Âm Thiên Tân được sự đồng ý của cha mẹ bọn họ cũng như nhà trường để khiến bọn họ khổ sở bao nhiêu ngày tháng năm, đi học bắt buộc phải đến lớp đủ thầy giảng bài thì không nghe cũng phải nghe.
Qua hơn mười năm ròng thì bọn họ cũng đã hiểu ra một điều đó là thanh xuân không thể nào kéo dài bằng cách sống mãi trong trường học được, Âm Thiên Tân thật sự không cần họ lên lớp luôn, hơn mười năm rồi nhưng tất cả bọn họ vẫn chỉ ở lớp sơ cấp.
Trong khi các bạn của bọn họ lần lượt ra đi thì bọn họ đã trở thành "bô lão " của ngôi trường danh tiếng rồi, người cũ đã quá xa chơi với mấy nhóc tỳ thì có khi chúng nó còn không chịu, bây giờ muốn ra khỏi trường thì phải qua hết lớp của Âm Thiên Tân thế nhưng giờ sau hơn 150 năm họ cũng mới chỉ lên được lớp trung cấp.
Năm nay vừa mới lên được cao cấp thì biết được lão sư có cháu gái, nhìn hình xong cả đám muốn té luôn thế nên mới mặt dày xuống đây kiếm vợ nào ngờ, Băng Thần mỉm cười nói:
"Nhanh lên sàn nào Từ Sinh huynh đệ."
Từ Sinh méo mặt nói:
"Ngươi không thể cho ta mấy phút để hồi tưởng về ký ức sao?"
Băng Thần lắc đầu nghiêm túc nói:
"Ngươi khi bị ta đánh bất tình cũng có thể hồi tưởng cơ mà."
Từ Sinh nhảy lên đài sau đó lập tức nhảy xuống nói:
"Ta không có ngu, ngươi đi mà đánh một mình còn ta xin phép bỏ cuộc."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ngươi quá nhát gan."
Từ Sinh xạm mặt lại nói:
"Đánh nhau thì không được giết người lại gặp tên biến thái trên ngươi có nguyền rủa như ngươi, đã thế còn hay thích đánh vào chỗ hiểm, cứ như thế thì ai dám tay đôi với ngươi?"
Băng Thần nhìn qua Âm Thiên Tân nói:
"Thế thì ngài trao thưởng cho ta luôn đi."
Nhưng không đợi Âm Thiên Tân nói bất cứ cái gì thì một người lao ra nói:
"Còn có ta."
Một thanh niên chạy ra làm cho mọi người rất bất ngờ.
"Yaaaaaaaaaaaa "
Nhưng để mọi người bất ngờ không kém là thanh niên này chỉ mới xơi xong một cước của Băng Thần thì hắn ta bay lên không trung gần bốn mét ôm lấy chỗ hiểm kêu la thảm thiết, thậm chí ngay cả tên của người này Băng Thần cũng không chút nào đê ý.
Nhìn thấy thảm cảnh của hai người đi trước thì những người khác lần lượt bỏ cuộc, những người đến cùng Âm Thiên Tân thì rất không phục, Từ Sinh nói:
"Như thế này ta có chút không phục bởi vì chắc vì Thiên Mị nàng ta đã chọn lấy Băng Thần ngài phải hỏi ý nàng ta chứ lão sư?"
Âm Thiên Tân nghe nàng ta nói thể thì cũng gật đầu nói:
"Các ngươi nói cũng cho lý, hay bây giờ ta để nàng ta ra nhìn mặt xem nàng ấy chọn ai, các ngươi đứng ở đây đợi nhé."
Từ Sinh mỉm cười nói:
"Chúng ta có tiếp xúc với nàng trước ngươi thì còn lâu nhé?"
Băng Thần còn không thèm trả lời mấy người cơ, đợi đến tận khi Âm Thiên Tân quay trở lại thì mắt hắn mới một lần nữa rập trung lại, nhìn váo ô gái che mặt đi cùng Âm Thiên Tân thì hắn ta không khỏi mỉm cười bởi người hắn ta cần đã tới đây.
