Thú Tu Thành Thần

Chương 774: Tín dự



Băng Thần xuất hiện ở Đế Vương Thành rồi nhưng lúc này hắn lại gặp được một người khác, hắn ta chính là một trong hai người hôm trước đi đến quán trọ muốn dành lấy Băng Thần nhưng thất bại, thật ra Băng Thần không biết về hắn ta nhưng người kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Băng Thần.

Lam Thiên Bá đi đến gần sau đó cười nói:

"Chào Băng Thần công tử."



Băng Thần nhìn hắn sau đó hỏi:

"Ta và ngươi có quen biết?"

Lam Thiên Bá mỉm cười nói:

"Tất nhiên công tử không biết ta nhưng ta biết rất rõ về ngươi, ta xin tự giới thiệu với công tử ta tên Lam Thiên Bá hội trưởng của Lam Gia công hội rất hân hạnh được gặp ngươi, ngươi quả nhiên không phải hạng người bình thường."

Băng Thần mỉm cười hỏi:

"Cớ sao Lam Thiên Bá công tử lại nói như thế?"

Lam Thiên Bá nét mặt tràn ngập thông cảm nói:

"Hồ sơ của công tử tất cả các thể lức lớn đều biết, đương nhiên một ngươi từ hạ cấp vi diện đi lên đến tận đây thì rõ ràng không phải người thường nhưng mới đi vào Tân Sinh ngày hôm nay thôi nhưng ngươi đã lên được cấp 20 thì thật khó có thể tưởng tượng được."

Băng Thần mỉm cười sau đó thản nhiên hỏi:

"Không lẽ Lam hội trưởng giữ ta lại chỉ muốn tâng bốc ta như thế thôi?"

Lam Thiên Bá lắc đầu nhẹ giọng nói:

"Ta không tâng bốc công tử chút nào cả, thực ra ta chỉ nói ra sự thực mà ai cũng biết thôi, với lại quả thật đúng là ta tiếp cận công tử không chỉ để nói những lời sáo rỗng như thế này."

Băng Thần tựa lưng vào một cây cột rồi nói:

"Công tử có thể nói thẳng ra."

Lam Thiên Bá nhếch mép cười nói:

"Ta rất muốn có người như công tử phục vụ dưới trướng của ta, chỉ cần ngươi chịu tham gia thì một chức trưởng lão sẽ dành ngay cho ngươi, không những thế quyền hạn của ngươi sẽ ngang hàng với phó hội trưởng của công hội."

Băng Thần cười nói:

"Thực sự ta cũng không thấy một kẻ mới cấp 3020 như ta đáng giá để công tử bỏ ra nhiều như thế đâu, có lẽ công tử nên chờ một vài phi thăng giả khác, ta không phải là người hay bội bạc thế nên một khi đã quyết định đi vào Vũ Thần Điện thì ta sẽ không thay đổi."

Lam Thiên Bá hơi ngạc nhiên bởi hắn ta nghĩ một người có được thành tựu như thế này chắc chắn phải mang lợi ích đặt lên trên tất cả, như thế tài nguyên cùng những thứ khác mới có thể về tay hắn ta nhiều hơn, nhưng vẻ mặt chân thật của Băng Thân không biết làm sao nhưng lại khiến Lam Thiên Ba muốn chùn bước.

Hắn cắn răng nói:

"Công tử không thể suy nghĩ thêm được sao? Ngươi có thể nghĩ đến những thứ chúng ta có thể cùng nhau làm trong tương lai."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ta thực ra có rất nhiều lý do để tham gia vào Vũ Thần Điện chứ không phải riêng về khoản tín dự, quyền lực ngươi cho ta tạm thời ta vẫn không muốn cho lắm, với lại nếu ta nhận lời ngươi chẳng phải mang danh thất tín, gió chiều nào xoay triều ấy hay sao."

Lam Thiên Bá còn đang tính nói gì khác thì Hạng Vũ đã đi đến to giọng gọi:

"Băng Thần ngươi có đợi lâu không?"

Khi Hạng Vũ nhìn thấy Lam Thiên Bá thì hơi giật mình nói:

" Lam công tử ngươi đến đây làm gì, có phải muốn giành lấy Băng Thần từ tay Vũ Thần Điện chúng ta có phải không?"

Lam Thiên Bá không phủ nhận mà thẳng thắn nói:

"Băng Thần công tử đã từ chối ta rồi ngươi cứ yên tâm, Vũ Thần Điện của ngươi thật sự may mắn đấy Hạng Vũ cô nương, thôi ta có việc đi trước khi nào có dịp thì gặp lại."

Đợi Lam Thiên Bá đi xa thì Hạng Vũ mới hỏi:

"Hắn ta rốt cuộc muốn dụ dỗ ngươi như thế nào?"

Băng Thần mỉm cười nói:

" Lam Thiên Ba nói rằng hắn rất muốn có người như ta phục vụ dưới trướng của hắn, chỉ cần ta chịu tham gia thì một chức trưởng lão sẽ dành ngay cho ta, không những thế quyền hạn của ta sẽ ngang hàng với phó hội trưởng của công hội."

Hạng Vũ ánh mắt long lanh nói:

"Hắn đưa ra đề nghị hấp dẫn như thế nhưng ngươi vẫn từ chối?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Tất nhiên rồi, Lam Gia công hội cũng đâu có ngươi."

Hạng Vũ mặt nháy mắt đó, Băng Thần người này thật sự rất biết cách làm nữ nhân cảm động, nàng nắm chặt tay hắn rồi nói:

"Ngươi yên tâm đi ta sẽ vì quyền lợi của ngươi trong công hội mà phấn đấu hết sức."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Trước tiên không nói đến quyền lợi, những thứ phù du như thế có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngươi có thể cho ta thứ thực tế hơn không?"

Hạng Vũ nhìn hắn chăm chú hỏi:

"Thế ngươi muốn cái gì?"

Băng Thần chỉ chỉ miệng của mình, Hạng Vũ ngay lập tức hiểu hắn ta muốn gì nhưng nơi đông người như thế này thì nhất định là không được rồi, nàng nhỏ giọng nói:

"Chúng ta đi sang chỗ khác đi."

Băng Thần hai mắt sáng lên, không ngờ nàng đồng ý dễ dàng như thế, Hạng Vũ lén la lén lút quan sát xung quanh, khi xác định không có ai theo đuôi thì mới kéo Băng Thần vào một ngõ hẻm tối tăm sau đó chủ động dâng lên môi thơm.

Thực ra đối với Băng Thần thì một nụ hôn chỉ là chuyện nhỏ, còn việc hắn khi dễ nàng mới là thật, bộ giáp chỉ che chỗ cần che khiến cho Băng Thần cực kỳ thích thú bởi nó rất tiện tay.

Hắn ta dễ dàng nắm chọn vòng ba đầy đặn của nàng xoa nắn thành đủ dạng hình thái, bị khi dễ thảm nhưng Hạng Vũ còn chẳng thèm phản kháng, khi bàn tay của Băng Thần vẫn đang lộng hành thì nàng chỉ biết rên nhẹ rồi mặc kệ hắn.

Tuy thời gian hai người quen biết ngắn thật nhưng ngoài mấy chuyện quá mức thì cái gì cũng làm qua rồi, nói chung cả thân thể nàng đều đã bị hắn ta sờ qua một lần, bỗng một cảm giác lạ kỳ kéo đến khiến cho nàng cắn chặt răng mình vào vai của hắn ta.

Băng Thần bàn tay đã xâm phạm vào địa điểm thần bí nhất của nàng, nàng thuề thào nói:

"Chúng ta còn không được, mau buông ta ra Băng Thần."

Băng Thần mỉm cười nhưng lại không ngừng lại, đến khi nàng mềm nhũn người hắn mới vịn vai nàng rồi nói:

"Mau chỉ ta đường đến công hội, ta sẽ vịn ngươi đi đến đó."

Hạng Vũ liếc mắt nhìn hắn tức giận nói:

"Ngươi tại sao có thể như thế?"

Băng Thần nhìn nàng mắt ngấn lệ thì cũng biết mình quá đáng nên ngồi xuống nhỏ giọng nói:

"Ta hơi kích động, hôm nay là lần cuối cùng, từ mai không có sự đồng ý của ngươi thì ta nhất định sẽ không đông đến ngươi."

Hạng Vũ bĩu môi nói:

"Ta với ngươi mới quen nhau hai ngày nhưng ngươi đã sắc đảm bao thiên thế này, tốt nhất ngươi cách xa ta một chút không ta sợ có ngày bị ngươi chiếm đoạt thì ta lỗ chết, ai biết được nam nhân các ngươi lấy được dễ dàng thì sau đó có biết trân trọng hay không?"

Băng Thần mỉm cười tự tin nói:

"Cái khác thì ta không chắc nhưng chuyện này thì ta đảm bảo với ngươi rằng nữ nhân của ta chưa một ai phải thất vọng vì ta bao giờ cả."

Hạng Vũ vẫn lắc đầu vẻ mặt không tin tưởng nói:

"Ngươi nói thế chỉ mình ngươi biết chứ ai tin được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.