Hai cô gái vừa muốn đi khỏi thì lão gia tử Nhạc Thiên Quân và Nhạc Thiên Thần vừa từ trên triều chở về thì đụng cháu gái mình đi ra.Thấy gia gia và cha mình về Nhạc Thanh Thanh rất ngoan ngoãn chào hỏi hai người,Mộng Thư cũng chào hỏi rồi nhanh chân muốn đi hai nàng đều rất ham chơi.
Nhạc Thiên Thần nhìn nàng vọt ra ngoài thì mới quay đầu nói với cha mình:"Cha người không khỏi quá nuông chiều Thanh Thanh,nếu không với thiên phú của nàng thì bây giờ đâu chỉ là Vũ Sinh nhị trọng thiên."
Sau đó thở dài:"Con người ta thì 16 tuổi đã vào Học viện rồi còn nàng thì vân ra ngoài rong chơi với mấy cô nương kia.Dù là nữ nhi thân nhưng là người Nhạc gia yếu như thế cũng quá bôi mặt đi chứ."
Nhạc Thiên Quân nhìn con trai mình nói:"Ngươi nhìn chúng ta xem sống bao nhiêu lâu nhưng được mấy ngày thanh thản biên ải cứ phải đi liên tục có khi một hai năm mới về.Chúng ta tại gia thì không sao nếu chúng ta đi nàng ở trong học viện không phải là quá cô đơn ư,cuộc sống học viện cạnh tranh quá mức khắc nghiệt ta chưa muốn nàng vào đó qua sớm."
Ngưng một lúc thì hỏi:"Học viện tuyển sinh lần nữa là bao lâu?"
Nhạc Thiên Thần trả lời:"Thiên Nguyên học viện có thông báo là còn một tháng nữa là bắt đầu tuyển người.Bây giờ khắp Thanh Vân đều tụ hội về kinh thành kể cả mấy tên trấn thủ biên cương cũng gửi con vào Nhạc gia.Suốt phát từ một tháng trước rồi có lẽ vài ngày nữa sẽ tới nơi tổng cộng 5 người trong đó con của lão Thương có ba người là Thương Tiến,Thương Phúc,Thương Vân.Còn lại là hai người của tên Hướng Vân nhưng chỉ là thành viên trong gia tộc tên hình như là Hướng Đông,Hướng Hà. "
Nhạc Thiên Quân:"Năm nay nói nàng tham gia thi tuyển vào Thiên Nguyên đi dù sao nàng ở nhà cũng đủ rồi.Mà đám tiểu nữ hài kia cũng đã mười sáu hết rồi nàng vào học viện cũng không đến nỗi cô đơn.
Nhạc Thiên Thần nghe cha nói vậy thì vô cùng vui mừng gật đầu:"Ta sẽ liên hệ mấy tên kia để bọn họ cho con nhập học như thế thì Thanh Thanh sẽ không cô đơn nữa.Ngài cứ yên tâm ta sẽ thu sếp ổn thỏa ngài vừa rồi chắc cũng mệt rồi tất cả cứ để ta lo đảm bảo tất cả êm xuôi."
Nhạc Thiên Quân có chút không muốn vì cháu gái mình từ bé đã được người nhà chăm sóc kĩ lưỡng vô cùng.Thật sự là nắm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sơ tan nhưng bây giờ phải vào trong học viện chịu khổ hắn không hề muốn một tý nào.Nhưng vì tương lai cháu gái hắn không muốn cũng phải cố gắng mà làm thôi.
Bản thân hắn nhìn thấy con trai biến mất thì cũng biến mất trên không trung bay về hướng Thiên Nguyên học viện
Sau đó hắn vọt ra ngoài như sợ cha mình đổi ý nhanh chóng hướng đến phủ Mộ Dung Thượng Thư cả người hóa thành một cơn gió cuốn tới.Y phục cũng không thèm đổi khiến bộ áo giáp cuốn trong không khí làm nhiều người đứng không vững té ngược ra đường.Lướt ngang qua kiệu của con gái mình hồi nào mà không hay tiểu hồ ly cảm nhận được người đi qua còn hai cô gái chỉ coi đó là một con gió mà thôi không quá để ý mà tiếp tục trò chuyện với nhau.
Nhạc Thiên Quân có chút không muốn vì cháu gái mình từ bé đã được người nhà chăm sóc kĩ lưỡng vô cùng.Thật sự là nắm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sơ tan nhưng bây giờ phải vào trong học viện chịu khổ hắn không hề muốn một tý nào.Nhưng vì tương lai cháu gái hắn không muốn cũng phải cố gắng mà làm thôi.
