"Không ngờ có lúc ta lại phải núp trong lãnh địa của các ngươi, thật sự đáng buồn cho một quá khứ huy hoàng, đã thế cả Đế Thiên Lan tình trạng cũng không tốt một chút nào cả."
Người kia im lặng không nói gì cả, một lúc sau hắn mới nhỏ giọng nói:
"Có cần ta thay mặt ngài thông báo cho mấy tộc thủ hộ khác biết hay không?"
Băng Thần nhếch mép cười nói:
"Chưa đến lúc, ngươi bây giờ lui ra đi."
Tộc trưởng Nhất Giác Thiên Mã cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Thế thì ta lui trước ngài cùng các vị phu nhân xin thoải mái chờ ở đây."
Một cô nàng phần lớn không biết chuyện kiếp trước của Băng Thần, thậm chí các nàng còn không biết có chuyện kiếp trước kiếp sau hay không nhưng không biết tại sao các nàng khi nhìn thấy dáng vẻ hơi có chút chán nản của Băng Thần thì lại không hỏi gì cả.
Băng Linh thì kiếp trước sống không lâu thế nên cũng chẳng biết gì nhiều nhưng kẻ dẫn đầu cả một bộ tộc hùng mạnh lại cúi đầu thậm chí dùng kính ngữ để nói chuyền thì nàng biết Băng Thần thân phận không tầm thường.
Đế Thiên Lan nàng đã biết tỷ ta là Thần Đế và Băng Thần cũng ngang hàng, có điều nàng chưa tưởng tượng được Thần cụ thể như thế nào, thế nên thay vì hỏi những vấn đề trực tiếp thì nàng nhìn hắn rồi hỏi:
"Băng Thần huynh có thể cho ta biết Thần là như thế nào không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nói chung Thần là bất tử mang trong mình những quyền năng cực kỳ mạnh mẽ, Thần Đế thì sẽ bất diệt nếu người đó không muốn tự kết liễu mình hoặc vướng vào một số thứ đặc thù, nhưng nói chung đó chỉ là thể xác còn trong sâu thẳm trong tâm hồn thì thần cũng nhân chẳng khác gì nhau cả, vẫn toan tính vẫn đấu đá tranh đua khốc liệt.
Mỗi người ngộ một đạo và chăm trú vào đạo của mình như đám nhóc suốt ngày coi phim hoạt hình vậy, nói chung ngoài bất tử thì làm Thần chẳng có gì thú vị cả, phần lớn thần thánh lại rất cô đơn, chán đến mức rất muốn kết liễu sự sống của mình nhưng thực sự họ vẫn sợ chết thế nên sống tạm bợ cho qua ngay.
Các ngươi có tưởng tượng được không, sống tạm bợ trong hàng triệu hàng tỷ năm, sống một mình không bạn bè không người thân xung quanh không biết ai là thù ai là bạn, nếu các ngươi coi xem một người là bạn thì rất có thể ngày mai hắn sẽ tìm cách giết ngươi, dù cho ngươi có đứng trên đỉnh rồi không thể chết rồi thì họ vẫn muốn giết ngươi, hết sức buồn cười."
Nói đến đây thì có vẻ Băng Thần nhớ lại những kỉ niệm không vui thì không khỏi thở dài một hơi,, mấy cô gái đều rất giữ kẽ trừ Thiên Nghịch, nàng vỗ vai Băng Thần rồi nói:
"Nhìn mặt ngươi sao trông giống bức tranh của Băng Thần Thần Đế, hai người tên giống nhau mặt cũng khá giống nhau, quần áo cũng giống nhau rồi cha ta cũng như thế có khi nào...."
Băng Thần nhìn nàng rồi nói:
"Ngươi làm khế ước đi không thì đi vào cùng mấy tỷ muội của ngươi đến khi nào xong thì chúng ta làm khế ước một thể luôn."
Thiên Nghịch chép miệng rồi nói:
"Thôi cho ta vào cùng các tỷ muội đi, nếu không ngươi bị hệ thống triệu hồi đi thì ta lại nhức đầu với cha ta."
Băng Thần không thèm nói nhiều mà thu nàng vào trong, khi vừa vào trong thì nàng mới phát hiện ra mấy luồng khí thế khủng bố đang dần dần áp sát, thậm chí nàng đã chuẩn bị chiến đầu nhưng mấy luồng khí thế đó lại cực kỳ ổn định không có vẻ gì sẽ tấn công bất ngờ cả.
Nàng thở phào một hơi rồi hỏi:
"Các ngươi không sao chứ?"
Mấy cô nàng kia gật đầu nói:
"Chúng ta không sao, tỷ mau ngồi xuống tu luyện đi không gian này rất có ích cho việc tu luyện của chúng ta đấy làm một hưởng trăm cũng không ngoa."
Thiên Nghịch ngồi xuống rồi bắt đầu tu luyện theo các tỷ muội của mình, rất nhanh chóng nàng cảm nhận được không gian tu luyện đầy nguyên khí tinh khiết cực độ, nàng hít sâu một hơi ánh mắt hơi lim dim nói:
"Thủ đoạn như thế này không lẽ hắn thực sự là người kia, có điều không phải người kia đã chết từ rất lâu rồi hay sao."
Bên ngoài Băng Thần cùng mấy cô nàng ngồi một hồi cũng chán, thế là bọn họ quyết định đi trộm trứng tiếp, không biết tại sao bản thân lại đồng ý với quyết định xàm xí đầy hiểm nguy của các nàng nữa.
Nhưng quả thật làm việc đó giúp cho hắn tập trung lại vào thực tại, thông qua đó hắn bớt liên tưởng đến chuyện quá khứ đi, cấp một quả trứng lớn trong tay Băng Thần mỉm cười nói:
"Các nàng có thích trứng rán không? "
Nguyệt Lung Linh nhìn hắn rồi nói:
"Huynh có chắc về chuyện rán trứng ở nơi đây không?"
Băng Thần nhìn xung quanh một vòng rồi nói:
"Ừ thì lâu lâu làm chuyện kích thích một tý có sao đâu, với lại số người cũng sắp chạm mức rồi, ta nướng cũng nhanh thôi các ngươi không cần phải lo lắng."
Băng Thần quả thật làm nhanh thật, một chảo trứng nướng rất nhanh được làm xong nêm nếm gia vị đầy đủ khiền vui thơm bay xa khắp nơi, chảo trứng lớn này khiến hắn mất tận hai quả trứng của một loài chim nào đó hắn mới trộm được.
Ba trái của Hoàng Kim Thần Yến nấu chắc chắn sẽ rất ngon nhưng hắn tiếc, mùi thơm của chảo trứng khiến cho không gian xung quanh nồng nặc mùi trứng chiên thơm phưng phức.
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đã chế biến xong mọi người ăn tùy thích."
Bỗng dưng khi vừa nhập tiệc thì mấy cô nương bỗng nhìn chằm chằm về sau lưng của hắn ta, Băng Thần thở dài một tiếng rồi nói: