Loan Phượng đóng hết đống đồ đạc cuối cùng rồi nói:
"Chúng ta đi ra xe thôi, nhà mới dì đã mua rồi tuy không lớn như những biệt thự loại sang nhưng cũng có thể coi như căn hộ cao cấp rồi."
Băng Thần suy nghĩ một chút rồi thần bí nói:
"Khoan đã dì, ta có chuyện cần nói với ngươi."
Loan Phượng nhìn hắn vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
"Có chuyện gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta vừa trúng xổ số, giải mười nhận thưởng tận 100 triệu."
Mấy cô nàng sững hết cả người, Loan Phượng giật mình nói:
"Thật không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta đã dùng ba mươi triệu mua một căn biệt thự cực tốt gần Mẫu Thụ còn tiền dư ta vừa đánh qua tài khoản của ngươi, bản thân ta cũng chuyển cho tỷ cùng hai muội muội mỗi người một triệu."
Nhìn thấy tin báo đã nhận 66 triệu thì Loan Phượng giật hết cả mình, nàng vẫn chưa tin chuyện tốt như thế lại đến với gia đình của mình, mấy cô nàng kia thì toàn thư mê tài nên không cần phải nói họ vui sướng như thế nào khi có tiền riêng lên tới 1 triệu.
Loan Phượng lúc này đã chỉ thở ra bằng mồm, hơi trầm tĩnh lại rồi nàng nói:
"Chuyện này nhất định mọi người phải kín tiếng, chúng ta hôm nay vẫn sẽ đi tàu lên Thiên Kinh như bình thường, nếu để cho người ngoài biết thì chúng ta nguy to, Băng Thần ngươi cũng không để ai biết chứ?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dì cứ yên tâm ta đâu có ngu xuẩn như thế."
Loan Phượng gật đầu cười nói:
"Chuyện vui tới quá đột xuất, đi tàu lên Thiên Kinh cũng sẽ mất vài ngày, tới đó chúng ta ai cũng bận cả, đợi khảo hạch xong chúng ta vừa ăn mừng sinh nhật Tử Lan, Tử Mộng vừa ăn mừng gia đình chúng ta đổi đời.
Số tiền này chung quy vẫn là của Băng Thần, coi như dì giữ dùm ngươi nếu tiêu pha cái gì thì nói cho dì biết là được, đảm bảo số tiền này luôn đủ cho ngươi tiêu đến hết đời, cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng chắc vui lắm."
Băng Thần đi lại nắm lấy tay Loan Phượng nhẹ giọng mỉm cười nói:
"Dì đã nuôi bốn người chúng ta biết bao nhiêu năm rồi, tám năm nay nếu không có dì thì ta chắc chết đói ngoài đường rồi, số tiền này dì cứ tiêu pha thoải mái, không phải dì muốn làm thêm kinh doanh nhưng không có vốn sao, bây giờ dì có thể thoải mái tiêu pha xây dựng sự nghiệp rồi."
Loan Phượng lo lắng nói:
"Nhưng ta sợ mình kinh doanh thất bại sẽ làm mất hết tiền của ngươi, khi đấy thì biết phải làm sao?"
Băng Thần ôm chặt lấy nàng tay xoa nhẹ vòng ba của nàng thì thào bên tai nàng nói:
"Trong lòng ta dì là số một, tiền mất đi có thể kiếm lại chỉ cần ngươi vui là được."
Đang cảm động tràn trề Loan Phượng không hề để ý cái bàn tay heo ăn mặn đang mạo phạm mình, Băng Thần được đà lấn tới xoa bóp bờ mông đầy đặn của nàng vẻ mặt sung sướng thấy rõ, nhưng hắn quay mặt vào tường thế nên còn lâu mới có người biết được.
Khi hắn thôi ôm nàng thì Loan Phượng mới bắt đầu cảm giác được nhưng nàng cũng không nghĩ gì nhiều, nàng nghe nói nam sinh tại tuổi này thì những hành động như thế cũng chỉ là vô thức thôi chứ chắc hắn hắn không cố ý.
