Thú Tu Thành Thần

Chương 504: Quá khứ như gió



Bữa cơm kết thúc trong sự xấu hổ của mọi người, ai về phòng người lấy chỉ có Ngọc Lan đi ra ngoài ban công hóng gió mà thôi, nàng muốn xem xem hai người kia có thực sự tiếp cận mình như lời Băng Thần nói hay không.

Nàng đứng đó được một chút thôi thì đã cảm giác có ai đó từ đằng sau lưng đi tới rất gần mình, quay lại đằng sau thì quả nhiên thấy hai người kia đã tiến tới, Ngọc Tâm nhỏ giọng nói:

"Có vẻ như ngươi đã biết rằng chúng ta sẽ tới."

Ngọc Lan không phủ nhận nói:

"Rốt cuộc hai người có chuyện gì muốn tìm ta?"

Ngọc Tâm mỉm cười nói:

"Theo như vai vế thì ngươi phải gọi ta bằng bà ngoại còn nàng thì là bác gái của ngươi."

Ngọc Lan đầy vẻ bất ngờ, tuy đã được Băng Thần báo trước nhưng khi nghe tận miệng các nàng nói về xuất thân của mình thì Ngọc Lan vẫn không thể nào tin được đó là sự thật cả, hít sâu một nàng mỉm cười nói:

"Thế thì sao cơ chứ?"

Lần này đến phiên Ngọc Tâm cùng Ngọc Tiên tràn đầy bất ngờ hỏi:

"Ngươi không cảm thấy gì sao?"

Ngọc Lan mỉm cười nói:

"Sao ta phải cảm thấy gì cơ chứ, bao nhiêu năm nay không có hai người thì ta vẫn sống tốt đấy thôi."

Ngọc Tâm lắc đầu nói:

"Sao ngươi có thể nói như thế, dòng máu bên trong ngươi thuộc về Nhạc gia, ta là trưởng bối của ngươi...."

Ngọc Lan mỉm cười nói:

"Trưởng bối của ta chỉ có một người là mẹ của ta còn hai người thi ta hoàn toàn không quen biết. bây giờ các ngươi tự nhiên đến rồi lên giọng với tư cách trưởng bối các ngươi nghĩ mình có cái tư cách đó hay sao?"

Ngọc Tâm cùng Ngọc Tiên sắc mắt đều rất khó coi nhưng hai nàng không ai phản bác bởi vì các nàng không có tư cách thật sự, cười khổ một tiếng Ngọc Tâm nói:

"Ta hiểu vì sao ngươi căm ghét chúng ta như thế dù có lẽ đến tận hôm nay ngươi mới biết chúng ta là ai, có điều chuyện quá khứ đến từ rất nhiều vấn đề khác nhau bây giờ chuyện giải cứu mẹ ngươi mới quan trọng nhất."

Ngọc Lan lắc đầu nói:

"Mẹ ta vẫn khỏe, các ngươi hai cái tưởng Băng Thần đưa hai tấm hình ra để các ngươi tìm người thật sao? Ta không nghĩ các ngươi ngốc như thế đấy."

Ngọc Tâm nhíu mày nói:

"Đừng nói với ta hắn đưa ra cái đó chỉ để thăm dò quan hệ giữa chúng ta."

Ngọc Lan cười mỉm cười nói:

"Các ngươi cũng chưa ngốc đến mức không nhận ra được vấn đề, cũng chính hắn để ta ra đây muốn xem hai người nói nhưng cái gì."

Nàng tựa lưng vào tường nói: 

"Bây giờ các ngươi muốn nói cái gì thì có thể tự nhiên được rồi."

Ngọc Tâm thở dài nói:

"Chuyện này đều do ta sai, nhiều năm qua ta đã muốn sửa sai nhưng không được, chuyện rất là dài đồng thời có rất nhiều khúc mắc."

Ngọc Lan mỉm cười nói:

"Ta không có gì vội các ngươi có thể bắt đầu kể."

Ngọc Tâm thở ra một hơi rồi sau đó bắt đầu kể:

"Chuyện này đầu tiên do cha ngươi người đã cướp đi sự trong trắng của mẹ ngươi, sau đó nàng quay về gia tộc khi đã mang thai ngươi, Ngọc gia lại là gia tộc nữ quyền thế nên mọi người đều quay sang chỉ trích nàng đòi nàng khai ra tên của nam nhân kia để người kia nhận trừng phạt của gia tộc.

Nhưng Lam Điền lại có hậu trường quá cứng thế nên gia tộc không thể làm được gì cả, cuối cùng cả gia tộc quyết định quay qua trừng phạt mẹ ngươi vì sự bất cẩn mang đến nỗi ô nhục cho gia tộc, khi ấy gia tộc nội bộ lãi đang bất ổn, thân là tộc trưởng ta phải nhịn đau cắt thịt trục xuất mẹ ngươi ra khỏi gia tộc."

