Băng Thần sáng ngày hôm sau tỉnh lại thì Tô Linh đã mặc xong đồ đạc ngồi ngơ ngác đổi khi hơi nở nụ cười, hắn ngồi dậy hỏi:
"Sáng sớm có gì vui mà tỷ cười một mình thế?"
Tô Linh nhìn hắn cười nói:
"Ta không nghĩ chuyện giữa ta và đệ có thể thành nhưng không ngờ đầu gỗ một thời lại triệt để khai khiếu."
Hắn ngồi dậy kéo nàng vào trong lòng hai người yên tĩnh ngồi xem mặt trời mọc, được một lúc thì tiếng gõ cửa vang lên, hóa ra đồ ăn đã được Tô Linh gọi rồi, tuy đồ ăn rất nhiều nhưng Băng Thần vẫn luôn tráng miệng bằng vài cây nhân sâm chấm muối ớt.
Tô Linh nhìn thấy thể thì lo lắng hỏi:
"Ta nghe nói dược liệu sẽ có tác dụng không tốt nếu sử dụng không qua chế biến, đệ ăn như thế này có khi lại xảy ra vấn đề đấy."
Băng Thần cười nói:
"Tỷ ta còn ăn được thì dăm cây nhân sâm si nhê gì."
Tô Linh nhéo eo hắn ta một cái rồi giận dỗi nói:
"Ta nói nghiêm túc."
Băng Thần xoa nhẹ lưng của nàng nhỏ giọng nói:
"Tỷ không cần lo lắng ta không làm liều đâu, dị năng của ta tuy mới thức tỉnh nhưng ta cảm nhận được thể chất ta của dư sức tiêu hóa hết những thứ này, thậm chí ta nghĩ còn phải dùng thứ có nguồn năng lượng lớn hơn nếu không thì cấp độ của ta sẽ chỉ vừa đủ dùng không thế mang ra tăng cấp được."
Tô Linh nghe xong thì nhỏ giọng hỏi:
"Thế đệ có cần mua thứ gì nhưng thiếu tiền cứ nói với ta một triệu của ta vẫn chưa biết xài vào đâu."
Băng Thần lắc đầu cười nói:
"Tỷ cứ yên tâm thực ra ta trúng giải lớn hơn nhiều nhưng ta không dám nói với dì, ngươi cũng biết tính của nàng ấy nếu biết ta có nhiều tiền đến mức cả đợi tiêu không hết sẽ mang bốn tỷ đệ chúng ta mang đi đóng lồng không cho ra ngoài mất.
Nếu nàng nghĩ chúng ta có tiền vừa đủ để tu luyện thôi thì vẫn còn để chúng ta ở ngoài tự do, tỷ cũng rõ ràng nàng luôn lo lắng cho chúng ta đến mức nào, có lẽ cái chết của cha mẹ chúng ta vẫn ám ảnh nàng rất lớn.
Ba mươi sau tuổi rồi lại xinh đẹp như thế những vẫn cứ ru rú một mình nhất quyết không chịu lấy chồng, ta nghĩ một thời gian nữa nàng không chịu lấy chồng thì ta sẽ có biện pháp chứ không để tình hình này tiếp diễn được."
Tô Linh nhíu mày hỏi:
"Đệ tính làm gì?"
Băng Thần kề sát tai nàng nói:
"Nàng không chịu tìm nam nhân thì ta sẽ làm nam nhân của nàng."
Tô Linh trợn tròn mắt nhìn Băng Thần, nàng không thể tin được Băng Thần dám nói ra những lời này, Băng Thần thấy nàng trợn tròn mắt thì cười nói:
"Ta từng nghe nàng kẻ cha ta không cưa đổ được nàng lên mới cùng mẹ ta thành đôi, thay vì để nàng mai sau trở thành một bà già khó tính thì ta giúp nàng quay lại thời thiếu phụ luôn."
Hắn xiết chặt eo của nàng rồi nói:
"Huống gì chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi bất cứ nam nhân nào khác ta cũng không muốn hắn xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta."
