Thú Tu Thành Thần

Chương 883: Bạch Phượng tộc đại loạn



Thủy Anh hoảng hốt hỏi:

"Nàng rốt cuộc bị làm sao thế?"

Băng Thẫn hơi hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có lẽ tâm lý nàng ấy đang quá ức chế lại đột nhiên chuyển sang quá vui vẻ thế nên mới thanh ra như thế này, bây giờ ta cõng nàng đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này cái đã."

Hắn tính các Hoàng Vy lên thì bỗng dưng nhớ tới một chuyện sau đó lại đặt nàng ta nằm trên tấm vải trắng kia.

Bạch Phượng tộc nơi họp mặt 

Nhị trưởng lão khẽ thở dài nói:

"Vẫn chưa tìm được thì thể của Anh nhi, ta không nghĩ nàng lại dại dột đến mức đó, truyện này trước kia cũng có xảy ra nhưng không nghĩ một người mạnh mẽ như Thủy Anh lại có thể hành động như thế."

Thủy Hùng khẽ rít:

"Ngày hôm ấy ta thấy nàng có chút kỳ lạ, chẳng sao nàng lại nói không muốn cãi nhau với ta, tất cả là do ta đã hại chết nàng."

Những người khác thì vẫn im lặng, chỉ có nhị trưỡng lão là dám lên tiếng hỏi:

"Chuyện tên sát thủ kia làm tới đâu rồi đại ca?"

Thủy Hùng lấy ra tấm Hồn Ngọc của Hoàng Vi ném lên bàn rồi nói:

"Mới có hơn hai ngày làm sao mà xong được."

"Rắc.....rắc"

Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì tấm hồn ngọc vỡ nát, một tia sáng le lói bên trong tấm hồn ngọc bay ra rồi biến mất, Thủy Hùng tay khẽ run sau đó nhẹ giọng nói:

"Các ngươi đi trước đi, hôm nay chúng ta nghị sự đến đây thôi."

Nhị trưởng lão khẽ giọng nói:

"Đại ca ngươi ổn chứ?"

Thủy Hùng khẽ giọng nói:

"Ta không sao, các ngươi đi trước đi."

Thấy mình dứt lời nhưng mãi không có ai có ý định đứng lên thì hắn không kiềm chế được hét lên:

"Ta nói các ngươi bị điếc hay sao mà không nghe, cút ngay cho ta."

Mấy người thấy chưa bao giờ lớn tiếng Thủy Hùng trở nên điên cuồng như thế thì đành phải vội vã rời đi, vì bản thân mà vợ lẫn còn đều phải chết thì ai có thể kiềm chế được cơ chứ, nếu là bọn họ thì chẳng biết bọn họ sẽ như thế nào nữa.

Bây giờ có lẽ để Thủy Hùng một mình thì sẽ tốt hơn, vừa đi hơi xa một chút thì tiếng đổ bể và đồ vật vỡ nát vang vọng khắp cả tòa nhà, Thủy Hùng thật sự rất điên tiết rồi, mấy trưởng lão khác quay qua hỏi Nhị trưởng lão:

"Bây giờ chúng ta phải xử lý mọi sự như thế nào?"

Nhị trưởng lão thở dài nói:

"Những chuyện của huynh ấy chúng ta lo hết đi, ta hi vọng đại ca sớm vượt qua sự đau buồn này, còn các đệ sau đó chỉ ý ăn nói trước mặt huynh ấy."

Mọi người đều đồng ý sau đó gật đầu nói:

"Như thế này thì tốt rồi, huynh ấy là người mạnh mẽ sớm muộn gì cũng có thể đứng lên được thôi."

Một người khác khẽ cười nói:

"Trong giây phút này ta chắc chắn mình chưa chắc đã muốn làm gia chủ, ta sợ mình phải hi sinh như thế, có lẽ ta nên rút lui về đằng sau thì hơn."

Nhị trưởng lão khẽ giật mình nói:

"Cửu đệ ngươi bỏ cuộc?"

Cửu trưởng lão gật đầu nói:

"Ta chính thức bỏ cuộc,:

"

Khi đám ngược ganh đua sau thì ở một nơi khác khi Băng Thần trở thành nhũng người quan trọng, nôi này thực sự kể các Hoàng Vy chắc chắn sẽ không biết nơi này sẽ như thế nào thế nhưng Băng Thần thì biết.

