Băng Thần lại chẳng thấy có gì ghê gớm cả bởi chính hắn cũng đã từng tự tay đồ sát cả gia tộc của mình, chỉ để lại một người em trai hắn sắp làm thịt trong thời gian tới, Ngọc Tâm vô cùng ngạc nhiên hỏi:
"Làm sao ngươi có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế?"
Băng Thần ngạc nhiên hơn nói:
"Thế nhưng ngài không thấy hành động của người kia còn tệ hơn cả súc sinh hay sao? "
Ngọc Tâm nháy mắt tức giận nói:
"Ngươi kia vì đại cuộc mới làm như thế thôi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế thì ngươi đó lên quên luôn chuyện giảng hòa đi, sống thì phải đi vào cương vị của người khác thì mới biết được khổ đau người đó phải gánh chịu, bị mẹ ruột bỏ rơi đến thú vật cũng chưa chắc làm như thế chứ đừng nói là con người.
Còn đám ngươi mang tiếng gia tộc kia thì chắc gì ngươi đã biết mặt, thậm chí làm gì có ai quan trọng hơn con cái mình , người kia hành động thật khó hiểu, đã hơn hắn về thực lực ai chống đối thì chết đơn giản thế thôi.
Vì một đám người chẳng khác người dưng mấy lại đi tổn hại con gái đang chịu tổn thương mình thì đúng là súc sinh nếu không thì cũng ngớ ngẩn , ta chỉ nói ra cách nhìn của mình thôi thử nghĩ xem đám người kia không phải nguyên nhân khiến nàng ta không được gặp mặt con gái càng không thể nhận cháu gái hay sao.
Những kẻ kia thì phải là kẻ thù không đội trời chung chứ thân nhân cái quái gì, có dở người mới coi bọn họ là thân nhân, thân nhân thể loại quái quỷ gì lại tạo sức ép khiến cho một người mẹ hành động như một súc sinh như thế....... "
Băng Thần còn đang luyên thuyên thì Ngọc Tâm gằn giọng:
"Đủ rồi không cần nói nữa, ngươi đi đi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngài cũng vào nhà nghỉ sớm đi trời tối rồi."
Nói xong Băng Thần phân thân vọt lẹ vào trong phòng đóng của lại ngủ với Hoàng Tụ, Ngọc Tâm khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên xấu xí đến mức đáng sợ, nãy giờ nàng bị gọi là súc sinh, cầm thú, không phải người, kẻ ngớ ngẩn.
Nhưng đáng buồn nhất là nàng không thể phản đối, gia tộc vô tình vốn từ xưa đã như thế ai lại nghĩ đến nhiều chuyện như thế, nàng lúc này cảm giác giống như mình muốn phát điên cả thân thể giống như sắp bùng nổ.
Bỗng nhiên trong túi áo nàng một tấm gương, nàng mở ra thì nghe một nữ nhân cất giọng:
"Mời tộc trưởng cùng phó tộc trưởng về để thương lượng chuyện Thiên Hà công hội."
Ngọc Tâm ngay lập tức bay lên không trung, Ngọc Tiên cũng bay theo trong lòng nàng có linh cảm chuyện chẳng lành sắp tới, hai người rất nhanh có mặt ở trụ sở Ngọc gia, trên bàn họp đã có đầy đủ tất cả các trưởng lão.
Khi hai người ngồi vào vị trí thì một người cất tiếng:
"Theo ta điều tra được Ngọc Lan phó hội trưởng rất có thể là cháu gái của gia chủ, nếu lợi dụng cẩn thận rất có thể sẽ phụ trợ rất tốt cho kế hoạch chiếm lấy Thiên Hà công hội, không biết gia chủ đã tiếp cận thành công Ngọc Lan hay chưa?"
Ngọc Tâm mỉm cười nói:
"Được rồi, nàng ta cũng đã đồng ý bỏ qua quá khứ nhưng nàng cần một ít thứ."
Ngươi kia mỉm cười nói:
"Thứ gì cũng được chỉ cần nàng đồng ý thì giá lớn thể nào gia tộc cũng bỏ ra ."
