Thú Tu Thành Thần

Chương 732: Quy Tâm



Kết thúc cuộc nói chuyện Tần Thắng mỉm cười nói:

"Mấy người các ngươi cứ học tại đây, ta đảm bảo trên thế giới này không chỗ nào phù hợp bằng nơi này đâu, chỉ cần bộ xương già này không chết thì ta đảm bảo các ngươi không hao tổn một sợi lông, còn đám người kia các ngươi cũng không cần lo làm gì."

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Có sự đảm bảo của Tần lão thì học sinh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều thế nên ta quyết định vẫn sẽ đi học ở đây, thực ra ta muốn rời đi cũng chỉ lo lắng cho an nguy của các nàng thôi chứ ta thân là nam nhi có chút trở ngại sao phải sợ."

Tần Lão gật gù vẻ mặt hài lòng nói:

"Thôi các ngươi đi về còn nghỉ ngơi, ta cũng có việc phải đi rồi."

Đi ra xe Loan Phượng cười nói:

"Thật sự mọi thứ cứ như mơ vậy, hôm nay sinh nhật của Tử Mộng và Tử Lan cũng là ngày các ngươi được nhận hết vào Lam Hiên học viện, chưa kể Băng Thần còn đạt quán quân cái này không phải song hỉ nữa rồi mà là tam hỉ lâm môn."

Băng Thần cười nói:

"Mọi chuyện đều theo ý của dì hết, chúng ta có ngày hôm nay đều do dì hết thế nên ngày hôm này dì muốn gì cũng được."

Loan Phượng mắt sáng lên nói:

"Mấy ngày nay tàu xe mệt quá đồ ăn cũng không được ngon, tối nay Băng Thần làm vài món để chúc mừng sinh nhất Tử Lan và Tử Mộng nhé."

Băng Thần gật đầu cười nói:

"Ta cũng cảm thấy đồ ăn của mình làm ngon hơn mua ở ngoài thế nên tối nay ta sẽ làm riêng vài món để mừng sinh nhật hai nàng, mới tới không có bạn bè không tổ chức được tiệc đoàng hoàng đã là không tốt lắm rồi thế nên ít ra củng phải có đồ ăn ngon chứ, nếu không thì thật có lỗi với hai muội."

Loan Phượng chở bọn họ tới biệt thự sau đó to giọng nói:

"Băng Thần vào phòng bếp chuẩn bị trước cái gì thì chuẩn bị đi dì ra siêu thị mua đồ ăn tươi về nấu, ta tham khảo rời phòng bếp mới đã có sẵn đồ ăn nhưng toàn mì với đồ đóng hộp thôi thế nên muốn ăn ngon vẫn phải tự đi chợ thì hơn."

Băng Thần gật gù nói:

"Dì đi đi nhớ mua nhiều một chút ta làm nhiều một chút còn ăn mấy ngày sau nữa, dù sao cũng không có quá nhiều sự thay đổi khi đồ ăn để trong tủ lạnh, ta đóng gói kỹ càng thì chỉ cần lấy lo vi sóng hấp lên thì có thế ăn thoải mái mấy ngày rồi."

Loan Phượng gật đầu sau đó đóng cửa xe lại đi mất, Băng Thần dắt ba cô nàng vào trong nhà mới, trong khi Tô Linh đi dọn phòng cho gọn thì Băng Thần cùng nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay hai chị em Tử gia thì xuống bếp kiểm tra.

Vừa xuống đến bếp Băng Thần liền ôm lấy Tử Mộng đặt lên trên bàn bếp trong sự bất ngờ của hai nàng, hẳn mỉm cười rồi nói:

"Hai muội có nhớ nội dung cá cược của chúng ta trước khi ta thì đấu hay không? "

Tử Mộng cắn môi rồi nói:

"Không phải chỉ một nụ hôn thôi sao ta trả ngay bây giờ."

Nói xong thì nàng môi mềm hướng thẳng tới má của Băng Thần nhưng làm sao có chuyện dễ dàng như thế, khi môi nàng gần chạm vào má của hắn ta thì Băng Thần bỗng nhiên xoay người qua khiến cho làn môi mềm của nàng chạm vào bờ môi của hắn ta.

Tử Mộng đầu óc trong thoáng chốc trống rỗng, nàng đơ ra như một bức tượng vậy và đó cũng là thời cơ tốt nhất của Băng Thần, chiếc lưỡi linh động khẽ động đột phá lấy hàm rằng ngà bắt chặt con rắn nhỏ của nàng.

Một người kinh nghiêm vô cùng như Băng Thần làm sao nàng có thể chống trả được, một lúc sau thì do quá dễ chịu nàng đã chủ động lấy hai tay vòng qua cổ hắn ta, hai người hôn nhau say đắm, tận mười phút sau Băng Thần mới tha cho nàng, khi tách ra giữ hai người còn có một đường tuyến ánh bạc nho nhỏ rất bắt mắt.

Tử Mộng lúc này đã lại thần trí và nàng xấu hổ vô cùng nhưng cũng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, nàng cùng muội muội từ khi chỉ biết thích đã bắt đầu cảm mến hắn, hắn che chờ yêu chiều các nàng hết mức và các nàng biết hắn không phải anh ruột của mình.

Trong trí nhớ vẫn còn in sâu hình ảnh hắn cứu từng người Băng Thần thể gầy yếu, những thứ như thế không thể nào nhạt phai, tình cảm đó cứ lớn dần theo năm tháng cuối cùng các nàng đã từ thích chuyển thành yêu từ khi nào không hay.

Hắn sau đó vì một nữ nhân đánh mất chính mình khiến các nàng gần như tan vỡ, từ người anh các nàng tự hào như thần tượng lại trở nên không thể nói nổi, cả người hắn tràn đầy không khí u ám nhưng bây giờ hắn đã quay trở lại.

Không những thế hắn ta còn giống như nghĩ thông rất nhiều thứ rồi, bắt đầu từ Tử Lan rồi tới chính nàng hắn đã quan tâm lại các nàng, người các nàng đã từng ngưỡng mộ còn đáng ngưỡng mộ hơn ở thời điểm này.

Hắn đánh bại hết thế hệ cùng trăng lứa trở thành số một trong các học sinh mới, điều này trước kia các nàng có thể chỉ nghĩ tới trong mơ, bởi chỉ có nơi đó Băng Thần của các nàng mới luôn hoàn mỹ chứ không phải vì thất tình ăn thành một con heo.

Băng Thần giang hai tay ra kéo cả hai nàng vào lòng cười nói:

"Hôm nay hai muội thích ăn gì thì cứ việc nói ta sẽ chế biến theo yêu cầu của hai muội."

Tử Mộng dụi mặt vào ngực hắn cười híp mắt nói:

"Hôm nay ta đã đủ hạnh phúc rồi ta không muốn thêm cái gì nữa."

Băng Thần cười nói: 

"Ta còn tưởng muội sẽ sẽ cho ta ăn một bạt tai cơ đấy."

Tử Mộng mặc kệ hắn chỉ cố gắng dựa sát vào trong ngực hắn hít từng hơi thở chứa tràn đầy mùi hương của Băng Thần, Tử Lan bĩu môi nói:

"Nàng bây giờ không còn biết được gì đâu, tối nay ta muốn ăn tôm hùm đã lột sẵn vỏ mà năm nào dì cũng làm, chắc dì sẽ mua tôm thôi thế nên huynh nhớ làm nhiều vào, thứ hai ta muốn ăn cháo cá nước ngọt, cuối cùng huynh hôn ta một cái được không?"

Băng Thần tất nhiên chiều nàng dù sao cũng không phải lần đầu tiên với nàng, hai người vừa tách ra thì Tử Mộng ánh mắt mong chờ nói:

"Ta nữa "

Sau đó Băng Thần hôn đi hôn lại các nàng đến tận khi hắn nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài thì mới nói:

"Dì về rồi hai ngươi không muốn dì biết chuyện của chúng ta ngay bây giờ chứ?"

Băng Thần vừa dứt lời thì vốn như đang động tình hai con mèo nhỏ các nàng lập tức nhảy xuống khỏi bàn bếp bắt đầu nghiêm túc nhặt vỏ tỏi, Loan Phượng ở bên ngoài gọi to:

"Ai xuống giúp dì mang thêm đồ vào nhà đi, hôm nay mua nhiều qua một mình dì mang không hết."

Băng Thần đi ra thì hiểu ngay vì sao nàng dù dùng dị năng cũng không mang hết tất cả vào, đống đồ ăn này nhiều kinh khủng, thậm chí nàng còn cột mấy thùng hoa quả trên nóc xe cũng với một đống thứ khác.

Trong xe thì đồ ăn các kiểu nhưng được cái toàn bộ đều rất tươi lên Băng Thần tỏ ra vô cùng hai lòng, Loan Phượng nhìn Băng Thần bĩu môi nói:

"Ngươi nhanh ra xách đồ ăn vào nấu chứ đứng dó gật đầu làm gì?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta biết rồi dì đi nghỉ đi để ta làm hết cũng được."

Loan Phượng nghe thế mới nở nụ cười nói:

"Để mình ngươi mang vào thì bao giờ mới được ăn, ngươi đi vào kêu hai cô nàng kia ra mang vào cho nhanh nếu không sinh nhật các nàng lúc ăn thì chắc phải đến đêm mất."

Cuối cùng bốn người thay phiên nhau vác đồ ăn đi vào trong căn bếp trống, lúc này không khí của gia đình khiến Băng Thần cũng mọi người cực kỳ thoải mái, Băng Thần nở một nụ cười gian manh bởi Tô Linh đã đả thông, hai người kia cũng thông chỉ còn một người nữa thôi thì cái nhà này sẽ hoàn toàn liên kết với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.