gì cả.
Thượng Nhân nói là có can thiệp nhưng giới hạn trong phạm vi rất nhỏ, bọn họ trao cơ hội nhưng chẳng đặt ra luật lệ gì cả. Chính vì thế nên có một số vấn đề tưởng rất dễ nhìn thấy nhưng thực ra nằm trong điểm mù của mọi người.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì Thượng Nhân cũng rất khác với cách nghĩ của Băng Thần, thực tế là Thượng Nhân không thể quyết định sinh tử của bọn họ. Còn Băng Thần thì từ khi tham gia vào Thiên Đạo đã suýt chết không ít lần.
Trước khi hắn thức tỉnh thì lúc nào cũng ở trong tình trạng không thể phản kháng, hắn tin rằng có rất nhiều người không được may mắn như thế. Thượng Nhân thực ra không nhắc nhưng lại vô cùng cứng nhắc trong vấn đề trung thành.
Lâm Thiên Linh đám người này nghe có vẻ rất ghê gớm nhưng trong mặt Thượng Nhân bọn họ không bằng Băng Thần. Thậm chí Cao Thiên Kim tính ra cũng có giá trị lớn hơn tất cả những người ngồi ở đây bởi nàng đã từng là người đạt Sáng Thế cấp độ.
Lâm Thiến Thiến kiếm trước từng là Thần Vương nhưng cũng chỉ đến thế, dù cho có là Thần Đế nhưng không làm chủ một vũ trụ cũng không được để vào mắt. Băng Thần biết tuy không nói ra nhưng hắn thấy Tô Anh hay Tiếu Hoan Hỷ xem nhẹ Hư Giới người.
Đây là một sự thật không thể chối cãi được, chỉ là do cách hai thế giới nên Hư giới người mới không để ý đến sự thật này thôi. Riêng việc người của Cấm giới có thể bất tử tại Hư giới đã không chút công bằng rồi.
Người chơi bị ràng buộc bởi nhiệm vụ nên phải có quan hệ tốt với người trong thế giới này, nếu không bị ràng buộc gì thì thật khó có thể tưởng tượng. Cùng là nhân loại với nhau nhưng vì ở hai thế giới thế nên chẳng khác gì hai cái chủng tộc khác nhau.
Chuyện này khi nãy Vương Phi cũng đã nói thẳng cho chưởng môn của Thập Vũ Phái, cân nhắc nhiều góc độ bọn họ đành phải đồng ý. Cấm giới người có cả một cái Thiên Đạo trò chơi, Hư giới thì bây giờ mới xây dựng.
Một bên làm đủ kiểu đến khi không còn vết xước, còn Hư giới thì gấp rút theo kiểu đi đến đâu làm đến đó. Lý do thiên vị thì dù Băng Thần đã nói cho nàng nhưng nàng ta làm gì dám nói cho mấy cái con người đầy toan tính này biết.
Nếu chẳng may làm ảnh hưởng gì thì người bị truy cứu trách nhiệm rất có thể là Băng Thần chứ không phải bọn họ. Băng Thần là người tiết lộ ra tin tin, từ giây phút nghe được nàng đã cam đoan với hắn ta là tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết bất kể đó là ai.
Quay lại bên trong bí cảnh thì bốn người Băng Thần đang cực kỳ tích cực làm nhiệm vụ của mình. Các linh điểm liên tục bị bọn hắn phá vỡ với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cứ mỗi lần phá được linh điểm thì đều có thông báo về.
Băng Thần, Tề Phiến, Ngọc Thanh đều đã nhanh chóng tập hợp lại rồi, chỉ còn thiếu mỗi một mình Vương Nghi nữa thôi. Linh điểm cuối cùng nàng phải phá có chút xa xôi nên mọi người cũng không có ý kiến gì cả, tất cả đều âm thầm chờ đợi.
Được nửa giờ thì rốt cuộc nàng ta có thông qua tổ đội liên lạc với Ngọc Thanh, mở ra trực tiếp thì hình ảnh của nàng hiện lên.
“Mọi người nhanh chóng tập trung, linh điểm cuối cùng thực sự không ổn một chút nào, hai cái Tái Tạo Cảnh yêu thú đang đánh nhau. Còn hai canh giờ nữa linh điểm này nở hoa rồi, một mình ta thực sự không có cách để đối phó.
“Vù”
Ba người ngay lập tức biến mất, tốc độ của Băng Thần không hiểu vì lý do gì trở thành người nhanh nhất trong ba người.
Ngọc Thanh ngạc nhiên hỏi:
“Băng Thần sao tu vi của ngươi lại tăng thêm hai cái tiểu cảnh giới rồi.”
Nghe hắn ta hỏi Băng Thần cuời nhạt:
“Ngươi quên mất trước khi xuất hiện linh điểm thì Tàng Thiên Bí Cảnh có đặc điểm nào lại khiến nhiều người liều mạng như thế hay sao.”
Tề Phiến ánh mắt sáng lên:
“Thiên tài địa bảo đều đi vào thời gian thành thục, tại sao chúng ta lại vì linh điểm quên mất cái này nhỉ. “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Linh điểm tăng tu vi thì phải chờ ra ngoài bí cảnh mới được, mấy người thực lực còn thấp như ta muốn tăng tu vi thì phải làm ngay. Mọi người hình như cũng quên mất ta là luyện đan sư, thăng cấp đối với ta thì chỉ cần có đan dược đủ nghịch thiên là được.
Vốn ở bên ngoài có những thứ không thể nào tìm thấy nhưng trong Táng Thiên Bí Cảnh có thể may mắn tìm thấy được. Tu vi đạt đỉnh phong như các ngươi không thăng cấp thì thu thập mang ra ngoài bí cảnh để sau này sử dụng cũng được.”
Một lúc sau khi tới nơi thì thời gian chỉ còn lại một canh giờ, ba người tới nơi thì thấy dưới mặt đất có một cái xác của Thủy Vọng Lang dài gần chục dặm. Phía bên trên bầu trời một con Thiên Kiếm Ưng với thương tích đầy mình đang rít gào.
Băng Thần không nói lời nào mà lấy ra Sát Thần Kiếm bởi hắn thấy con chim này thực chất đang bảo vệ linh điểm. Ánh mắt của nó cũng đã tập trung vào bốn người, trận này không đánh không được rồi.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
“Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Phía bên ngoài bí cảnh thì trận chiến sắp diễn ra thu hút rất nhiều người quan sát, cao tầng các môn phái cũng vô cùng hứng thú. Đây coi như lời thách thức của các hậu bới tới chiến tích xưa kia của các tiền bối.