Ngọc Tâm mỉm cười nói:
"Ta cũng thấy như thế, thế ngươi biết nàng cần gì không?"
Người kia mỉm cười nói :
"Nàng cần gì? Hay nàng cần Ngọc gia giúp giải cứu mẹ nàng, theo tình báo thì rất có thể Ngọc Thiến đã bị bắt giữ."
Ngọc Tâm mỉm cười thản nhiên nói:
"Nàng cần mạng của tất cả những người đã khiến mẹ nàng bị đẩy ra khỏi gia tộc, lúc này ta vẫn chưa biết có lên đồng ý hay không, các trưởng lão nghĩ như thế nào?"
Ngươi kia nụ cười chợt tắt sau đó lúng túng mỉm cười nói:
"Ngài đùa gì thế tộc trưởng sao có thể như thế được."
Ngồi ở đây 20 người nhưng năm đó chỉ có 2 người xin cho Ngọc Thiến, bọn họ nghe thấy thế liền lạnh hết cả sống lưng, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, Ngọc Tâm thản nhiên nói:
" Tất cả vì lợi ích gia tộc, năm xưa ta đã hi sinh con gái mình bây giờ hi sinh các ngươi thì có làm sao, Thiên Hà công hội quý giá hơn tính mạng của các ngươi nhiều, các ngươi cho ta ý kiến xem ta rất muốn nghe xem các ngươi làm sao thuyết phục ta rằng các ngươi đáng giá hơn thì các ngươi sẽ không chết."
Những người này trước kia từng làm như thế bởi họ nghĩ để Ngọc Tâm không thể làm tộc trưởng, khi nàng lên làm tộc trưởng rất nhiều người sợ nàng ta trả thù nhưng nàng lại không làm như thế, mọi người không hiểu sao ngày này lại tới.
Người kia liền nói:
"Chúng ta là đồng tộc.... "
Ngọc Tâm lắc đầu nói:
"Còn thua xa tình mẹ con của ta cùng con gái, ta hi sinh nàng chỉ để cho gia tộc không mất danh tiếng chẳng có lợi ích gì thực tế, còn lúc này chỉ cần hi sinh các ngươi sẽ có lợi ích to lớn, tại sao các ngươi không chịu hi sinh."
Những người này lúc này cũng đã hiểu tình tình hiện tại đã không thể vãn hồi được nữa, Ngọc Tâm vẻ mặt nhìn bọn họ như những món đồ vậy, một người quá sợ hãi liền đứng ra nói:
"Tộc trưởng tha mang trước kia đều do đại trưởng lão nàng ta xúi dục chúng ta, chúng ta nhất thời u mê thôi mong ngài bỏ qua."
Những người khác cũng lập tức rời ghế quỳ xuống liên tục dập đầu đến mức tóe máu, còn riêng người đại trưởng lão kia thì đã hoàn toàn đứng hình, Ngọc Tâm lắc đâu nói:
"Ta không có thù hằn cá nhân gì cả chỉ là lợi ích gia tộc lớn hơn, thế nên các ngươi mới phải hi sinh thôi mọi người đừng nghĩ nhiều quá."
Người này sau đó trở nên bình tĩnh bóp nát một viên đá, ngay lập tức một bóng người xuất hiện người này là một người phụ nữ trung niên, nàng ta nhìn thẳng Ngọc Tâm hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra mà đại trưởng lão phải bóp nát linh ngọc để triệu hồi ta."
Người đại trưởng lão kia lập tức nói:
"Thái thượng trưởng lão mau cứu chúng ta Ngọc Tâm nàng ta muốn giết hết chúng ta."
Người Thái thượng trưởng lão thở dài nói:
"Làm chủ một gia tộc ngươi phải biết cân bằng cảm xúc của mình chứ Ngọc Tâm, ngươi làm ta quá thất vọng, con gái cùng cháu gái ngươi thiếu gì cách bù đắp sao phải giáng cơn giận giữ lên đồng tộc."
Bỗng trên phòng họp Băng Thần ôm Ngọc Lan lơ lửng xuất hiện, Băng Thần cũng thở dài nói: