Thú Tu Thành Thần

Chương 707: Khai khiếu



Cố gắng cựa quậy tay của mình chân đạp liên hồi cuối cùng Băng Thần mới đi lên trên mặt nước, thực ra hắn ta cũng không cần làm quá nhiều vì có cảm giác giống như hắn ta tự nổi lên vậy, Băng Thần hít một hơi thật sâu cố gắng nôn ra từng ngụm nước đã lỡ uống vào.

Lấy lại bình tĩnh hắn ta bắt đầu bơi vào bên trong bờ nằm bẹp trên bờ hắn ta giơ cánh tay của mình lên thì thấy nó giống như một cái chân giò heo vậy, miệng hơi mỉm cười hắn ta thầm nói:

"Chuyện gì thế này."

Bỗng một âm thanh trong đầu hắn ta vang lên:

"Túi áo "

Băng Thần chẳng thèm quan tâm âm thanh đó là gì, từ trong túi lấy ra một mảnh giấy nhỏ, tuy cả người hắn ướt như chuột lột nhưng mảnh giấy không chút nào ướt cả, hắn ta mở ra thì thấy một đống chữ hiện lên trên tờ giấy.

Nhưng trời tối quá Băng Thần hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì, thân thể cực độ yếu ớt cho hắn ta biết mình đang trong tình trạng thế nào, thần thức không hề có, linh hồn cũng tầm thường thôi chứ không quá ghê gớm."

Đáng sợ nhất thì thân thể của hắn ta phải nặng ít nhất hai trăm cân trở nên, cái này rõ ràng là béo phì quá mức mà ra, lúc này Băng Thần mới nhớ ra đây là mình ở kiếp thứ 7, đi đến một cây cột đèn đường hắn chậm rãi mở tờ giấy ra coi thì thấy nội dung nhiều hơn hắn tưởng.

Cấm kị

- Không được dùng công pháp của các kiếp trước.

- Không được dùng cơ duyên kiếp trước.

- Nếu vi phạm một trong hai điều trên thì coi như ngươi thất bại sẽ mất luôn quyền nắm giữ Hắc, Quang , Lôi ba loại tinh thần.

Nhiệm vụ

- Tìm kiếm cưới người con gái đi cùng ngươi làm vợ.

- Tất cả thù chưa báo xử lý hết, phạm vi hành tinh này.

- Tất cả ân tình trả hết, phạm vị hành tinh này.

Hắn vừa đọc xong thì một một âm thanh vang lên:

"Vụ cá cược của chúng ta xong rồi, cùng chơi thôi nào."

Băng Thần vứt đi tờ giấy thì thấy nó ngay lập tức bốc cháy, chậm rãi lê lết đi về nhà trong trạng thái mệt mỏi Băng Thần không khỏi chán nản đôi chút, khi vừa về tới nhà thì đã thấy mẹ nuôi của hắn đứng chờ ở ngoài.

Một nữ nhân cực độ xinh đẹp, dáng người nàng có chút đầy đặn nhưng đôi chân thon dài trong chiếc áo sơ mi để lộ ra đôi chân dài trắng không tỳ vết, hai nút áo bên trên hở ra đầy quyến rũ, hai quả bánh bao trắng như ngọc giống như lúc nào cũng muốn phá tan sự cầm giữ của áo ngực để đi ra hù chết Băng Thần.

Nàng tên Loan Phượng cũng chính là Băng Phượng kiếp sau, hiện giờ nàng đang làm trong nhà máy xử lý thịt yêu thú lớn nhất hành tinh này, thấy Băng Thần ướt nhẹp thì nàng nhỏ giọng hỏi:

"Băng Thần con không sao chứ?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta không sao, dì cứ yên tâm."

Một trận tiếng bước chân dồn dập, một nữ nhân với vẻ rất truyền thống bước ra nhìn hắn rồi thở dài một hơi nói:

"Đệ đâu cần luyện tập quá sức như thế ta nghĩ với sức lực của để lúc này sẽ dễ dàng đi vào trong Vũ Viện thôi đệ cứ yên tâm đi."

