Thú Tu Thành Thần

Chương 527: Thử lửa



Lăng Ngọc vị bạn học chính là người hỏi câu đó, nghe thấy không được sử dụng huyết mạch hắn ta ngay lập tức vui vẻ nói:

"Mọi người để ta thử cho."

Hắn ta đi lên khiến cho Băng Thần hơi buồn cười khi nhìn thấy bảng chỉ số của người này, đồng thời cũng biết vì sao hắn ta tự tin đi thử lửa. 

Tính danh: Lăng Ngọc 

Thực lực: Siêu Thần Nhất Trọng Thiên 

Huyết mạch: Hư Vô Huyết mạch ( Thần huyết)

Thể chất: Hư Vô Thể Chất ( Thần thể chất)

Đẳng cấp: 81

Lực lượng: 8 tỷ

Tốc độ: 2 tỷ 

Trí lực: 25

Thiên phú: 89 

Hồn lực: 240 tỷ

Pháp lực: 850 tỷ

Nguyên tố: Kim, Thổ.

Độ thiện cảm: 60 ( Bình thường)

Tuổi thọ: 10 triệu

Danh hào: Siêu Nhân ( áp chế tuyệt đối đến những người Vũ Thánh một cách tuyệt đối giảm dần khi tu vi cùng huyết mạch của đối phương cao hơn.)

Tên này vừa bay lên sàn lập tức thi triển ma thuật.

Kim Hộ Vệ 

Thổ Hộ Vệ 

Băng Thần nhìn tên này không biết nói gì cả, chơi lầy đến mức thế là cùng, bây giờ hắn ta được bao bọc bởi hai lớp phòng thủ.

Băng Thần đi tới gần hắn rồi hô to:

"Giả dụ nếu ta không đánh thì chỉ cần lăn quả cầu này xuống sàn là thắng sao?"

Âm Thiên Tân mỉm cười nói:

"Đúng thế "

Băng Thần nghe được đáp án của hắn ta thì ngay lập tức dùng đuôi bao bọc lấy quả cầu sau đó bật nó lên, nhưng có vẻ Băng Thần đánh giá thấp Lăng Ngọc rồi, từ bên trong hắn ta truyền lực ra bên ngoài khiến cho quả cầu trượt ra, lăn qua chỗ khác.

Băng Thần thật sự quỳ với tên này rồi, nhìn hắn lăn lăn xung quang làm cho Băng Thần bắt đầu hơi ức chế, có điều Băng Thần vẫn đang đợi thời cơ để nhất kích tất sát, nhất định phải giết gà dọa khỉ để đỡ mất thời gian.

Lăn lăn được một lúc thì Băng Thần cũng đoán được đang ở bên trong quả cầu Lăng Ngọc như thế nào, đợi cho quả cầu gần lăn vào đúng góc thì chân Băng Thần sáng lên lực lượng dồn vào đấy, mấy chiếc đuôi cua nhẹ một phát cắt phăng lớp đất đá bên ngoài.

Chân của hắn đá xuyên qua lớp cầu sắt.

"Ự "

Ai cũng biết một cước của Băng Thần trúng đích rồi nhưng trúng vào đâu thì không không ai biết được, nhưng khi ma thuật tan biến thì mọi người thấy Lăng Ngọc đang ôm của quý của mình lăn qua lăn lại đầy đau đớn.

Băng Thần mỉm cười nói:

"Rõ ràng ta đã nhẹ chân rồi sao vẫn đau đớn như thế nhỉ?"

Những người khác da gà bắt đầu nổi lên, bị đá trúng chỗ đó lại bị khuếch đại mười lần đau đớn ai mà chịu nổi, đến cả Từ Võ bây giờ cũng cảm thấy hạ bộ của mình có chút nhói nhói, người này sao lại ra chân tàn độc như thế, trên cơ thể còn biết bao nhiêu chỗ khác có nhất thiết phải ra chân hiểm độc như thế không.

Tất cả mọi người còn đang cảm thán trước sự nhẫn tâm của Băng Thần thì Âm Thiên Tân lại thoải mái nói: 

"Trận chiến vẫn phải tiếp diễn, nếu không ai lên thì ta cứ năm phút ta sẽ đọc tên trong danh sách, ai bị đọc tên mà không lên thì coi như bỏ quyền."

Hắn vừa dứt câu thì có một người lên tiếng, về thôi anh em chứ ở đây công chúa không biết có lấy được không chứ nguy cơ liệt dương ta thấy cao lắm luôn, Băng Thần mỉm cười nói:

"Những người anh em quyết định như thế rất đúng, dạo này chân ta hơi có chút vấn đề về kiểm soát lực, thực tình thì ta cũng không muốn ra chân nặng như thế đâu."

Mấy người kia nhìn hắn đầy khinh bỉ sau đó mới tuần tự bỏ đi."

Một trăm người loại một bỏ đi năm mươi, những người khác thầm nghĩ:

"Bây giờ để cho kẻ khác triệt tiêu sức mạnh của tên kia sau đó mình lên thách đấu biết đâu lại thắng."

Âm Thiên Tân mỉm cười đọc tên người đầu tiên:

"Từ Sinh chuẩn bị lên đài."

Từ Sinh trợn mắt nhìn lão sư rớm rớm nước mắt nói:

"Ta làm cháu rể ngài có gì không tốt mà ngài lại muốn Mị nhi cưới người khác."

Âm Thiên Tân lắc đầu nói:

"Ngươi lấy cháu gái ta về để nó dỗ ngươi như dỗ con ư, đừng có lôi kéo quan hệ nhanh chóng lên sàn, còn nếu sợ thì ngươi có thể bỏ cuộc tùy ý."

Nhìn nụ cười đầy âm hiểm của Lão Sư một người nói:

"Lần này trở về ta sẽ cho kêu ba mẹ không đút tiền cho ngài nữa."

Âm Thiên Tân mỉm cười nói:

"Không vấn đề, thế ngươi muốn đi học thêm bao nhiêu lâu nữa, một ngàn hay hai ngàn năm, ngươi hỗn láo như thế mấy ngày nữa không thấy cha mẹ ngươi qua xin lỗi thì chuẩn bị dăm cái quần để mài ghế đi."

Nhìn nụ cười của lão sư mấy người dù không cam tâm nhưng cũng không làm gì được. Tuy là thiên tài nhưng bọn họ quậy phá vào hàng cá biệt lên mới vào tay Âm Thiên Tân một người làm cho bọn họ sợ hãi không kém bởi hắn ta có vẻ không ngại phải dạy họ lâu dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.