“Thế bây giờ Băng Thần công tử muốn làm đầu gà hay muốn làm đuôi phượng, theo thực lực của ngươi đáng nhẽ phải trở thành đường chủ. Như thế sẽ có một phân đường mới để ngươi tùy ý phát triển không cần phải lo đến sắc mặt của người khác.
Hoặc ta có thể cho ngươi làm phó đường chủ của Đệ Nhất Đường, thế nhưng ngươi sẽ phải dưới quyền ta và một số người nữa. Đương nhiên ta rất thích ngươi nên có điều kiện thì ngươi có thể thoải mái nói ra để ta suy nghĩ.”
Băng Thần đã thuộc lòng bối cảnh của người mình mượn thân phận nên rất thoải mái nói chuyện:
“Ta từng là một hội phó, phải nghe lệnh người khác cũng bình thường, với lại so sánh với tầm cỡ của Thiên Hà công hội thì phó đường chủ cũng hợp lý. Nhưng ta muốn hai lão bà của ta ít nhất cũng là phó đường chủ của một trong những phân đường mạnh nhất.”
Thẩm Tuyệt Giao gật đầu:
“Ta sẽ triệu tập các phó đường chủ của Đệ Nhị Đường tới Đệ Thập Đường, hai nàng đánh thắng được ai sẽ trở thành phó đường chủ của phân đường đó. Dù sao đứng cao thì cũng nên có thực lực để người dưới có thể chấp nhận được.”
Băng Thần mỉm cười hỏi:
“Với những gì hai nàng thể hiện ra thì chuyện đó có cần thiết không?”
Thẩm Tuyệt Giao thẳng thắn nói ra suy tính của mình:
“Dù chỉ mang tính hình thức thì ta cũng cần người bị giáng chức phải thua cuộc một lần để tâm phục khẩu phục. Thiên Hà công hội không có chức hội phó, phó đường chủ cũng tương đương đường chủ của các công hội khác nên mong ngươi hiểu.”
Băng Thần nghiêm túc:
“Được thôi, không biết cấp trên của ta tên gì?”
Thẩm Tuyệt Giao nhíu mày hỏi:
“Ngươi không biết tên của ta sao?”
Băng Thần nhếch mép cười nói:
“Khi nghiên cứu hai cái công hội là Thiên Long Bang và Thiên Hà công hội thì ta chỉ nhớ được một cái hội trưởng trùng tên với ta. Người còn lại có lẽ là nữ nhân tên Đạm Đài Thiên Thanh luôn đứng ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng cấp độ.”
Thẩm Tuyệt Giao có chút không cam tâm:
“Ngươi có coi bảng xếp hạng cấp độ thì tại sao không biết ta?”
Băng Thần cười đùa:
“Ta chỉ nhìn từ hạng một tới hạng một trăm, không biết ngươi nằm ở vị trí thứ bao nhiêu vậy?”
Mấy cái đường chủ vừa mới hồi sinh lại nghe Băng Thần nói không khỏi bật cười, người tham gia khảo hạch thì cảm thấy rất nể Băng Thần. Quả nhiên một con người tài năng còn hiểu rõ địa vị mình ở đâu, người khác ai dám nói chuyện như thế.
Thẩm Tuyệt Giao cảm thấy mình có chút bất lực:
“Ta tên Thẩm Tuyệt Giao, tuy cấp độ của ta còn thua nhiều người trong công hội nhưng thực chiến trước giờ chỉ thua hội trưởng. Hiện tại ta đang nắm quyền chỉ huy ở Đệ Nhất Đường của công hội, sau nay ngươi sẽ là Phó đường chủ dưới quyền của ta.”
Băng Thần gật đầu mỉm cười khẽ đáp:
“Ta biết rồi, chào sếp.”
Hắc Ngọc mỉm cười bước ra tự giới thiệu:
“Ta tên Hắc Ngọc là Đường chủ của Đệ Nhị Đường, chỗ này thực sự không phải nơi tốt để tỷ thí nên chúng ta nên đi tới đấu trường. Ở đó hai vị muội muội có thể thoải mái thể hiện bản thân của mình, rất mong hai người có thể đánh bại ai đó.”
Hắc Cốt thở dài chán nản, hắn biết mình đã phạm sai lầm rồi, nếu khi nãy bước chân nhanh hơn một chút thì ba người này đã ở dưới trướng hắn rồi. Khi đó hắn đảm bảo sẽ vô cùng ngầu, chỉ cần dựa vào Băng Thần thôi cũng đủ hắn nở mày nở mặt rồi.
Đang suy nghĩ thì Băng Thần đi tới trước mặt hắn chắp tay:
“Có vẻ ta không vào phân đường thứ một trăm được rồi, chuyện này quả thực ngoài ý muốn của ta. Cùng là nam nhân chắc ngươi cũng hiểu việc lo cho nữ nhân của mình quan trọng đến mức độ nào, ta cần hai nàng có không gian phát triển lớn hơn.”
Hắc Cốt xua tay:
“Băng Thần huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều, vốn ta cũng chỉ muốn giúp ba người giữ an toàn trong công hội lắm loại thành phần thôi. Nếu tỷ ta và Thẩm tỷ đã muốn giữ người thì đảm bảo an nguy của họ sẽ không có vấn đề gì cả,”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Hắc đường chủ nói thế thì ta cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, mong sau này được ngươi giúp đỡ nhiều hơn nữa. Còn nếu Hắc đường chủ có việc cần tới Băng Thần ta thì cứ tự nhiên giao phó, trong khả năng thì ta sẽ không từ chối.”
Hai người nói chuyện với nhau thêm một chút, người ngoài nhìn vào không tưởng tượng được hai người này thực sự mới quen nhau ít giờ. Lúc đang trò chuyện vui vẻ thì thấy có một đám người đi vào, Băng Thần nhìn cái liền nhận ra ngay là mấy cái công tử ca trong thành.
Nhìn trang phục thì chắc cũng không có chức vụ gì cả, riêng người đi đầu cũng mặc trang phục của đường chủ. Nhìn vẻ mặt e ngại của Hắc Cốt thì chắc đây cũng thuộc dạng không tốt đẹp gì cả, đã thế chắc còn có gia thế gì đó nên người có thân phận cũng phải né tránh.
Hắc Cốt khẽ giọng nhắc nhở:
“Đám kia chính là người của Đệ Thập Đường, mấy kẻ đằng sau nhìn có vẻ không giống nhưng thực ra chính là phó đường chủ đấy. Người nhìn chỉnh tề nhất thì chính là đường chủ kiêm chủ nhân của đám chó đi đằng sau.”
Băng Thần khẽ mỉm cười:
“Đám này thì ta biết, nghe nói là con cái của quan lại gì đó.”
Hắc Cốt ngạc nhiên hỏi:
“Sao ngươi biết?”
Băng Thần cười nói:
“Đám người này thấy lão bà của ta xinh đep nên có ý đồ xấu, cũng tại vì bọn họ mà ta cùng hai lão bà đã ở trong khách sạn cả tuần trời rồi. Thật sự không hiểu bọn họ tại sao lại rảnh như thế, ngày nào cũng canh chừng ở tòa nhà đối diện khách sạn.”
Hắc Cốt thở dài vỗ vai Băng Thần an ủi:
“Đám người này tác phong ta rất rõ, có điều Băng Thần huynh đệ tại sao lại lặn lội đường xa từ Thanh Lâm Thánh Sơn tới tận Đạm Đài Thánh Thành?”
Băng Thần thở dài một hơi rồi nói:
“Ta đã rớt khảo hạch rồi, lý do thì thật sự không muốn nhắc tới, trong bất cứ thế lực nào cũng có ít loại cầy quyền cậy thế chèn ép người tài. Thất bại là thế, nhưng bảo ta quay về Thượng cấp vi diện thì ta không cam tâm. Nghĩ tới đệ nhất gia tộc Đạm Đài gia có thể là chỗ để ta dụng võ, nào ngờ vừa đến thành thì gặp ngay cái đám phiền phức này.”
Kẻ dẫn đầu đi lại chỗ Băng Thần sau đó thản nhiên hỏi:
“Hai cái nữ nhân đi cùng ngươi đâu rồi?”
Băng Thần nhìn người này rồi nói:
“Ngươi là ai? Ta không quen?”
Người này hừ một tiếng rồi nói:
“Ta là Hàng Hổ, thái tử của Hàng Thiên đế quốc, ngươi là một cái dân đen ta hỏi còn không mau trả lời.”
Băng Thần nhìn vào Hắc Cốt rồi hỏi:
“Đây là đường chủ của Thiên Hà công hội thật sao?”
Hắc Cốt xấu hổ gãi đầu:
“Ừ thì đúng vậy nhưng ở đâu cũng vậy, có người tốt thì phải có kẻ xấu thôi.”
Hàng Hổ nhíu mày vẻ không vui:
“Bổn thái tử đang hỏi chuyện ngươi, nữ nhân kia rốt cuộc đang ở đâu?”
Băng Thần nhìn hắn cười hỏi:
“Ý ngươi là lão bà của ta?”
Hàng Hổ rất nghiêm túc nói như đúng rồi:
“Ngươi là một kẻ thất bại, đến Thanh Lâm Thánh Cảnh cũng không vào được làm sao lại xứng với nữ nhân đẹp đẽ như thế. Bổn thái tử nhìn trúng nàng ấy, tất nhiên ta đây sẽ bồi thường để ngươi có thể thoải mái quay về quê hương.
Một kẻ tới từ vi diện dưới như ngươi nên biết điều một chút, đừng để đến lúc hại mình còn hại cả các nàng nữa. Chỉ cần biết điều một chút những gì ngươi đạt được sẽ khó có thể tưởng tượng, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?”
Băng Thần nhún vai với Hắc Cốt sau đó đứng lên bước thẳng ra bên ngoài, hai cái công tử ca muốn đưa tay với lấy nhưng chưa chạm vào đã bay màu. Thẩm Tuyệt Giao cùng mấy người kia mặt mày tươi tắn bước vào nhưng đụng Băng Thần như muốn giết người đi ra thì giật mình.
Nắm lấy tay của Tiếu Hoan Hỷ và Đạm Đài Thiên Hà rồi nói:
“Chúng ta đi xuống Thượng cấp vi diện xin vào Thiên Long Bang, cái thể loại công hội quỷ quái gì không biết nữa. Ổ lưu manh chắc.”
Thẩm Tuyệt Giao giật mình hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế Băng Thần công tử?”
Băng Thần nhíu mày nói:
“Ngươi tự đi vào trong mà hỏi, chúng ta không muốn mất thời gian ở chỗ này, phiền tránh đường giúp ta. Từ bé đến lớn ta đây chưa chịu sỉ nhục như thế này, Thiên Hà công hội thật sự vô cùng đáng nể, trăm nghe không bằng một thấy.”
Dứt lời một cái liền rời đi không chút do dự, cả ba người xé nát bùa dịch chuyển hoàn toàn biến mất.