Băng Thần nhớ rõ kiếp trước cũng chính vì nghĩ rằng mình thực sự đủ sức vào võ viện thế nên ngừng luyện tập một thời gian khá dài thế nên quả thật vào được nhưng chỉ đi vào trong nhóm chót bảng, cuối cùng ăn không ít khổ mới đi lên đỉnh phong nhưng có rất nhiều tiếc nuối.

Ví dụ như hai chị em sinh đôi siêu đẹp chính là động lực phấn đấu cho hắn cuối cùng vĩnh viễn không gặp được, khi hắn ta học năm ba thì hai nàng mang theo thân phận học tỷ thám hiểm di tích sau đó tử nạn.

Hai người này kiếp sau Băng Thần có gặp rồi nhưng kiếp sau họ rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Băng Thần chậm rãi quan sát lấy đầy vẻ thần bí Tô Linh, cả người nàng có vẻ khá gầy nhung chỗ lên to thì sẽ to, có điều nàng ăn mặc quá mức kín đáo nên chẳng thấy gì.

Tô Linh thấy được ánh mắt của hắn thì đi lại kéo tay hắn mỉm cười nói:

"Lời đề nghị của tỷ ngươi suy nghĩ kỹ chưa tiểu Thần."

Băng Thần xấu hổ vô cùng, kiếp trước nàng ta từng nói nếu hắn lớn không ai chịu lấy thì nàng sẽ lấy hắn, từng chối lấy chối để Băng Thần lại làm nàng cùng cả mẹ nuôi có bầu xong đi tu biệt tích từ đó, nhưng kiếp này đã khác Băng Thần đã không còn khốn nạn như trước.

Nắm chặt tay của nàng lại hắn cười nói:

"Đấy là tỷ nói đấy nhé, bây giờ ta muốn tuyên bố chủ quyền, ta với ngươi sống từ bé đến lớn tỷ không được lừa ta đâu đấy. "

Tô Linh cùng Băng Phượng cười ha hả, Băng Thần không biết làm sao lại khai khiếu nhanh như thế, hai nàng cố gắng sờ đầu hắn xem, thấy hai nàng như thế hắn bất đắc dĩ nói:

"Hai người rốt cuộc làm sao thế?"

Băng Phượng sờ sờ một hồi không thấy gì thì mới nói:

"Ta xem xem ngươi đầu có bị đập trúng ở đâu không sao tự nhiên lại khai khiếu ra như thế này."

Băng Thần bất đắc dĩ nói:

"Có vẻ hai người không chú ý nhưng một tuần nữa thì khảo hạch, một tháng nữa thì vào học, sinh nhất ta cũng chỉ còn mấy ngày nữa sẽ tới, khi đó ta sẽ mười tám tuổi cũng phải nghĩ đến chuyện tương lai.

Tỷ tỷ đối với ta tốt như thế, nàng lo lắng ta không lấy được vợ vì cái hình thể này, ta làm sao lại phụ nàng cho được, nếu như thế thì ta có khác nào loài cầm thú đâu cơ chứ, hai người thấy ta nói đúng không."

Tô Linh nhẹ nhàng mỉm cười nói:

"Ngươi xưa kia cứu tỷ, nếu không nhờ ngươi thì sẽ không có tỷ bây giờ, cứ nghĩ đến ngươi cùng nữ nhân khác thì ta lại khó chịu rồi nhưng nếu đệ tìm được người con gái mình thích thì ta sẽ buông tay cho ngươi đi theo người thương còn ta thì sẽ ở bên chăm nom ngươi suốt đời ."

Băng Thần vuốt nhẹ lòng bàn tay của nàng rồi nói:

"Ta cứu tỷ vì ta nghĩ rằng đó là chuyện đúng, tỷ không cần phải mang ơn ta làm gì, huống chi dù có ơn thì gần 8 năm nay tỷ cũng đã trả dư rồi bây giờ đến phiên ta trả ơn cho tỷ cùng dì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.