Lý Tầm Yên nhìn Băng Thần với vẻ mặt cực độ ngạc nhiên rồi hỏi:
"Tại sao?"
Băng Thần mỉm cười nhìn nàng rồi nói:
"Nếu thiên phú càng mạnh thì sức mạnh sẽ càng lớn, sức mạnh càng lớn thì sẽ có năng lực càng lớn, năng lực càng lớn thì càng có trách nhiệm lớn, trách nhiệm quá lớn thì sẽ sinh ra những chuyện ngoài tầm với khiến cho con người ta cực kỳ bất đắc dĩ."
Lý Tầm Yên nhìn hắn cười nói:
"Ngươi nói chuyện như một ông già vậy, ta nghe mà chẳng hiểu gì cả, chẳng khác gì sư phụ ta khi thuyết giáo cả."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Sư tỷ xinh đẹp như thế này, vui sướng như thế này tốt nhất không nên hiểu những chuyện đó, đôi khi chỉ một chút ngốc nghếch cũng có thể khiến cuộc sống này dễ dàng hơn rất nhiều."
Lý Tầm Yên bỗng nghiêm mặt nói:
"Ý ngươi nói sư tỷ ngốc nghếch ư?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Sư tỷ ngươi thật ngốc chứ không phải theo ý ta nhưng ta đã nói với ngươi rồi, ngốc đôi khi cũng rất tốt, làm người cái gì cũng hiểu mệt mỏi lắm."
Lý Tầm Yên không xác định được hắn ta thật sự nói vậy có ý tốt hay xấu, suy nghĩ một hồi nàng lắc nhẹ đầu rồi nói:
"Không nói chuyện với ngươi nữa, ngươi đi vào nhà chọn lấy một căn phòng tùy ý, nếu không thể sử dụng Thần thức, hay sức mạnh thì cũng đừng bất ngờ bởi nơi đây được ba vị sư phụ liên thủ giăng phong ấn cũng như trận pháp khiến cho ai vào nhà hay ra nhà họ sẽ biết.
Đồng thơi không sử dụng được sức mạnh thì bọn nếu có cao thủ đột nhập thì họ có thời gian để đến đây, chúng ta sống trong căn nhà này thì sẽ giống như một người bình thường vậy, dùng tai để nghe dùng mắt để nhìn, thần thức đã thành phế thải."
Băng Thần đi vào sau đó nói:
"Nơi này thật thú vị, cám ơn sư tỷ đã dẫn đường."
Lý Tầm Yên mỉm cười nói:
"Thôi được rồi ta chỉ dẫn ngươi đến đây thôi, ta còn có tiết dạy ngươi tự chọn lấy một căn phòng nhé."
Băng Thần còn chưa kịp hỏi những phòng nào đã có người ở thì nàng ta đã đi mất, có vẻ nàng ta gấp thật, người ngốc như thế tại sao lại có thể làm giáo viên nhỉ, thế thì học trò của nàng ta rốt cuộc như thế nào.
Băng Thần nhún vai một cái rồi đi vào trong nhà, hắn ngay lập tức cảm nhận được những gì nàng nói, toàn thân bắt đầu có áp lực, thế nhưng với hắn không có nghĩa lý gì cả, thậm chí Băng Thần còn có chút tưởng nhớ cảm giác này.
Nhìn về dãy hành lang Băng Thần đoán đây sẽ là nơi đây sẽ có một dãy phòng những nghĩ đi nghĩ lại thì ở trên lầu có vẻ sẽ thoải mái hơn, thế nên hắn đi một mạch lên tới tầng tám, nơi đây chỉ có bốn căn phòng và tất cả đều mở cửa.
Băng Thần lập tức đi vào căn phòng đầu tiên, thế nhưng cảnh tiếp theo làm cho hắn ta trợn mắt há mồm, một tấm lưng trắng như bạch ngọc, một vòng ba cao vút, mái tóc dài đến tận eo, cửa sổ mở ra khiến cho mùi hương của nàng tấp thẳng vào mặt của hắn.
