Thú Tu Thành Thần

Chương 719: Đánh nhau không



Băng Thần hỏi vậy cho có chuyện thôi chứ hắn đã từng học ở đó rồi thế nên biết rằng nơi đó thực ra méo vui tý nào, nhất là khi ngươi nằm trong hàng ngũ những học sinh yếu kém nhất thì càng không cần nói tới.

Tuy Lam Hiên học viện thu học sinh rất nhiều nhưng phân tầng quá khắt khe khiến cho những học sinh tầng trên sẽ khinh bỉ đám người tầng dưới ra mặt, khi học xong thì trong quá trình tuyển dụng cũng xảy ra vấn đề tương tự, các công ty, tổ chức hay chiến đoàn đều sẽ nhắm vào các học sinh ở tầng trên.

Còn khi học sinh ở tầng dưới muốn gây chú ý thì khó hơn lên trời, Băng Thần còn hiểu được sự bất công kinh dị giữa các tầng do quan niệm của thế giới này gây ra, ví dụ như một người sức mạnh thể chất dị năng cuối cùng lúc nào cũng sẽ không hơn được nguyên tố hệ dị năng.

Tuy rằng không sai nhưng cũng không hề hoàn toàn đúng, có rất nhiều người thể chất hệ có khả năng miễn nhiễm Sức mạnh nguyên tố công kích nhưng cũng chỉ có đi làm sát thủ thì hợp, kẻ thù chính của nhân loại là yêu thú chứ đâu phải chém giết lẫn nhau.

Chính vì thế kim tự tháp các tầng đều rất chắc chắn, sau này Băng Thần đã phá bỏ được nhưng cũng chỉ có mình hắn thôi những người khác vẫn thế, chính vì điều này nhiều người thức tỉnh sức mạnh thể chất hệ còn không thèm vào học viện Lam Hiên bởi đi nơi khác họ sẽ được coi trọng hơn.

Nhưng dị năng hệ thể chất nói gì thì vẫn là dị năng giả còn võ giả tăng sức mạnh nhờ tập luyện thể chất còn bị coi thường ác hơn nữa, kiếp trước Băng Thần còn nằm ở tầng chót của tầng chót mãi có đến khi thức tỉnh Lôi hệ dị năng rồi gặp được sư phụ thì mới chính thức đổi đời.

Loan Phượng rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ càng, năm người vừa đi ra đến ngoài thì đã có xe ô tô đến đón rồi, nhận xe sau đó Loan Phượng mới chở bốn người tới Lam Hiên học viện, mấy cô nàng xuống xe hết Băng Thần bỗng nắm lấy tay Loan Phượng nhỏ giọng nói:

"Dì thôi làm công việc hiện tại sau đó chuyện tâm vào tu luyện có được không?"

Loan Phượng lắc đầu cười khổ nói:

"Ta ngừng làm thì ai nuôi gia đình, với lại ta đã quá trễ nãi việc tu luyện rồi, bây giờ muốn tu luyện lại thì rất khó thậm chí khả năng gần như không thể có thành tựu, đối với ta bây giờ xem mấy người các ngươi thành tài chính là niềm mơ ước rồi."

Băng Thần nghĩ một chút rồi nói:

"Bây giờ chúng ta không thiếu tiền, với lại ta có cách để dì lấy lại khoảng thời gian tu luyện hoàng kim, quan trọng là gì phải tập trung vào tu luyện nếu không tất cả sẽ phí hoài."

Loan Phượng cười nói:

"Ngươi không cần phải dỗ dành dì, chuyện đó làm sao có thể, ngươi xuống xe đi dì còn phải đến chỗ làm nữa có chuyện gì đến chủ nhật chúng ta ăn sinh nhật của Tử Mộng, Tử Lan rồi nói tiếp ngươi mau đí đăng ký lấy phiếu báo danh số càng nhỏ thì càng được đấu sớm."

Băng Thần buông tay của nàng ra rồi nói:

"Chủ nhật này ta sẽ cho dì thấy ta không nói dối, chuyện không ai có thể làm bây giờ không có nghĩa mãi về sau cũng không ai làm được, ta đảm bảo dì sẽ tu luyện lại được."