Tô Linh bình tĩnh lại, nàng cắn môi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Suy nghĩ của ngươi ta đồng ý nhưng sẽ rất khó thực hiện, nàng luôn coi ngươi như con mình thì làm sao nảy sinh tình cảm nam nữ được."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Chuyện khó khăn thì chúng ta phải sử dụng những biện pháp phi thường, còn chuyện ta làm sao thì tỷ không cần quan tâm, chuyện của tỷ là cố gắng tu luyện, con đường tu luyện của tỷ cùng hai muội muội ta đã hoạch định sẵn rồi.
Thậm chí con đường tu luyện của dì ta cũng có tính qua rồi, trên mạng ta đã chuẩn bị một số tài nguyên tu luyện chỉ cần chờ có hàng thôi, trước kia không có điều kiện nhưng giờ đã có thì cả nhà chúng ta không nên có bất cứ ai chậm lại đằng sau.
Dì đã vì chúng ta hi sinh quá nhiều rồi, bây giờ mặc kệ nàng có muốn hay không thì chỉ cần tốt cho nàng thì chúng ta phải làm, nếu nàng cứ tập trung mãi vào công việc thì sau trăm năm cũng sẽ về với cát bụi, ta đây nhất quyết không để điều đó xảy ra."
Tô Linh gật đầu, khi Băng Thần cùng các nàng tu luyện tăng tiến thì Loan Phượng vẫn cứ mãi dậm chân tại chỗ, thật sự thì kiếp trước đến cả Tô Linh cũng phải hi sinh không ít chứ không phải chỉ có Loan Phượng phải trả giá.
Băng Thần chính vì thế luôn cảm thấy có lỗi, rồi sau khi chuyện tình cảm rắc rối giữa bọn họ lại càng khiến cho kết cục đau buồn về sau, kẻ đau khổ đến cuối cuộc đời còn người thì đi về với cát bụi, chớp mắt chia xa nhưng nhất kiếp mới gặp lại.
Hai người sau khi tâm sự với nhau rất lâu thì Tô Linh đã bị những lời nói đấy hoang đường của Băng Thần hoàn toàn thuyết phục, nhưng nói chung cũng bởi vì Băng Thần dù hoang đường đến đâu thì vẫn chỉ vì tốt cho cái nhà này.
Huống chi hắn vẫn không vi phạm nguyên tắc gì của xã hội này, cả cái nhà này tuy gắn kết nhưng lại chẳng có huyết thống gì cả, Băng Thần nếu chinh phục được Loan Phường thì chẳng có gì sai trái cả, cùng lắm thì chỉ là hắn lái máy bay hạng nhẹ thôi.
Bữa cơm xong xuôi thì Tử Lan cùng Tử Mộng đi qua, cả bốn người sau đó trao đổi rất nhiều, mấy ngày sau cũng trôi qua êm đềm không có biến cố gì cả, Băng Thần cùng Tô Linh quấn lấy nhau mãi không buông, sau một hai đêm thì nàng đã thả ra rất nhiều.
Nhưng công lớn nhất cũng do Băng Thần chỉ bảo, bây giờ từ thiếu nữ ngây ngô chỉ biết nằm im nàng đã biết cách lấy lòng Băng Thần, nói chung chuyến đi không có gì khiến Băng Thần, ngày thứ năm thì tới nơi đồ đạc đã được mọi người chuẩn bị xong hết rồi.
Khi vừa đi xuống xe lửa thì phồn hoa Thiên Kinh đã làm cả ba cô nàng cực kỳ choáng ngợp còn Loan Phượng thì tràn đầu hoài niệm, nàng nhớ tới ngày ba tỷ muội của nàng còn sống, bốn người gặp nhau cũng ngay tại bến xe này.
Thế nhưng chớp mắt đã âm dương xa cách, thở ra một hơi để lấy lại tinh thần nàng mỉm cười nói:
"Mọi người đi theo dì nào, dì sẽ mang cả bốn đứa tới Lam Hiên học viện."
Băng Thần cười nói:
"Ta rất háo hức không biết trường học lớn nhất quận Lam Hiên có gì tốt mà sao nhiều người liều sống liều chết để vào đây."
Loan Phượng mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm nơi đó thật sự rất tuyệt, dì đã từng học ở đó rất lâu thế nên dì đảm bảo điều đó, tiện thể dì sẽ mang các ngươi đi tìm chủ nhiệm cũ của dì, hi vọng ngài ấy có thể giúp các ngươi."