Cõng Hoàng Vi rồi dắt theo Thủy Anh đi về một hướng mãi, hắn ta biết đường lên ở đâu mà làm sao mà mình thoát khỏi toàn bộ những chuyện này, đây cũng la nơi các yêu tố khác nhau được nhà sản xuất phối hợp một cách gần như hoàn hảo.

Đi tới một vùng khá xa sau đó Băng Thần nhẹ giọng nói:

"Chúng ta tạm thời ở đây nghỉ ngơi cái đã, Thủy Anh nàng đi lên bên trên xem có khi vực nào phụ hợp để cắm trại hay không, nếu có thể kiếm thêm ít củi thì sẽ tốt hơn rất nhiều."

Thủy Anh cũng không muốn bạn trai và mẹ mình phải di chuyển liên tục làm gì cả, chỉ cần bọn họ bình yên là tốt rồi, nàng nhanh chóng lao đi bắt đầu xem xét, lúc này Băng Thần bỗng nhiên nhéo vào mông của Hoàng Vy một cái khiến cho cô nàng đang giả vờ ngủ phải tỉnh giấc."

Băng Thần khẽ cười nói: 

"Khi nãy còn mạnh mẽ nắm sao bây giò lại ngượng ngùng như thế?"

Hoàng Vy khẽ gắt giọng nói:

"Sao ngươi không nói ra thân phận của mình ngay từ đầu cho ta biết, bây giờ mọi chuyện đã xảy ra như thế rồi thì không phải hai chúng ta có lỗi với Thủy Anh hay sao?"

Băng Thần khẽ mỉm cười nói:

"Chuyện này thì ngươi không cần phải lo thế nhưng đã là nữ nhân có quan hệ xác thịt với ta thì không được phép từ chối ta hiểu không?"

Hoàng Vy nghe thế thì khẽ giọng nói:

"Như thế thì không tốt đâu, chúng ta như thế là có lỗi với Thủy Anh quá mức rồi, bây giờ nếu có thể thì càng phải biết kiềm chế không thể để việc sai làm như thế xảy ra được nữa, yêu câu của ngươi ta chỉ có thể từ chối."

Băng Thần nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu ngươi đã muốn không có lỗi với Băng Thần thì ta nghĩ nên thành thật vối nàng về tất cả mọi chuyện thì hơn, ví dụ như mẹ nàng đã khiêu khích con rể để cắm sừng cha của nàng, nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi."

Hoàng Vy nghe thế thì không khỏi đánh run một cái, nàng cắn môi nước mắt đã muốn chảy ra rồi, khẽ giọng hỏi:

"Ngươi nhất định phải được theo ý mình sao?"

Băng Thần khẽ cười nói:

"Đó là do ngươi tự giao mình cho ta thế nên ta chỉ thuận tay nhận lấy thôi, ngươi vô lý trước thì phải chấp nhận ta vô lý lại với mình, chứ ngươi nghĩ ta là trai bao thích chơi thì chơi thích bỏ thì bỏ sao."

Hoàng Vy thở dài nói:

"Ta hiểu rồi nhưng nhất định không được để Thủy Anh biết quan hệ giữa hai chúng ta ngươi biết chưa, nếu nàng biết sau đó gây ra ảnh hưởng đến quan hệ của hai mẹ con chúng ta thì ngươi đừng trách ta."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Lời uy hiếp vô giá trị nhất ta từng nghe từ trước tới nay, bây giờ im lặng một chú Thủy Anh trở về kìa."

Hoàng Vy sau đó không còn đôi co với Băng Thần nữa, nàng thật sự không biết phải cảm thấy vui hay buồn khi Băng Thần nhất quyết không chịu buông tha mình, một phần nàng thấy có lỗi với con gái còn một phần khác thì rất nuối tiếc những cảm giác với Băng Thần.

Quả thật nếu phải so sánh thì Băng Thần bất cứ hành động nào cũng tỏ ra đàn ông hơn chồng cũ của nàng là Thủy Hùng rất nhiều, chưa kể người này rõ ràng có thực tài khi tìm được nàng.

Bây giờ thì bất kể vì mình hay vì con nàng đều phải cam chịu Băng Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.