Nói xong hắn đi xuống xe theo chân ba người kia đi vào trong, Loan Phượng nhìn theo bóng lưng của Băng Thần ánh mắt phức tạp, ánh mắt của Băng Thần không giống như hắn ta nói dối, với lại quả thật nếu có thể tu luyện trở lại nàng nói không thích thì chính là nói dối.

Nhưng chuyện nàng muốn hi sinh cả cuộc đời cho họ là thật, cha mẹ bọn họ đã vì cứu nàng mà bỏ mạng, thế nên nàng muốn dùng cả cuộc đời này để trả lại, dù cho họ có yêu cầu vô lý thế nào nàng cũng sẽ cố gắng đáp ứng đến cùng, chưa kể bốn người cũng rất ngoan ngoãn khiến cho nàng rất hài lòng.

Có điều Băng Thần chỉ mấy ngày thôi thay đổi quá lớn, từ một đứa bé dễ đoán đã trở thành một nam nhân mà nàng không thể biết hắn muốn gì trừ khi hắn muốn nàng biết, ánh mắt hắn nhìn nàng cũng không còn giống nhìn trưởng bối nữa rồi.

Một cảm giác lạ lùng làm nàng rối bời cực kỳ, quả thật có lúc nàng còn nghĩ ánh mắt đó giống như những nam nhân khác nhìn nàng vậy nhưng trong đó có sự quan tâm và rồi còn rất nhiều thứ khác phức tạp pha trộn với nhau.

Nàng thở dài rồi nói:

"Rốt cuộc là dì không chấp nhận rằng ngươi đã lớn hay ta nghĩ nhiều đây."

Nàng thấy bọn họ khuất bóng hẳn thì mới lái xe đi, Tô Linh khi đi ra không như chị em tử gia nàng có để ý Băng Thần, thấy hai người kia đã đi vào hàng đăng ký thì nàng mới nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi lúc nãy nói gì cũng nàng thế?"

Băng Thần cười nói:

"Ta nói nàng ngừng làm việc chuyên tâm vào việc tu luyện nhưng có vẻ nàng còn chưa chịu chập nhận đâu, thậm chí ta nói có cách để nàng quay về thời tu luyện hoàng kim thì nàng vẫn còn chưa chịu.

Có lẽ ta phải dùng biện pháp mạnh mới được, nếu không chắc chắc nàng sẽ không nghe theo chúng ta đâu, nàng cái gì cũng tốt chỉ mỗi cái là không biết nghĩ cho mình, chúng ta đã lớn rồi nàng vẫn cứ như ngày xưa thì không tốt."

Tô Linh gật đầu nói:

"Bây giờ ta mới hiểu tại sao ngươi lại nghĩ ra ý tưởng lớn mật như thế, trong đám chúng ta vẫn là ngươi hiểu nàng nhất."

Băng Thần cười nói:

"Tý đi vào trong trước đi ta cũng nên đi vào báo danh rồi."

Tô Linh nắm chặt tay nói:

"Cố lên."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Tỷ chờ xem ta nhất định sẽ lọt vào mười người mạnh nhất."

Tố Linh đi sau đó thì một người quay lại nhìn hắn ta nói:

"Huynh đệ chúng ta sức mạnh thể chất hệ dị năng giả lọt vào 100 người mạnh nhất đã là huyền thoại rồi vào top 10 ngươi không bị hoang tưởng chứ, với lại tỷ tỷ của ngươi đẹp đấy có thể giới thiệu cho ta không?"

Băng Thần nhìn ngươi này rồi nói:

"Nàng là bạn gái của ta, vì hơn tuổi ta mới gọi tỷ ngươi không muốn đánh nhau với ta chứ?"

Người kia ngẩn cả người sau đó ỉu xìu nói:

"Quả nhiên hoa đẹp luôn có sẵn chậu rồi chỉ khổ cho nhưng nam sinh độc thân vui tính như ta, nếu nàng đã có bạn trai dĩ nhiên ta sẽ không đi đào chân tường, huynh đệ xem xem nhà các nàng có tỷ muội gì không giới thiệu cho ta với."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Có hai người nhưng cũng là hoa đã có chủ rồi đã thế còn là nguyên tố hệ dị năng giả, bạn trai các nàng cũng rất mạnh ta xin hỏi lại ngươi có muốn ăn đòn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.