Thú Tu Thành Thần

Chương 812: Chơi dại



Trên đường đi Băng Thần kiểm tra sức mạnh của mình.

Tính danh: Băng Thần

Thực lực: Hồng Hoang Bát Trọng Thiên

Huyết mạch: Sáng Thế Thần Hồ ( Sáng Thế huyết mạch)

Thể chất: Sáng Chế Chi Thể ( Sáng Thế thể chất)

Đẳng cấp: 138

Lực lượng: 56221

Tốc độ: 49952

Trí lực:88

Thiên phú: 1000

Hồn lực: 30020

Pháp lực: 49000

Mị lực: 500 (ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân trong mắt kẻ khác sắc đẹp +khí chất +gia thế)

Tín ngưỡng lực: Vũ Trụ Thần Nhân ( Được ít nhất 1/10 toàn vũ trụ hâm mộ) ( Tăng sức mạnh thể chất 100% trong chiến đấu, tạo áp lực tinh thần cho đối thủ

Nguyên tố: Băng, Lôi, Phong, Ám, Hỏa

Tuổi thọ: Bất tử +9000000

Danh hào: Sáng Chế Thần ( không chịu bất cứ áp chế nào dưới cấp đối thủ chịu 100% áp chế, đối thủ bằng cấp chịu 50% áp chế)

Tất cả thăng tiến hắn đạt được đều nhờ thế chất của tám người kia, bọn họ tạm thời không có ở đây thế nên Băng Thần chỉ có thể hảo hảo cảm tạ Âm Thiên Tân, nàng muốn cái gì thì hắn ta cũng có thể chiều được.

Băng Thần đi về tới phòng thì phát hiện không phải chỉ có một mình Âm Thiên Tiếu nằm trên giường, Trình Tú ngồi bên giường khẽ vuốt mái tóc của nàng vẻ mặt tràn ngập vẻ thương hại, thấy Băng Thần vừa trở về thì Trình Tú lập tức đứng dậy kéo tay hắn ra khỏi phòng.

Ngay lúc này hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả, Trình Tú nhìn hắn ta rồi bất bình nói:

"Thiên Tiếu vừa mới tròn mười tám mà ngươi cũng nỡ ra tay là sao, không lẽ trong đầu ngươi chỉ có chuyện kia thôi sao, nàng ngây thơ trong sáng như thế, cái gì nàng cũng không hiểu sao ngươi lại có thể cầm thú đến mức này."

Từ từ liên kết lại thông tin thì hắn mới hiểu nãy giờ mình bị nàng nói về chuyện gì, hít sâu một hơi hắn khẽ nói:

"Ngươi hiểu lầm rồi là do nàng chủ động trước."

Trình Tú nhìn hắn với vẻ mặt tràn đầy thất vọng nói:

"Chẳng nhẽ nàng lại đẩy ngược ngươi, nàng chuyện nam nữ phải như thế nào mới có con thì làm sao đẩy ngược ngươi được, không ngờ ngươi lại có gan làm không có gan nhận."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ngươi thì hiểu cái quái gì về chuyện giữa ta và nàng, chúng ta là hai bên tự nguyện."

Trình Tú khỉnh bỉ nói:

"Khi nãy thì ngươi nói nàng chủ động giờ thì lại nói hai bên tự nguyện, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một cái dám làm không dám nhận tiểu nhân thôi, không biết con gái của ta có phải chịu cảnh ngộ tương tự hay không."

Trình Tú dạo này tiếp xúc với mấy người Vũ Thu Thiền thế nên mới học được cách ăn nói sắc bén như thế, với lại theo kinh nghiệm của mấy người kia thì khi này đám nam nhân kia sẽ im lặng không nói gì.

Bọn họ sẽ trở thành cừu non trước mặt ngươi, sau đó chỉ cần chăm chú bám chặt vào chuyện kia thì ngươi sẽ chiến thắng, Trình Tú mãi không tìm được cơ hội thực nghiệm, nào ngờ sáng nay qua phòng Âm Thiên Tiếu thì thấy cô bé vừa tròn 18 không lâu bị hại thì nàng không khỏi xót thương.

Không những thế nàng cảm giác cơ hội của mình đã tới, chỉ cần nàng khiến cho Băng Thần nghĩ rằng bản thân làm sai và muốn che giấu là được, khi đó nàng đặt điều kiện là muốn nàng kín miệng thì phải giao ra con gái của nàng Lam Ngọc.

Thực ra có khả năng khác là hắn ta thẹn quá thành giận sau đó giết ngươi diệt khẩu, thế nhưng dù Băng Thần có giết nàng diệt khẩu đi chăng nữa thì nàng cũng phải chịu, không thể cứ sống mãi trong lo sợ như thế này.