Ngọc Lan nghe đến đó thì mi đầu nhíu thật chặt rồi nói:

"Đủ rồi có lẽ chúng ta không còn chuyền gì để nói với nhau nữa cả."

Nàng muốn đi nhưng Ngọc Tiên đã chặn nàng lại, Ngọc Tiên nhẹ giọng nói:

"Tất cả vì đại cuộc mà thôi, sau đó ta cùn mẹ đã rất có gắng tìm mẹ con các ngươi nhưng không được."

Ngọc Lan thở ra một hơi nói:

"Phiền ngươi tránh đường cho ta, tuy còn trẻ nhưng ta cũng biết cái gì nặng cái gì nhẹ, các ngươi đã chọn đại cuộc bỏ rơi mẹ ta cực khổ mấy chục năm trời thì coi như chúng ta đã không có quan hệ gì cả, ta với tư cách phó hội trưởng Thiên Lan công hội yêu cầu ngươi tránh ra."

Ngọc Tiên nhìn vào ánh mắt kiên quyết của nàng thì lại nhớ tới ánh mắt của em gái trước kia, nàng biết nếu cứ để nàng đi như thế này thì gia đình của nàng sẽ không bao giờ có thể chân chính đoàn tụ được.

Ngọc Tiên nhẹ giọng nói:

"Ai cũng có lúc sai ít ra ngươi phải cho chúng ta biết làm thế nào thì ngươi mới tha thứ cho chúng ta."

Ngọc Lan mỉm cười nói:

"Thôi cũng được, các ngươi trước kia vì Ngọc gia đám người bỏ rơi chúng ta bây giờ ngươi giết hết bọn họ thì ta sẽ tha thứ cho các ngươi."

Ngọc Tâm quát lên:

"Hoang đường."

Ngọc Lan cười nói:

"Hai vị tiền bối các ngươi đã sống đủ lâu để biết cuộc sống này tàn khốc như thế nào mà, hai từ hoang đường đường các người đã làm rồi đấy thôi, làm gì có người mẹ, người chị nào làm được như các ngươi."

Ngọc Lan lách người qua một bên sau đó đi thẳng vào trong nhà biến mất sau dãy hành lang, đợi sẵn ở góc hành lang Băng Thần nhỏ giọng:

"Không sao đâu, ta hiểu tình cảnh của ngươi mà." 

Sau đó hắn bế nàng lên rồi nói:

"Theo ta vào phòng nào, hôm nay ngươi sẽ thành nữ nhân của ta, ngươi cũng sẽ trở thành thân nhân của ta."

Ngọc Tiên tất nhiên biết sự hiện diện của Băng Thần, nàng quay qua mẹ mình nói:

"Chúng ta để nàng ta tự tiện như thế sao?"

Ngọc Tâm thở dài nói:

"Tên kia thân phận còn ghê gớm hơn cả Lam Điền, ngươi bị Minh Thiên đe dọa thêm cả Lam gia người bị giết kẻ bị bắt cũng cắn răng nhận thiệt, chúng ta không làm gì được hắn cả."

Ngẩng mặt nhìn trời cao nơi ánh trăng sáng đang chiếu rọi khắp nhân gian, nàng khổ sở nói:

"Có lẽ đôi khi sai lầm không thể nào sửa được nữa."

Cũng đúng lúc này phân thân của Băng Thần từ bếp đi lên Ngọc Tâm nhìn quá nàng rồi kêu:

"Cô bé ta có chút chuyện cần hỏi ngươi."

Phân thân của Băng Thần chỉ chính mình rồi nói:

"Ngài đang nói ta?"

Ngọc Tâm gật đầu nói:

"Đúng thế ngươi đến đây cho ta hỏi vài câu."

Băng Thần phân thân đi tới trước mặt Ngọc Tâm sau đó nàng ta, Ngọc Tâm với cố nở nụ cười kể lại câu tuyện của mình cùng Ngọc Lan khi nãy, tất nhiên đã thay đổi tên nhận vật cho không dính dáng đến mình.

Đợi xong hết nàng mới hỏi:

"Ngươi đánh giá về chuyện này như thế nào?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Trong cương vị của ai?"

Ngọc Tâm mỉm cười nói:

"Tất nhiên trong cương vị người bà."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Nếu ta là người đó thì ta sẽ thực sự giết sạch họ hàng của mình mang đầu của họ đặt trước mặt cô cháu gái của mình."

Ngọc Tâm không thể tin một cô bé nhìn dễ thương lại có thể nói ra những lời đáng sợ như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.