Thú Tu Thành Thần

Chương 38: Ý tưởng thông minh và con đường sau này



Bị một đòn tỉnh cả người Nhạc Thiên Quân đưa Băng Thần ra khỏi trạng thái suy nghĩ tập trung,muốn nói gì đó Băng Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc lão gia tử thì nuốt lại vào trong miệng.Hắn thở dài nghiêm túc lắng nghe những gì lão gia tử nói,bởi vì trong tâm hắn vẫn thấy lạ lẫm vô cùng với thế giới này.Đây chỉ là quê hương của cái thân còn phần hồn chỉ là một kẻ du hành,hắn rất muốn nghe sự giới thiệu của một dân bản địa như lão gia tử.

Thấy hắn ta tập trung Nhạc Thiên Quân ngồi lại vị trí,ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn,sau đó suy ngẫm một chút mới bắt đầu nói:"Ngươi sau này muốn thế nào phải nói là mục đích trong tương lai của ngươi là gì?"

Băng Thần bỗng nhiên đứng hình tự hỏi hắn muốn làm gì nhỉ,đầu tiên có lẽ sẽ là hồi sinh Mai Hân sau đó hưởng thụ nhân sinh.Hắn còn phải trả thù những kẻ đã giết đi cha mẹ của mình nhưng có hệ thống trong tay mọi thứ sẽ nhanh thôi khi thấy "thiên đạo cũng phải nể mặt hệ thống thì hắn niềm tin tràn đầy.

Nhưng kiếp trước hắn cũng không phải như vậy ư trả thù hoàn thành,trả ơn hoàn thành,có rất nhiều tiền nhưng lại chẳng biết làm gì hết.Cả người hắn chỉ đóng kín trong một những quy tắc nhất định,tuy rằng nhìn hắn có vẻ thật sự rất tùy hứng nhưng không phải thế.

Lúc làm sát thủ hắn tùy hứng tự nhiên nhưng khi ở trước mặt người bình thường thì hắn chỉ là một kẻ "ngoan hiền không biết kiếm chuyện ".Cả cuộc đời trong mắt mọi người chỉ là một cuốn phim vô cùng hoàn mĩ,một chàng trai trẻ đẹp trai tốt bụng,hắn giống như bị nhốt trong một cái cũi.

Nhưng hệ thống tới đã thay đổi hắn tất cả nhưng hắn lại cảm thấy có chút bối rối,hắn bỗng nhiên nhìn về lão gia tử hỏi ý kiến dù sao hai đời thì hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi còn lão gia tử thì đã sống đến gần hơn 100 năm rồi.

Giọng nói không chắc chắn nói:"Ta cũng chưa biết nữa,ta muốn một cuộc sống muốn gì cũng tùy tâm không vướng bận bất cứ cái gì nhưng như vậy có hợp lý không."

Nhạc Thiên Quân có chút bất ngờ hắn hỏi không phải là ý nghĩa cuộc sống mà là con đường mà hắn muốn đi ví dụ thành học sinh hoặc tìm sư phụ bái sư.Không thì có thể là tìm về rừng xanh thống trị thú tộc,nhưng nhìn vẻ mê hoặc của hắn thì lão gia tử đành phải nói:"Muốn thế ngươi phải là kẻ mạnh mất như thế ngươi muốn làm gì cũng có thể."

Mạnh nhất kiếp trước ta không phải mạnh nhất sao trên thế giới lúc đó có ai làm hại được ta,chỉ cần ta muốn thì không ai có thể tìm ra ta.Nhưng hắn bỗng nhiên sáng tỏ tất cả hóa ra hắn đâu đã là người mạnh nhất,ở Trái Đất một thằng nhóc ấn nút thả ra trái đạn đạo cũng đủ hắn chết trăm lần.Nếu không có tổ chức tình bao liệu hắn đã chết bao nhiêu lần.

Mà tổ chức sao cho hắn mượn nguồn sức mạnh này,hắn biết rõ chứ bởi mình có giá trị,mình giúp họ kiếm tiền chỉ là một con rối nhưng ảo tưởng rất lâu.Nếu họ muốn quay ngược giết mình liệu mình có chạy được không,hắn bỗng nhiên phá cười trước mặt lão gia tử như một kẻ điên.Uổng ta tự cho mình thông minh thế nhưng chỉ một vấn đề nhỏ mà đến bây giờ mới nhìn ra,hỏi thế gian xem kẻ nào đáng buồn hơn ta.