Tính danh: Âm Thiên Mị
Thực lực:Pháp Vương Tam Trọng Thiên
Huyết mạch: Kim Âm Thiên Vương ( Thần huyết)
Thể chất: Mê Mị Thiên Thể ( Chân Thần thể chất)
Đẳng cấp: 3
Lực lượng: 3600
Tốc độ: 2300
Trí lực: 31
Thiên phú: 93
Hồn lực: 24000
Pháp lực: 25000
Nguyên tố: Kim
Độ thiện cảm: 80 (Yêu thích)
Tuổi thọ: 3000
Danh hào: Nhân Vương (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Luyện thể cảnh 90% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi đối phương huyết mạch cao cấp.)
Cả người nàng dù chỉ nhìn thôi nhưng cũng cho người ta một cảm giác rất đỗi hấp dẫn, không cần mở khăn mặt của nàng ra thì cũng thất nàng ta cực kỳ xinh đẹp, Băng Thần thì biết rõ rồi thế nên không lấy gì làm ngạc nhiên.
Mấy người kia thì ai lấy đêu sắp nước rãi chảy ba thước rồi, Âm Thiên Mị đi ra nhìn thấy cảnh những nam nhân này ánh mắt ai cũng như muốn nuốt lấy mình thì không khỏi có chút chán ghét, mẹ nàng đã dạy rằng nam nhân tốt không ai lại tỏ ra khiếm nhã trước mặt phụ nữ cả.
Như cha nàng tuy xưa đã có vương phi rồi nhưng khi gặp mẹ nàng tức hoàng hậu hiện tại dù rất thích nhưng vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh lịch sự trước mặt nàng ta, một nam nhân mà trước vẻ đẹp của nàng càng khó có thể kiềm chế thì càng dễ chán, tình cảm phải được xây lên từ nhiều phía.
Bị nhồi nhét rất nhiều tiêu chuẩn như thế khiến cho đám nam nhân này trong mắt nàng không khác gì rác rưởi cả, cuối cùng nhìn mãi thì nàng hơi sửng sốt khi thấy Băng Thần, nàng thật sự có chút giật mình thì thấy nhan sắc của hắn ta, đã thế thái độ lịch sự ánh mắt thưởng thức nhẹ nhàng khiến nàng rất có cảm tình.
Âm Thiên Tân mỉm cười nói:
"Tiểu Mị ngươi nói xem trong những người ở đây ngươi có cảm thấy vừa ý vị thanh niên tài tuấn nào không?"
Âm Thiên Mị giọng như suối reo hỏi:
"Những người này đều đến hỏi cưới ta ư?"
Âm Thiên Tân gật đầu nói:
"Đúng như thế, thực ra đã có người chiến thắng thế nhưng con vẫn có quyền đưa ra sự lựa chọn của mình."
Âm Thiên Mị nghe thế lập tức liên tưởng đến mấy tên đệ tử của tổ tông nhưng nàng ta không thích bọn họ, nàng chỉ vào Băng Thần nói:
"Nếu có thể ta xin phép được trọn người này."
Băng Thần quay qua mấy ngươi Từ Sinh nói:
"Các vị số trời đã định sao có thể cãi được cơ chứ?"
Mấy người khác cũng há hốc mồm mặc dù không kinh ngạc lắm, ít ra cũng bởi vì bọn họ không bị mù vẫn thấy rõ nhan sắc Băng Thần, thế nhưng bọn hắn vốn muốn cho Âm Thiên Mị biết về gia thế của mình để cạnh tranh.
Nào ngờ nàng ta không cho ai cơ hội mà nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của mình, Từ Sinh đang khổ sở nhất, tay hắn vẫn đã chuẩn bị vỗ ngực khoe khoang nhưng nàng lời nói như điểm huyệt hắn ta vậy, dù cho Băng Thần có nói chuyện với hắn cũng không khiến hắn ta cử động lại được.
Cái này người ta gọi là trái tim hóa đá trong truyền thuyết đây.