Bản thân hắn nhìn thấy con trai biến mất thì cũng biến mất trên không trung bay về hướng Thiên Nguyên học viện.Hắn cần gặp một vị cố nhân của mình trong lòng cũng rất hoài niệm quá khứ.
Chiếc kiệu của Nhạc Thanh Thanh và Mộng Thư vừa hạ xuống trước cửa Thượng Thư phủ thì đã có người ra tiếp bọn họ vào.Tiểu hồ ly cũng hiếu kỳ cùng dù sao hắn sẽ sống ở đây một thời gian dài lên hiểu rõ địa hình cũng tốt nếu có nhiệm vụ thì không quá bất ngờ và phải điều tra một lần nữa.
Huống chi hiện giờ hắn ở vào trạng thái làm nhiệm vụ mà một trong những mục tiêu của hắn là Mộ Dung Thiên Tuyết trộm đồ không phải dễ huống chi còn là phủ Thượng Thư.Tuy không bằng Nhạc gia nhưng nếu không biết mà đột nhập cũng mất kha khá thời gian để né các chột kiểm tra và người đi tuần.
Vì cái thói quen này lên hắn khi trước mỗi khi ám sát người thì đều trong thời gian vô cùng nhanh chóng và đôi khi thoát đi vẫn không để người biết.Đó cũng là một môn nghệ thuật quan sát mà không để người chú ý cũng rất khó dù sao nhiều người cũng có cảm giác rất mạnh.
Chưa kể tới đám người hắn ám sát không phải quyền cao chức trọng thì cũng vô cùng giàu có mà nếu không phải hắn cũng không nhận nhiệm vụ.Thế nên bảo vệ phần lớn là đặc công va lính đánh thuê trình độ vô cùng khủng kiếp,nếu chỉ tính riêng về sức mạnh cơ bắp thì hắn thua xa.Chính vì thế hắn phải quan sát thật kĩ lên kế hoạch thật chính xác nếu không đánh lộn thì hắn tay đôi sẽ thắng.
Thế nhưng đám người bảo vệ thường từ hàng chục thậm chí hàng trăm người như thế lên đánh thăng là chuyên không thể nào xảy ra.Hắn lại không hề mắc các vấn đề về thần kinh nên trong suy nghĩ của hắn không chạm mặt là tốt nhất.Và như thế mới đúng với sát thủ chi đạo bóng tối chiến đấu mới hợp với hắn.
Hai người đi đến cửa thì đã thấy một cô bé tóc thắt bím khuôn măt dễ thương vô cùng nhìn chỉ muốn béo một phát.Đặc biệt làn da trắng hồng hào, đôi mắt đen láy như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước.Bây giờ nàng đang mặc một bộ quần áo màu lam nhìn vô cùng bắt mắt nhưng sắc mặt của nàng không được tốt cho lắm.
Nhìn thấy hai người đang đi tới thì kêu lên chạy tới mặt mũi mếu máo nói:"Thanh Thanh tỷ ngươi xem Nhạc bá bá nói với cha ta cho ta năm nay thi vào học viện cha ta đồng ý rồi."
Nhạc Thanh Thanh vô cùng bất ngờ nói:" Cha ta nói với cha ngươi cho ngươi đi thi vào học viện.Hắn mới từ biên cương trở về chưa được một tháng không rảnh đến mức đi lo chuyện bao đồng như thế chứ."
Có chút dự cảm bất tường nàng hai tay lôi kéo hai người nhanh chóng đi tới đại sảnh đường nơi tiếp khách của Thượng Thư phủ thì thấy cha nàng đang ngồi đó trên người còn mặc nguyên giáp trụ.Chứng tỏ hắn ta vừa kết thúc thời gian lên triều thì tới đây ngay lập tức gấp đến mức không kịp thay đồ.
Lúc này Thượng Thư Mô Dung Thành đang rót rượu kính Nhạc Thiên Thần nói chuyện vô cùng vui vẻ.Nhạc Thanh Thanh tuy biết cha mình ở đây nhưng khi nhìn thấy cũng không khỏi bất ngờ lập tức nhìn cha mình nói:"Cha người làm gì ở đây vừa về sao không nghỉ ngơi đi còn uống rượu nữa chứ."
Thây con gái tới Nhạc Thiên Thần vui vẻ nói:"Hôm nay ta có một tin vui vô cùng muốn báo cho con thế nên ta mới ở đây nói chuyện với Mộ Dung thúc thúc nào đứng làm gì xuống đây ngồi."
Mấy cô nương ngồi xuống thì Nhạc Thiên Thần tuyên bố một tin vô cùng khủng khiếp làm cả đám há hốc cả mồm:"Gia gia ngươi cuối cùng đã đống cho ngươi năm nay thi vào Thiên Nguyên học viện thế nào vui không con gái."