Ta khinh người vô tri,kẻ khác coi ta là một món đồ,đáng buồn biết bao tiếng cười thê lương vang khắp Nhạc phủ giống như một kẻ có tất cả nhưng lại mất đi tất cả.Lão gia tử làm sao biết chỉ một câu nói của mình làm hắn mất hết tín niệm,sự tự hào cũng như thành quả của kiếp trước tất cả chẳng có cái gì hết.

Cái gì thiên tài chỉ là một kẻ cô đơn,cái gì sát thủ vương chỉ là một con rối của người khác đến người mình yêu chết đi cũng chỉ có thể tưởng niệm trong bất lực.Hắn cầm một con dao có thể giết chết một người trong ngàn người nhưng bảo hắn giết cả ngàn người hắn lại bất lực.Nếu không may kẻ thù điều tra ra gia đình Mai Hân hay cô nhi viện liệu hắn sẽ còn ẩn núp mà ám sát không,thật đúng là uổng mình một đời thông minh nhưng cái ngu lớn nhất lại chẳng biết mình lúc nào mắc phải.

Phải chăng ta quá đau buồn lên nhận danh nhận tiếng vào người mình để có thêm chút ảo tưởng,để ta quên đi sự thật là Mai Hân đã rời ta đi về một thế giới khác.Trước người thường ta ngụy trang vì ta còn sợ hãi qua nhiều thứ,ta đứng trước mọi thứ vẫn chỉ là hạt cát mà thôi.Sức tưởng tượng của chính mình thật là phong phú,rõ ràng là một kẻ đang sợ hãi nhưng cho mình vô địch thiên hạ.

Bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên âm thanh của hệ thống



Hệ thống: Ngươi có muốn không trở thành kẻ mạnh nhất

Băng Thần kiên định:"Muốn vô cùng muốn là đằng khác ngươi có thể giúp ta sao."

Hệ thống:Chỉ có thể cho ngươi cơ hội thành kẻ mạnh nhất chứ không thể biến ngươi thành kẻ mạnh nhất.

Nếu ngươi đủ quyết tâm thì quyển công pháp này sẽ rất phù hợp với ngươi nhưng ta thông báo trước nó có thể khiến ngươi một khi muốn thứ gì thì sẽ không thể kiềm chế được nó,nếu không đạt được có thể khiến ngươi thực lực thụt bước.Ngươi lên nhớ rõ con người đôi khi muốn thứ gì đó nhưng đôi khi không thể đạt được họ bỏ qua nhưng ngươi không thể.

Băng Thần tâm đ*o:"Nó có thể làm ta trở thành mạnh nhất ư."

Hệ thống nó có thể gia tăng cho ngươi 100 lần tốc độ tu luyện khi mới ở tầng 1 mà lại là tự động tu luyện bất kể lúc nào ngươi thử nói xem mà nó có mười tầng,tầng 10 sẽ là gấp ngàn lần.Mà thiên phú của ngươi có thể gia tăng ngươi thử nói xem ngươi có thể vô địch thiên hạ không cái đó dựa vào sự cố gắng của ngươi mà thôi,có trả giá cao mới có thành quả lớn lao.

Liệu ngươi có dám không?

Băng Thần nói:"Tại sao không dám thứ gì ta muốn thì ta sẽ hết sức giành cho bằng được."

Hệ Thống đáp lại:Nếu ngươi đã đồng ý thì tốt ta chỉ cần như thế

Sau đó có một lượng thông tin khổng lồ truyền vào trong đầu hắn,hắn gập người xuống vì cảm giác choáng váng truyền tới khiến hắn không thể kiểm soát được cơ thể mình.Lão gia tử thấy hắn như thế thì lo lắng vô cùng tay đặt lên lưng thăm dò thì lại chẳng thấy gì,chỉ một lúc sau Băng Thần ngước nhìn hắn và nói:"Cám ơn ;ão gia tử ta đã có con đường của mình rồi."

Nói xong mặc kệ há hốc mồm lão gia tử xông tới phía cổng nhưng chỉ thoáng chốc thấy hắn quay lại trước mặt Nhạc Thiên Quân xòe tay ra nói:"Ta bây giờ cũng cần tiêu tiền ngài cho ta xin một ít được không dù sao ta cũng mang họ Nhạc ra đường không có tiền thật là mất mặt,không chỉ có ta mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhạc gia."