Với lại buông nàng ra vẻ mặt của hắn vẫn tỉnh queo, nếu hắn cố ý mạo phạm nàng thì bây giờ phải rất lo lắng mới đúng làm sao lại có biểu cảm này được, có điều nàng vui quá lên quên mất hôm qua Băng Thần đã xử lý Tô Linh và Tử Lan như thế nào.
Hiện tại trong mắt nàng thì Băng Thần vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn thôi, trước kia cũng chính vì thế mà xảy ra rất nhiều thứ đáng tiếc giữa nàng cùng hắn ta, những hiểu làm này không được giải quyết mới khiến họ rời xa nhau.
Mọi người dọn dẹp sạch sẽ nhà cũ sau đó đi lên tàu, chiếc tàu này cũng thuộc hàng cao cấp, đã thế Loan Phượng còn rất hào phóng đặt hoàng sang nữa, chỉ thế thôi cũng đủ hiểu đối với bọn họ nàng tốt như thế nào rồi.
Chiếc tàu này mỗi căn phòng đều có giường cho hai người ngủ thoải mái, sau khi phân chia thì Băng Thần ở chung với Tô Linh, hai chị em Tử gia ở chung một phòng còn Loan Phượng thì phải làm việc liên tục thế nên chọn ở phòng riêng để tránh gây phiền hà bởi quãng đường đi cũng mất mấy ngày.
Đẩy xuống ghế nằm thì mọi người phát hiện ngoài khả năng tạo thành hai chiếc giường đôi thì cũng có thể tạo thành một cái giường lớn, thời gian khi họ lên tàu thì cũng đã khá trễ rồi nên khi sắp xếp xong đồ đạc thì mọi người ai cũng chuẩn bị ngủ cả.
Hành lang bị phong tỏa đề phòng kẻ gian trà trộn thế nên khi đã ra ngoài thì đi vệ sinh cũng phải xin phép bảo vệ hành lang, Băng Thần thì biết rõ chuyện giường của cái tàu này thế nên cố tình kéo ra để cả hai cái kết thành một cái dường rộng, những thứ trên cái bàn đã bị hắn dọn hết từ bao giờ.
Tô Linh thấy chiếc giường rộng được Băng Thần nối lại thì không khỏi ngượng ngùng, nàng ấp úng nói:
" Sao ngươi lại làm thành một cái, không phải có thể tách thành hai cái giường đơn sao?"
Băng Thần cười nói tự nhiên:
"Ta hình thể mấy năm nay không nhỏ thế nên quen nằm nơi lớn một chút, thế nên ta quyết định kết hai làm một, theo ta thấy không có gì ảnh hưởng cả."
Hắn liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
"Hai cô nàng hai mươi ba tuổi như tỷ lại sợ bị một thằng nhóc vừa lên mười tám như ta làm gì?"
Tô Linh cắn môi, nàng mới hôm qua thôi còn bị hắn kích thích đến nơi kia chảy nước ròng ròng, nhưng có điều danh dự không cho phép nàng chịu thua, nàng nắm xuống rồi nói:
"Hôm nay mọi người đều mệt rồi chúng ta nghỉ thôi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Được thôi ta ngủ trước đây."
Băng Thần nói xong thực sự lăn ra ngủ, hắn ta còn chưa ngố tới mức ngay đêm đầu tiên đã tấn công nàng, bây giờ nàng còn đề phòng hắn rất nhiều, không may sẽ phản tác dụng.
Huống chi thực sự hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện thế nên hắn thân thể cũng cực kì mệt mỏi, lúc này trong người không có Sinh Mệnh Vô Tận cùng huyết mạch yêu thú thể nên Băng Thần cơ thể cũng cực kì yếu chứ không phải giống như trước kia.
Băng Thần đã đặt trước một vài loại huyết mạch mà từ đó hắn có thể tinh lọc ra huyết mạch của Thao Thiết nhưng số lượng quá lớn nên nhiều cái khó làm, không có gì phải vội thế nên Băng Thần quyết định sáng mai mới xử lý.