Bỗng tấm khăn nàng để trên giường bị gió thổi về hướng của phòng đến tận chân của Băng Thần, nàng quay lại vội vã khiến cho mái tóc che hết cả mắt, hai bé thỏ trắng béo mập lúc lắc. Băng Thần theo bản năng thốt lên:
"Bạch hổ "
Nàng ta vuốt tóc qua một bên trợn mắt lên nhìn Băng Thần, nàng ta không hét lên như người thường mà lập tức quay lưng lại từ bên cạnh giường rút ra hai thanh kiếm sau đó lao thẳng đến chỗ Băng Thần, hắn ta còn đang bận nuốt nước bọt với lại không có việc gì phải chạy cả.
Hắn ta tin nàng dù thế nào cũng không thể làm bị thương được mình nhưng lần này Băng Thần đã lầm, hai lưỡi kiếm lại chém ra hai luồng ma pháp mạnh mẽ lướt ngan qua mặt cùng lưng của Băng Thần.
Hai mắt hắn trợn lên, thấy hắn ta né được nàng hét lên:
"Dâm tặc đáng chết xem kiếm của ta."
Băng Thần lúc này lại hơi nở nụ cười, nàng cứ chém ra ma pháp thì hắn ta chắc chỉ có chết nhưng nàng xông tới thì quá dễ dàng, nhìn nàng giơ hai kiếm định chém xuống thì Băng Thần chẳng những không né tránh mà còn lao thẳng tới.
Cô gái trợn mắt lên tức giận nói:
"Dâm tặc buông ta ra nếu không ngươi chết chắc."
Băng Thần lập tức muốn biết cô nàng này thân phận nên dò bảng chỉ số.
Thể chất: Hắc Nguyệt Thiên Thể ( Loạn tượng thể chất)
Đẳng cấp: 102
Lực lượng: 500 triệu
Tốc độ: 100 triệu
Trí lực: 32
Thiên phú: 94
Hồn lực: 290 NT
Pháp lực: 900 NT
Nguyên tố: Kim
Độ thiện cảm: 30 (Căm ghét)
Tuổi thọ: 3 tỷ
Danh hào: Hư vô ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Siêu Thần trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)
Băng Thần khi biết được nàng ta là Hồng Phất Nữ sau đó liền nói:
"Hồng sư tỷ bình tĩnh lại chúng ta là đồng môn mà."
Hồng Phất Nữ tức giận choáng váng đầu óc muốn cắn hắn một phát, Băng Thần bất đắc dĩ điểm huyệt nàng, nàng ta thân thể ngay lập tức mất hết sức lực muốn đánh tiếp cũng không được, hắn cầm hai thanh kiếm ném ra ngoài sau đó bắt đầu giải thích.
Đợi khi ánh mắt nàng trầm tĩnh lại thì hắn ta mới nói:
"Ta đã giải thích xong, bây giờ ta sẽ giải huyệt cho sư tỷ, có chuyện gì hai chúng ta cũng nhau thương lượng."
Băng Thần điểm vài cái, khi lấy lại tự do nàng lập tức nói:
"Ngươi nói tất cả là sự thật?"
Băng Thần gật đầu nói:
"Ngươi nghĩ lại xem nơi này không có ngươi đưa vào thì làm sao đi vô, ta vào được tất nhiên phải có ngươi dẫn vào chứ."
Nàng nhìn hắn rồi hỏi:
"Mấy lầu dưới rất nhiều phòng sao ngươi không chọn lại lên nơi cao nhất?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thế tại sao ngươi không ở bên dưới mà lại chọn tầng cao nhất, với lại trước khi nói chuyện tiếp ngươi có thể che chắn thân thể mình được không? Nếu ngươi còn như thế ta không biết mình có thể còn kiềm chế bao nhiêu lâu."
Hồng Phất Nữ nhìn hắn nói:
"Ngươi nhìn thấy hết rồi che chắn làm gì nữa?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Như thế không được đâu."
Hồng Phất Nữ nhìn Băng Thần sau đó nở nụ cười khổ nói:
"Ngươi đừng như thế nữa sư tỷ, như thế sẽ khiến ta khó xử."
Hồng Phất Nữ mày liễu nhíu lại sau đó nhanh chóng giãn ra, bỗng nhiên nàng nở một nụ cười rất âm hiểm.