Lão gia tử cũng tỏ ra rất hào phóng đưa ra cho hắn một triệu,số tiền này tại Thanh Vân quốc đã là rất lớn rồi đủ để người bình thường tiêu pha suốt đời nếu không phải mua đan dược hay thứ gì quá quý giá.Nhưng Băng Thần lại nói:"Ngài cho ta bằng này không biết đã đủ tiền ăn của ta chưa ít nhiều gì cũng phải chục triệu."

Nhạc Thiên Quân có chút không tin nhìn hắn nói:"Ngươi ăn nhiều thế sao."

Băng Thần nói:"Ta cả giác có thể ăn xong một con Ngưu Yêu ngài thử nghĩ xem."

Lão gia tử lại rút ra cho hắn 9 tờ ngân phiếu trị giá một triệu rồi nói:"Đây là tiền ăn tháng này của ngươi tiêu xài cẩn thận,nhà người ta nuôi yêu thú trăm con không tốn bằng mình ngươi."

Băng Thần nghe thế bĩu môi trả lời:"Đừng nói 100 con một ngàn con cũng chưa chắc đánh lại ta."

Nhạc Thiên Quân không nói gì hết ai bảo tiểu tử này chắc chắn là thần thú không thể nào sai được quả thật hắn chỉ cần phát ra uy thế đám kia đã nằm rạp xuống mặt đất rồi còn đánh đấm cái gì nữa.Chưa kể chiến lực của hắn tăng nhanh đến mức chóng mặt thủ đoạn lại kì quái vô cùng,từ ngày hắn bỏ nhà ra đi tới nay cũng chỉ có 3 ngày nhưng vọt từ một con thú yếu đuối thành Yêu Vương.

Nhưng chỉ có bản thân Băng Thần mới biết bây giờ chỉ có chính bản thân mình khi thăng cấp mới có được sức mạnh tuyệt vời khiến bản thân mình hài lòng.Bước nhanh ra ngoài đuôi dài cuốn qua eo sau đó vòng lên cổ sau đó Băng Thần kết ấn đôi tai và đuôi biến mất.Ngoại trừ mái tóc dài màu trắng thì hắn chả có gì khác người bình thường,bóng lưng thẳng tắp bước ra cổng,Nhạc Thiên Quân nhớ về ngày mà hắn được mang về Nhạc gia tràn đầy u buồn,cô đơn.

Nhạc Thiên Quân thầm nói:"Ngươi trưởng thành nhanh thế sao,ngươi muốn bay đi đâu về nơi nào tiểu tử."

Băng Thần thính lực tốt vô cùng cười thật tươi nói ra:"Ta cũng không biết mình sẽ đi đến đâu nhưng đây là nhà của ta sẽ có lúc ta trở về."

Hắn đã bỏ qua Trái Đất hắn kiếp này sẽ sống thật tốt không làm gì khiến mình phải hối hận cả,bảo vệ thật tốt những con người này không có họ hắn cũng không có cái thân xác này.Và cũng chẳng có thể có cơ hội có những năng lực kỳ diệu này,hắn đã coi họ là người thân thì sẽ hết sức mình để đem những điều tốt nhất cho bọn họ.

Hệ thống:Công pháp khởi động 1/1000

Hắn ta giúp Thanh Vân cũng là gián tiếp giúp Nhạc gia lên mới có một điểm thành tựu này,cảm nhận trong kinh mạch nguyên thí dòng chảy hắn mỉm cười.Lão tướng quân nhìn hắn đi xa mới định thần lại thầm nghĩ:"Tiểu tử này thật biết làm người ta cảm động."

Bỗng Nhạc Thiên Quân vỗ đầu thầm nghĩ:"Còn chưa hỏi được mấy chuyện kia,thôi đành để lúc nào hắn về thì hỏi."

Mà Băng Thần lúc này đã lôi một tên lính gác cổng của Nhạc gia sang một bên hỏi mặt đầy tươi cười nói chuyện với hắn,nhưng nụ cười này làm hắn có chút sợ hãi suy nghĩ xem có phải xưa kia mình đã làm gì sai để bây giờ bị tính sổ.Thế nhưng Băng Thần câu hỏi làm hắn có chút bất ngờ:"Ngươi có biết trong thành này có kẻ nào có thể giúp ta tìm người không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.