Nhạc Thanh Thanh ánh mắt tối sầm lại nói:"Cha ngươi không phải nói đùa chứ?"Khuôn mặt đã đen hơn nhọ nồi ngồi trên vai nàng tiểu hồ ly cảm nhân dược từng đợt run rẩy của nàng hắn sắp không đứng vững rồi.Rất tự nhiên nhảy vào lòng của Mộ Dung Thiên Tuyết mà nàng cũng theo phản xạ ôm lại nó vì trước kia rất ít khi để ý đến các nàng chứ không cần nói đến cho các nàng ôm.
Nhạc Thiên Thần không hề để ý đến nữ nhi sắc mặt kinh khủng vì hắn đang nhìn qua Mộ Dung Thành nét mặt biểu thị quyết ý đồng lòng nói với Nhạc Thanh Thanh:"Tất nhiên ngươi yên tâm ngươi sẽ không vào đó một mình đâu vì lo lắng ngươi ở trong đó buồn lên toàn bộ bạn bè ngươi cũng sẽ được ta vận động đi học chung cứ yên tâm."
Sau đó hắn như liên thanh nói tiếp:"Mộ Dung lão đệ ta còn phải đi vài nơi nữa lên cáo từ trước ta kính ngươi ly này."Sau đó cả người đi ra ngoài cửa vút một phát chạy thẳng đi như một cơn gió để lại một đám cô nương đang chưa hết sững sờ.
Mộng Thư nhìn phương hướng mà Nhạc Thiên Thần đang hướng tới thì biết ngay là hắn chuẩn bị bái phỏng Mộng gia thương hội sắc mặt đều nhanh đổi màu xanh.Quay sang Nhạc Thanh Thanh thì thấy sắc mặt nàng kém vô cùng thì không khỏi hỏi lại trong giọng tràn đầy bàng hoàng.
Mộng Thư:"Nhạc tỷ không lẽ cúng ta phải đi học thật sao ta không muốn đâu ngươi mau ngăn Nhạc bá bá lại đi."Mộng Thư lúc này đã khóc không ra nước mắt tại sao nàng lại trúng đạn thế này.Cha nàng nàng còn không rõ sao chỉ cần Nhạc Thiên Thần nói đây là ý tứ của Nhạc Thiên quân thì chuyện đi học đã là ván đóng thuyên rồi lên chỉ có thể đặt hi vọng mong manh vào Nhạc Thanh Thanh mà thôi.
Nhạc Thanh Thanh chỉ nói:"Ông nội ta đã nói ra thì "quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy " không thay đổi được đâu ta thấy hơi choáng ngươi dời ta về phòng của ngươi đi Thiên Tuyết."Nói xong mấy cô nương mặc kệ tự uống rượu một mình Mộ Dung Thành hướng về khuê phòng của Mộ Dung Thiên Tuyết mà đi.
Tiểu hồ ly cảm thấy Nhạc Thiên Thần đúng là phúc tinh đang sợ các nàng bỏ ra ngoài chơi thì Nhạc Thiên Thần tới quăng quả bom nặng ký khiến hắn có cơ hội tiến vào khuê phòng của Mộ Dung Thiên Tuyết nếu hắn có thể thành công ngay lập tức thì vô cùng tốt.Như thế hắn có thể thăm dò cái mục tiêu nguy hiểm kia và tìm thêm hai người thiếu khuyết được nữa thời gian một tháng cho chuyện này nói dễ ngược lãi không hề dễ một chút nào nếu không tìm thấy người nhan sắc có thể sánh ngang với mấy cô nuông này thì hắn phiên phức to.
Thế nên kẻ nào dù chỉ giúp hắn một chút thôi cũng tốt chính là phúc tinh của hắn,tất nhiên là Nhạc Thiên Thần không biết mình đả vô tình giúp tiểu hồ ly.Hắn đang vội tìm tới Mộng gia thuyết phục Mộng Thiên và vài người khác cho con mình đi học viện.Hắn rất giống đám nhân viên kế hoạch hóa gia đình ở Trái Đất chỉ khác là lời nói của hắn có trọng lượng hơn rất nhiều đám cô nương này đi học trong mắt hắn đã là chuyện tất nhiên.
Hắn đã tư thân suất mã lại còn mang theo khẩu dụ của Nhạc lão gia tử ai dám nói một tiếng không.Chính vì như thế hắn hiện giờ rất vui vẻ nhưng không biết niêm vui của mình la tồn tại trên cơ sở nỗi buồn của một đám người.