Thư Vũ Thần bị lời nói của Băng Thần lời nói chọc cười:
"Suy nghĩ về hậu quả tiêu cực nhất nhưng không được hạ tinh thần, ngươi nghĩ mình là thần thánh hay sao?"
Băng Thần lắc đầu nói:
"Ngươi làm sao mà hiểu được những chuyện này, chuyến đi này du sao ta cũng đã quyết định xử lý hết không mong chờ gì vào ngươi cả, ngoan ngoãn làm theo lời ta là được."
Thư Vũ Thần không hề bị ăng Thần chê bai làm cho mất tinh thần, nàng hít sâu một hơi rồi nói:
"Ta cũng đâu muốn nhúng tay vào nhiệm vụ đâu chỉ là ngươi không thấy nhiệm vụ bắt chúng ta phải làm cùng nhau hay sao?"
Băng Thần ngồi im dưới đất rồi thản nhiên nói:
"Ngồi xuống ăn rồi nghỉ ngơi thôi, chuỗi nhiệm vụ này chắc chắn không thể bỏ thế nên thuận theo tự nhiên đi, cứ cà khịa nhau như thế này chẳng có tác dụng gì cả, hôm nay vẫn gà với rượu như hôm qua chứ."
Thư Vũ Thần nghĩ đến cái gì sau đó đỏ mặt nói:
"Hôm nay ăn gà nhưng không uống rượu nữa."
Băng Thần dọn đồ ăn ra sau đó vừa ăn vừa nhắm rượu đầy thoải mái, Thư Vũ Thần như con mèo gặm từng chút đồ ăn một vẻ mặt vui vẻ, thấy nàng ăn ngon miệng như thế Băng Thần cười nói:
"Ngươi có gắng ăn nhiều vào không thì xong nhiệm vụ muốn thưởng thức đồ ăn do ta làm không dễ đâu."
Thư Vũ Thần nghe thế thì nét mặt không khỏi hơi xụ xuống, nàng bắt đầu hơi hối hận khi đã ăn những thứ đồ ăn do Băng Thần làm ra, khuyết điểm lớn nhất của nàng ngoài việc háo thắng thì chính là ham ăn ngon.
Ngày tháng sau này nàng sẽ khó có thể tìm lại cảm giác thỏa mãn như thế này, nàng bỗng nghĩ ra một ý rồi nói:
"Sau này người có thể thường xuyên nấu ăn cho ta không, nếu có thể ta trả công cho ngươi thật hậu hĩnh."
Băng Thần nuốt xuống miếng thịt mình đang nhai làm nhẹ hớp rượu rồi nói:
"Thời gian của ta mỗi phút mỗi giây đều cực kỳ quý giá, ngươi nghĩ trả bao nhiêu để có thể để ta làm một món ăn cho ngươi, không muốn làm người thất vọng chứ ta chưa từng làm đồ ăn cho người ngoài ăn nhiều đâu.
Chủ yếu ta chỉ làm cho người nhà hoặc tiền bối đã giúp đỡ thôi, nhưng dù là tiền bối đã giúp đỡ ta thì số lần ta làm vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, thế nên cố gắng ăn nhiều một chút không thì sau này không có ăn đâu."
Nói xong hắn rất hào phóng lấy ra thêm vài món nữa cho nàng ta ăn, Thư Vũ Thần xụ mặt xuống bởi lời nói của Băng Thần nhưng hắn nói không sai khiến nàng tức giận không thể phản bác được, giá như Băng Thần chỉ là một đầu bếp thì tốt hơn không biết bao nhiêu.
Nhưng đằng này kẻ này vốn không hề giống như một đầu bếp, nếu hắn làm đầu bếp thì không ai có thể thuê được hắn nấu đồ ăn, nàng sau đó suy nghĩ lung tung rất nhiều cho đến khi thấy Băng Thần đã ăn no nê nằm ngủ từ bao giờ.
Nhìn khuôn mặt khi ngủ vẫn mỉm cười của Băng Thần thì nàng không khỏi chán nản, có khi nàng đã nghĩ đến không biết bao nhiêu thứ thế nhưng không có ý tưởng nào hợp lý cả, cái tôi của Băng Thần quá lớn để phục vụ cho một người lạ như nàng.
Từ khi nói chuyện nàng đã bắt đầu cảm nhận rất rõ về chàng trai này, vẻ ngoài vui vẻ hòa đồng với những lời nói dí dỏm không có nghĩa hắn ta là con người dễ tính, những chuẩn mực của Băng Thần ngược lại rất khắt khe trong những tình huống nhất định.
Đang nghĩ lung tung thì nàng có cảm giác sống lưng của mình lạnh buốt, Băng Thần thì nghe thấy âm thanh của Vô Hạn Giới Chỉ:
"Chủ nhân Không Gian tinh thần đang tiếp cận ngài, ngươi mau tỉnh dậy đi."
Băng Thần mở mắt ra trong lòng thầm nghĩ:
"Không phải người nói một thế giới không thể có hai tinh thần cũng tồn tại hay sao?"