Dù cho chết thì nàng cũng phải liều một phen, nỡ đâu thành công thì nàng cùng con gái có thể đoàn tụ, với lại nàng quen biết khá nhiều nữ nhân của hắn ta, chắc hắn ta không đến nỗi giết nàng chứ.

Được nước nàng làm tới luôn:

"Thế nào bị vạch trần sự thật nên không nói thêm được gì nữa đúng không?"

Băng Thần bỗng nhiên nở nụ cười hỏi:

"Cứ coi như ta thật sự như thế thì ngươi muốn gì?"

Trình Tú lắc đầu nói:

"Ta chẳng muốn gì cả, công lý phải được thực thi, chuyện kinh tởm ngươi đã làm ta sẽ kể cho mọi người nghe."

Băng Thần giận quá mà cười thì rất ít người biết, Trình Tú nhìn còn tưởng hắn ta bắt đầu sợ rồi, bỗng nhiên Băng Thần hỏi:

"Thế ngươi nhất định phải kể cho mọi người chứ gì?"

Trình Tú trong lòng đại hỉ nói:

"Tất nhiên rồi."

Quả nhiên sáo lộ dễ dàng theo, bây giờ chỉ cần Băng Thần tỏ vẻ chịu thua thì nàng cũng sẽ mở cho hắn một con đường, còn nàng sẽ cùng con gái cao chạy xa bay không còn phải sợ hãi ai nữa.

Băng Thần nhìn thẳng nàng cắn răng nói:

"Chưa có nữ nhân nào uy hiếp ta mà không phải trả giá, ngươi muốn bêu xấu ta chứ gì, thế thì để ta giúp ngươi có nhiều chuyện hơn để nói."

Dứt lời hắn ta tiến lại gần nàng, Trình Tú lúc này mới có cảm giác mọi sự không ổn một chút nào, nhìn thẳng vào Băng Thần nàng lạnh giọng nói:

"Ngươi muốn làm gì? Lên biết Thiên Tiếu nằm ở ngay phòng kế, nếu ngươi muốn làm gì chắc chắn sẽ có ngươi biết."

Băng Thần vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt chậm rãi bước tới, Trình Tú cũng chậm rãi lùi lại trong miệng không ngừng thốt ra các từ ngữ từ dễ nghe đến khó nghe, nàng chuyển dần từ uy hiếp sang cầu xin.

Giọng nàng không nhỏ thế nên đã đánh thức Âm Thiên Tiếu, có điều nhớ kỹ lời tỷ tỷ dặn thế nên nàng tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của Băng Thần, không thể nào trách nàng không trượng nghĩa được bởi Trình Tú chính là tự làm tự chịu chẳng trách được ai.

Hôm qua nàng mất đi trinh tiết lại bị dằn vặt lâu như thế nên giờ chỉ muốn ngủ thôi, lấy chiếc gối trắng che đầu rồi dùng nguyên lực khẽ đóng lại chiếc cửa đang mở nàng lại có lại sự yên tĩnh vốn có, thấy cánh cửa khép lại thì Trình Tú cũng không còn chỗ để lùi nữa.

Nàng lúc này mới thật sự sợ hãi bởi ánh mắt của Băng Thần đang ở trên thân thể của nàng lướt qua lướt lại không chút nào kiêng nể gì cả, lúc này nàng chỉ biết run rẩy rồi khẽ thốt lên:

"Ta biết sai rồi, từ mai ta không dám uy hiếp ngươi nữa."

Băng Thần liếm liếm khóe môi rồi nói:

"Nếu sai chỉ cần xin lỗi thì xong chuyện còn cần đến cảnh sát làm gì nữa, một khi đã sai thì phải trả giá cho hành động của mình người có hiểu không?"

Trình Tú nắm lấy tay nắm của xoay liên tục trong tuyệt vọng khi Băng Thần chỉ còn cách nàng một chút thôi, cái gì cũng thế người chơi ngu sẽ phải nhận về bài bọc nhớ đời thì mới không mắc phải sai lầm tương tự nữa.

Nàng bây giờ đã biết mình chơi dại rồi, nam nhân này vốn không có tý sáo lộ nào cả, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đã dám mang nàng và Âm Thiên Tiếu tách biệt với mấy người khác mà họ không ý kiến thì hắn xơi Âm Thiên Tiếu họ sẽ phản ứng thế nào.

Tuy biết nếu không rời khỏi Băng Thần sớm thì ngày này sớm muộn cũng sẽ tới nhưng lại do chính mình chọc ra thì nàng cảm thấy bản thân thật sự ngu si.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.